Lần nào nhìn thấy Tần Tung Hoành, Cừu Yên Mị cũng đều có một cảm giác tiếc nuối thay cho anh ta.
Nếu không phải có sự xuất hiện của người đàn ông đó thì có lẽ anh ta vẫn sẽ là sự tồn tại lóa mắt nhất ở Yến Kinh cũng nên?
Anh ta anh tuấn, nho nhã, phong độ, cử chỉ nhẹ nhàng, gia cảnh giàu có, khí chất hơn người, đối đãi với ai cũng rất lịch thiệp. Thậm chí, ngoài việc biết anh ta đeo đuổi Văn Nhân Mục Nguyệt ra thì trong chuyện tình cảm gần như là không có bất kỳ tỳ vết nào.
Bất luận bạn có là bạn hay là đối thủ của anh ta, thì đều rất khó tìm được khuyết điểm trên người anh ta.
Không phải nghi ngờ gì, đây chính là đối tượng mà phụ nữ lúc nào cũng phát cuồng lên vì anh ta, ngày trước đúng là như thế. Bất luận anh ta đi đến đâu thì đều thu hút tầm mắt của tất cả những người khác tính ở gần đó.
Nhưng từ sau khi có sự xuất hiện của người đàn ông đó thì tất cả mọi việc đều bị thay đổi.
Đầu tiên là anh liên tục gặp phải đả kích, sau đó thì lại bị Văn Nhân Mục Nguyệt và Bạch Phá Cục liên kết lại để chơi lại anh ta. Phải nói rằng Văn Nhân Mục Nguyệt đồng thời đùa bỡn cùng một lúc hai người đàn ông trong lòng bàn tay mới phải.
Bây giờ, Yến Kinh lại còn xuất hiện tin đồn "Tung Hoành bất Tung Hoành" nữa chứ, như thế đủ để thấy tầm nổi tiếng của anh ta bị rơi rớt một cách nghiêm trọng nhường nào.
Cũng chính là vì nguyên nhân này mà nàng đã đến đây tìm anh ta.
Có lẽ anh ta cũng rất không hài lòng với tình trạng hiện giờ của mình.
Tần Tung Hoành bước nhanh tới, trên mặt nở một nụ cười tươi như hoa mùa xuân đua nở: "Yên Mị, lâu lắm không gặp, sao hôm nay lại có thời gian đến làm khách Thiên Ba phủ thế?" TruyenHD
"Tần đại thiếu gia cũng lâu rồi không đến câu lạc bộ của các quý cô chúng tôi rồi, tôi hôm nay không phải là đến để mời khách hay sao?" Cừu Yên Mị cười đáp. "Lần nào cũng có người đến hỏi tôi xem anh đến chưa? Anh khi nào đến? Anh đến lúc nào? … Thấy vẻ tiếc nuối của những người đẹp này thì tôi có phần không đành lòng chút nào."
"Gần đây đang đóng cửa ở trong nhà suy nghĩ về lỗi lầm của mình." Tần Tung Hoành cười nói. Sau khi mời Cừu Yên Mị ngồi xuống thì tự khắc có người giúp việc đến bưng trà lên tận nơi.
"Suy nghĩ về lỗi lầm gì?" Cừu Yên Mị thẳng thắn hỏi. Quan hệ giữa nàng và Tần Tung Hoành cũng khá tốt, vì vậy mà nói chuyện thì thường có gì nói nấy. "Đại thiếu gia bày mưu tính kế hơn người, mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay thì có thể phạm phải sai lầm gì?"
"Người chứ có phải là thánh hiền đâu, sao có thể không phạm phải sai lầm được?" Tần Tung Hoành khiêm tốn nói. "Tôi cũng ăn cơm mà lớn như người ta thôi, sinh bệnh hay phạm sai lầm đều là những việc thường xuyên xảy ra."
Cừu Yên Mị biết là người đàn ông trước mặt mình đây rất ghê gớm, nếu mình không chủ động vào chủ đề chính thì anh ta có thể ngồi đó mà chém với bạn cả ngày được.
Nàng mím môi cười một cái, rồi nhìn thẳng vào Tần Tung Hoành nói: "Tôi cần một đồng minh."
Nụ cười trên khuôn mặt của Tần Tung Hoành cũng thay đổi đột ngột. Lúc trước là một nụ cười thật tươi, như thể trong lòng chẳng có chút tâm tư gì vậy, nhưng sau thì là một nụ cười lịch sự, thân thiện nhưng lại đẩy người ta ra xa thật xa.
Cười chỉ là một thói quen của anh ta, chứ không thể nói lên rằng hiện giờ anh ta đang rất vui được.
"Tôi biết." Tần Tung Hoành gật đầu nói.
"Đại thiếu gia có hứng thú không?" Cừu Yên Mị hỏi.
"Tôi phải làm gì đây?" Tần Tung Hoành hỏi lại.
"Đối thủ mặc dù lớn mạnh, nhưng Cừu gia cũng không thể để mặc cho người ta thịt được."
"Cô cho rằng có mấy phần thắng?"
