Từ đầu đến cuối, Cao Châu Miêu không hiểu giữa 3 người có chuyện gì, nhưng cô vẫn luôn để ý anh. Cái dáng vẻ nhẫn nhịn không thể giải toả kia, cứ như nó làm anh nghẹt thở.
Cửu Vị Niên không nói tiếng nào, anh đi lên lầu. Tuyết Đan tổn thương lòng tự trọng cũng bước ra cửa đi về. Cao Lam không biết đi theo ai mới phải. Tại sao mọi chuyện lại không giống ý mình vậy.
Vừa khi Tuyết Đan ra khỏi cửa, trên lầu vọng xuống từng tiếng đập bể. Tiếng va chạm của bàn ghế, tiếng vụn vỡ của thuỷ tinh.
Cao Châu Miêu hoảng loạn. Cái gì đã xảy ra vậy? Cô đi lên lầu, nhưng bị bàn tay của Cao Lam níu lại.
"Đừng đi lên đó. Cậu Hai con nhất định sẽ làm tổn thương con."
Cao Lam biết cơn phẫn nộ đó kinh khủng đến mức nào. Cách đây 13 năm, bà ta cũng nghĩ mình có thể làm dịu nó, nhưng cái bà ta nhận được là những vết trầy xước, những cái xương sườn bị gãy. 1 tháng sau đó, bà mới có thể xuất viện.
"Nhưng cậu Hai như vậy thì làm sao? Dì đứng ở đây đi. Con sẽ lên nói chuyện xem sao đã. Nếu 1 tiếng sau không thấy con ra, dì gọi cho ông cố Cửu."
Cô giật phắt bàn tay mình ra. Cô đi lên lầu, đứng trước căn phòng, tường đã cách âm nhưng âm thanh bên trong lại lớn như vậy, chứng tỏ là thứ gì đã bị đập bể chứ?
Cao Châu Miêu mở cánh cửa ra, bên trong là thư phòng toàn sách. Bộ tách trà trên bàn vỡ tàn tành, tủ sách cũng ngã xuống, sách vứt lộn xộn khắp nơi. Người đàn ông bàn tay dính đầy máu, anh chống khuỷ tay vào cửa sổ, l*иg ngực phập phồng liên tục.
Cao Châu Miêu né những mảnh vỡ, cô đi đến bên cạnh anh. Nhẹ nhàng ôm lấy l*иg ngực đang kịch liệt lên xuống, hô hấp anh hỗn loạn.
"Cậu bình tĩnh được không? Đừng tức giận. Mọi chuyện sẽ được giải quyết."
Mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc làm anh như điên cuồng hơn. Anh bóp chặt 2 bên tay cô. Môi mình đặt lên môi cô 1 nụ hôn, nụ hôn này tàn bạo đau đớn. Anh gặm cắn bờ môi cô, bờ môi anh nóng hổi chạm đến bờ môi mát lạnh của cô như 2 thái cực khác nhau. Anh tham lam liếʍ mυ'ŧ đầu lưỡi, đảo quanh bên trong.
Cao Châu Miêu vẫn để mặc anh làm mình đau đớn, nếu sự đau đớn của cô có thể làm anh giảm bớt phần nào sự đau đớn của mình. Nụ hôn thật lâu...thật sâu, đến mức cô cảm nhận được vị mặn của máu, anh mới buông cô ra.
2 mắt anh đỏ ngầu, anh vẫn không nói lời nào. Nhưng tại sao cô lại thấy nỗi dày xéo bên trong trái tim anh? Cửu Vị Niên đẩy hết giầy tờ trên bàn lớn, anh kéo cô đặt lên trên. Xé phăng đi chiếc qυầи ɭóŧ bên dưới.
"Đừng...cậu Hai...cậu nên bình tĩnh lại. Dì Cao còn bên ngoài..."
Cửu Vị Niên như mất hết lý trí, anh tham lam hít lấy hương thơm thuộc về riêng cô. Kéo áo lên, làm 2 bầu sữa trắng mịn giật nẩy.
"A...đừng mà...cậu Hai...người đừng...ưmm..."
Đầu ngực cô bị anh hút chặt vào trong miệng, anh dùng răng mình di di nó.
"Á...đau quá...đau...con còn chưa ướt...đừng mà..."