"Sáu phần." Cừu Yên Mị nói. "Nếu đại thiếu gia có thể toàn tâm toàn ý giúp đỡ."
Tần Tung Hoành không trực tiếp đưa ra câu trả lời chính xác, mà nhìn vào khuôn mặt tinh xảo của Cừu Yên Mị nói: "Nghe nói Mục Nguyệt đến bệnh viện thăm anh ta phải không?"
"Tin tức của đại thiếu gia quả nhiên nhanh nhạy thật." Cừu Yên Mị giả bộ kinh ngạc nói.
Nghĩ ngợi một lát, rồi nàng như vô tình nhắc tới: "Cô Văn Nhân cũng không nói gì nhiều, mà chỉ trước lúc rời đi có nói một câu "nếu anh cần gì thì cứ gọi cho em". Tôi không biết cô Văn Nhân có ý tham gia vào vụ tranh chấp này không, nhưng nếu mà có tham gia vào thì Cừu gia đúng là sẽ gặp nguy hiểm. Đây cũng là nguyên nhân mà tôi đến chỗ đại thiếu gia đây để tìm viện binh."
"Tôi và Mục Nguyệt là bạn." Tần Tung Hoành nói.
"Tôi nghe nói gia tộc Văn Nhân và gia tộc họ Bạch liên kết lại với nhau để tranh chấp hạng mục nguồn năng lượng mới với đại thiếu gia mà, xem ra tin đồn này là giả rồi." Cừu Yên Mị tất nhiên là biết Tần Tung Hoành sẽ trả lời như vậy, bèn không ngại mà nói ra những lời này.
Tần Tung Hoành không nói gì mà chỉ ngồi yên đó cười tủm tỉm.
Cừu Yên Mị cũng không nói thêm gì nữa, nàng đang đợi Tần Tung Hoành ra quyết định.
Thực ra thì giữa hai người bọn họ chẳng cần phải nói gì nhiều, vào lúc này mà nàng đến đây thì cũng đủ nói rõ hết mọi vấn đề rồi.
"Sao cô không từ bỏ đi?" Tần Tung Hoành đột nhiên đưa ra một câu hỏi quái đản.
"Từ bỏ?" Cừu Yên Mị kinh ngạc nhìn thẳng vào Tần Tung Hoành nói. "Ý anh muốn nói bảo Cừu gia từ bỏ sao?"
"Không." Tần Tung Hoành lắc đầu nói. "Ý tôi muốn nói là bảo cô từ bỏ Cừu gia ấy."
"Nếu tôi mà từ bỏ Cừu gia thì Cừu gia đúng là chẳng còn gì nữa."
"Nhưng cô vẫn còn câu lạc bộ của các quý cô mà." Tần Tung Hoành nói. "Với độ hiểu biết của tôi về bọn họ, thì bọn họ sẽ không hạ thủ với cô đâu. Cô có được câu lạc bộ của các quý cô rồi, thì sẽ có mọi khả năng xảy ra. Nếu vào lúc này mà cô lại lôi cả câu lạc bộ đó vào trong thì kết cục rồi cũng bị hủy diệt cùng với Cừu gia mà thôi."
"Anh xem nhẹ Cừu gia đến thế sao?" Cừu Yên Mị cười khổ nói.
"Là do tôi biết khả năng của bọn họ lớn cở nào." Ánh mắt Tần Tung Hoành thoáng có một vẻ tàn khốc, chỉ có điều anh ta che dấu rất tốt, chỉ trong nháy mắt đã trở lại bình lặng, yên tĩnh như ban đầu.
Cừu Yên Mị không nói gì nữa.
Đến cả Tần Tung Hoành cũng nói như vậy thì chứng tỏ là lần này Cừu gia đúng là tai họa ngập đầu rồi.
Tần Tung Hoành khi phải đối mặt với lực lượng của Tần Lạc thì hết lần này đến lần khác nhượng bộ, không phải vì trong lòng anh ta không cảm thấy tức giận, mà là vì anh ta không cầm chắc phần thắng trong tay.
Cừu gia thì sao? Mình thì sao?
… …
"Cái gì?" Cừu Trọng Ngọc thét lên. "Bảo cháu nhận tội á? Mấy người lại còn bảo cháu đi nhận tội? Nhận tội gì mới được chứ? Cháu làm sai cái gì rồi? Đúng, là cháu đã còng tay tên khốn đó lại, là cháu đã dùng hình đối với nó… nhưng cháu cũng là vì thấy Cừu gia bị bắt nạt nên mới làm thế cho Cừu gia được hả giận. Ban đầu khi cháu đi bắt người thì sao không ai nói gì đi? Bây giờ xảy ra chuyện rồi thì lại bảo cháu đi nhận tội."
Chỉ trong nửa ngày trời mà Cừu Trọng Ngọc từ một quan chức cao cấp uy phong lẫm liệt trở thành một người phụ nữ trung niên tức giận đến mức thở hổn hển nói không thành lời.
Cô ta tạm thời bị đình chức, hiện giờ đang ở trong căn biệt thự xa hoa của mình. Ngồi trước mặt cô ta là bác cả Cừu Dật Thanh và bác hai Cừu Dật Vân.