Côn ŧᏂịŧ anh giải phóng ra khỏi qυầи ɭóŧ liền hướng hoa huyệt đâm tới. Rút ra hết rồi lại đâm vào. Côn ŧᏂịŧ ra vào bên trong hoa huyệt cô, ma sát với 2 vách thịt. Sự đau đớn dần dần được da^ʍ thuỷ bôi trơn, làm cô sung sướиɠ rêи ɾỉ.
"Mạnh quá...a...đâm sâu đến chết...ân..."
Cửu Vị Niên nắm chặt eo cô, anh mạnh mẽ đâm tới. Từng giọt mồ hôi thi đua nhau chảy xuống. Cái bàn cũng bị đẩy đến mất thăng bằng.
"Tới...tới rồi...aaa..."
Cao Châu Miêu cao trào, cô phun ra da^ʍ thuỷ bắn ướt bụng dưới anh. Tưới ướt những sợi lông xung quanh đó.
Cửu Vị Niên vẫn không ngừng lại, anh càng thúc mạnh hơn. Hoa huyệt cao trào bóp chặt lấy côn ŧᏂịŧ anh, càng phấn khích hơn nghe khi tiếng rên yêu kiều kia.
"Gọi ông xã...nhanh...hah!"
Tiếng thở dốc trầm đυ.c, anh vỗ vào 2 cặp đào đang lắc lư. Mỗi lần vỗ vào nó, cơ thể cô như có luồn điện chạy qua, giật nảy lên.
"Ân...sướиɠ quá...ông xã đâm em thật sướиɠ...á...đâm nữa..."
"Mẹ nó! Con cɧó ©áϊ! Co chặt đón lấy sữa mà em muốn đi!"
Cửu Vị Niên bóp chặt lấy đùi cô làm in hằn 10 ngón tay. Anh mạnh mẽ đâm tới 10 cái liền bắn ra bên trong hoa huyệt. Côn ŧᏂịŧ giật giật đập đập vào vách thịt cô, làm Cao Châu Miêu cũng sung sướиɠ tiếp tục cao trào.
Mà lúc này Cao Lam đi đi lại lại bên ngoài không thể chịu nổi nữa. Cao Châu Miêu có chuyện gì làm sao ăn nói với Cao Nghĩa? Bà gõ cửa:
"Cao Châu Miêu, con ổn không? Trả lời dì biết?"
Tiếng Cao Lam vọng vào, làm trái tim cô giật thót. Nãy giờ chính mình quên mất là Cao Lam còn bên ngoài.
"Ưmm...đừng...dì...Cao...ân...bên ngoài..."
Gậy thịt thô to thêm 1 vòng đang khôn ngừng cắm rút bên trong cô. Anh ôm lấy cô, đi đến bên cửa, để cô áp mặt lên đó, quay mông về phía mình.
"Con ổ..ổn ạ..."
Từng cú thúc vào làm cô không thể bình tĩnh nổi. Cao Lam đang còn bên ngoài mà anh lại để cô trả lời.
"Bên ngoài có người nên làm em phấn khích đến mức bắn da^ʍ thuỷ phải không?"
"Ưʍ...đừng nói...sâu quá...Niên..."
Cao Châu Miêu cố rêи ɾỉ nhỏ hết mức có thể. Bên dưới hoa huyệt bị đâm đến nóng bỏng, ngực cô bị đè trên cửa cũng trướng đau.
Cửu Vị Niên nâng 1 bên đùi cô lên, mạnh mẽ đâm tới. Anh để cho 2 ngón tay mình chơi đùa với lưỡi cô, có thể giảm bớt âm lượng.
"Sướиɠ không? Hả?"
Môn cô bị va chạm cũng biến theo đủ loại hình dạng, những cú nhấp sâu đến tử ©υиɠ. Cửa tử ©υиɠ bị ép rộng mở. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ban nãy còn bên trong cũng bị trào ra chảy xuống đùi cô. Chất dịch nhờn bị ma sát đến tạo bọt trắng. Anh vẫn cứ ra vào bên trong cô mạnh mẽ không ngừng.
"Sướиɠ a...sướиɠ muốn hư...ưmm..."
Cao Châu Miêu cao trào lần nữa, cơ thể cô xụi lơ. Muốn ngã quỵ xuống, nhưng được anh giữ lại. Anh nắm lấy vai cô ngửa ra sau, bên dưới đâm tới kịch liệt.
"Nhanh...nhanh...chết mất a...chịu không...nổi..ưʍ..."
Cửu Vị Niên gầm lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ được phóng thích bên trong cô 1 lần nữa.