Cừu Dật Thanh cau mày hút thuốc lá, nói: "Bác và chú ba, chú năm đã thương lượng với nhau rồi, lúc này không tiện nói chuyện! Người của cục an ninh quốc phòng không tiện nhúng tay vào, hơn nữa các cháu còn bị bọn họ bắt được. Bọn họ đứng ra nói thay cho cháu, chẳng khác nào tự mình chuốt vạ vào thân hay sao?"
"Bị người ta bắt nạt thế này rồi, mà các bác vẫn còn không chịu lên tiếng! Cháu là một con đàn bà mà bây giờ phải đứng ra làm chủ, thế mà còn bị chịu nhục một mình thế này. Bác cả, các bác làm như vậy không phải là quá lắm rồi hay sao?" Cừu Trọng Ngọc cười khẩy nói.
Cừu Dật Vân rít một điếu thuốc rồi nói: "Trọng Ngọc, chuyện này các bác sẽ nghĩ cách giúp cháu tìm một chỗ…"
Cừu Dật Thanh lúc này dí đót thuốc vào trong gạt tàn, rối nói: "Chuyện coi như cứ như thế này đã!"
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài luôn.
Cừu Dật Vân vỗ vỗ vào vai Cừu Trọng Ngọc, rồi cũng đúng dậy ra ngoài theo.
Bác cả mười năm trước là một công tử con nhà giàu có máu mặt tại cái đất Yến Kinh này, còn bác hai là một doanh nghiệp nổi tiếng tại mảnh đất phương nam. Nhưng Cừu Trọng Ngọc bây giờ đột nhiên phát hiện ra tấm lưng bọn họ bây giờ không còn được thẳng như trước nữa.
"Cái gì đã đè lên đôi lưng đầy kiêu ngạo của các bác vậy?" Cừu Trọng Ngọc nghĩ thầm trong bụng một cách đau khổ: "Tần Lạc, là mày đó sao?"
… …
Tần Lạc gọi cho Lệ Khuynh Thành, nửa giờ sau nàng đã đem cơm hộp đến phòng bệnh của hắn.
Nàng hôm nay mặc một chiếc quần jean màu xanh, và một chiếc áo sơ mi màu trắng, khoác một chiếc áo len màu đen cổ rộng bên ngoài.
Trông nàng vô cùng thời thượng, Lệ Khuynh Thành rất ít khi trang điểm, ăn mặc kiểu này đi ra ngoài.
Nàng trông thấy ánh mắt của Tần Lạc kinh ngạc nhìn mình, Lệ Khuynh Thành liền quay người một vòng khoe: "Đẹp không?"
"Đẹp, trẻ ra tận mười tuổi cơ đấy!" Tần Lạc cười nói.
"Đáng ghét. Nói như là em già lắm không bằng ấy!" Lệ Khuynh Thành cười mắng. Nàng sau đó đặt cơm hộp lên trên bàn, sau đó múc một bát cháo ra bát rồi nói: "Ăn chút cháo trước đi, lúc này ăn thịt hay cá cũng không hợp lắm."
"Anh đói lắm rồi." Tần Lạc cười khổ nói. Hắn bây giờ bỗng nhiên cảm thấy rất thèm ăn thịt và cá, hơn nữa hắn cũng không phải đang bị bệnh thật.
Chờ cho Tần Lạc húp hết bát cháo rồi. Lệ Khuynh Thành mới đem bát đi rửa, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn nhìn hắn với đôi mắt rất tình ý.
"Sao thế?" Tần Lạc hỏi.
"Sau này không được giúp em như vậy nữa." Lệ Khuynh Thành nắm chặt lấy bàn tay của Tần Lạc nói: "Sự an toàn của anh quan trọng hơn mối thù của em."
"Em cảm động à?" Tần Lạc bông đùa nói.
"Anh đâu phải là của mình em đâu, nếu như anh có mệnh hệ nào, các cô khác thể nào cũng xé xác em ra." Lệ Khuynh Thành cố tình nói lảng sang vấn đề khác. Nàng mặc dù rất cảm động, nhưng lại không muốn biểu đạt, hay không biết cách biểu đạt nó. Khi người khác đến gần bên cạnh nàng, thì nàng sẽ cố tỏ ra thật ghê gớm để lảng sang vấn đề khác.
Đây là một đêm làm nhiều người phải mất ngủ, cũng không biết trải qua bao nhiêu cuộc chiến, một cuộc phán quyết cho Cừu Trọng Ngọc cuối cùng cũng đã tới.
Cừu Trọng Ngọc bị cách chức, sau đó sẽ bị truy cứu vì tội lạm dụng quyền lực để hành hung người khác.
Cừu gia không hề có thái độ cứu giúp Cừu Trọng Ngọc, như vậy bọn họ đã tránh được mâu thuẫn với thế lực đứng sau lưng Tần Lạc.
Cừu Trọng Ngọc bị vào tù, còn tai ương của Cừu gia thì bây giờ mới bắt đầu.