Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 567: Dù gì cũng là cháu tôi

Đầu mẩu thuốc lá mềm mại gần như không có sức nặng từ trong tay Điền Loa bắn ra lại gây ra tiếng gió rít gào, bay như đạn, như mũi tên, cực sắc bén, khí thế cấp bách, không thể ngăn cản.

Hơn nữa bản thân Điều Loa cũng biết chỉ dựa vào chiêu thức này thì khồn thể đả thương Đại Đầu. Khi hắn bắn tàn thuốc ra thì thân thể hắn cũng di chuyển. Cả người hắn vọt nhanh tới. Thân hình hắn cong lại, tay phải hắn đấm mạnh vào đầu Đại Đầu.

Chiêu ban đầu chỉ là làm ảnh hưởng tới khả năng phán đoán của Đại Đầu, kéo dài thời gian ra chiêu của hắn. Chiêu sau mới thực là sát chiêu.

Bạn có thể coi thường đòn công kích đầu tiên nhưng bạn cần phải hiểu rõ đầu mẩu thuốc lá đang cháy nếu trúng vào mắt bạn sẽ để lại một vết sẹo nóng bỏng.

Đại Đầu có thể bước chân vào Long Tức là vì Ly đã phát hiện ra tốc độ của hắn.

Võ công trong thiên hạ chỉ duy nhất nhanh là không thể công phá.

Lúc này tốc độ đã có thể phát huy tác dụng.

Đại Đầu nghiêng đầu tránh được đầu mẩu thuốc lá sau đó tay đánh mạnh một quyền. Phát sau mà lại tới trước, chỉ trước khi quyền của Điền Loa đánh tới có một giây, thậm chí còn chưa tới một giây, nắm tay của Đại Đầu đã đánh trúng cổ tay của Điền Loa.

Loảng xoảng!

Khi thân thể hai người lần đầu tiên tiếp xúc với nhau đã kết thúc bằng thắng lợi nho nhỏ của Đại Đầu.

Không… vẫn còn chưa chấm dứt…

Bởi vì sau khi cổ tay Điền Loa trúng một quyền của Đại Đầu, hắn không vội vàng thoái lui lại sau như những người khác, cứ như là lực quán tính không có tác dụng trên thân thể hắn. Tay hắn co xuống dưới, giống như tư thế "Dã ưng tìm thỏ" thoáng chốc đã nắm lấy bàn tay của Đại Đầu.

Điền Loa dùng lực kéo mạnh thân thể Đại Đầu lại gần mình, đầu gối hắn mạnh mẽ nâng lên, đánh một cú trời giáng vào bụng Đại Đầu.

Thân thể Đại Đầu như sụp xuống, bụng hắn đau đớn kinh khủng khiến mặt hắn co rúm lại nhưng bây giờ không phải là lúc kêu đau.

Ngay khi thân thể Đại Đầu còn đang co rúm lại, một quyền của hắn đã đánh vào hạ bộ của Điền Loa. Đây chính là bộ vị trọng yếu nhất của người đàn ông. Cú đánh này dù không gây ra cái chết nhưng cũng đủ khiến người ta tuyệt hậu.

Điền Loa hoảng hốt vội vàng né tránh. Trong lúc vội vàng hắn lại để lộ sơ hở, đã bị quyền trái của Đại Đầu thủ thế sẵn đã lâu đánh trúng một quyền. Sườn trái Điền Loa bị thương, thân thể hắn lệch sang một bên. Hai người đồng thời cùng thối lui mấy bước, khoảng cách được kéo dãn ra.

Động tác của hai người liên tục. Nếu có ngwoif đứng ngay cạnh bọn họ cũng không thể phát hiện ra chỉ trong vòng một phút đồng hồ hai người đã hoàn thành nhiều chiêu thức có độ khó cao như vậy.

Hơn nữa hai người cùng thu được chiến quả huy hoàng.

Đại Đầu đánh trúng cổ tay Điền Loa.

Điền Loa khống chế được bàn tay của Đại Đầu sau đó lên gối thúc vào bụng Đại Đầu.

Đại Đầu phản kích đánh trúng xương sườn của Điền Loa…

Hai người lùi nhanh, tiến cũng nhanh, giống như những động tác trong phim làm người khác nhức đầu hoa mắt. Động tác giống như ảo ảnh, gần như không thể tin đó là sự thật.

Điền Loa vuốt vuốt ngực, nhe răng cười nói: "Nhóc con cậu thoạt nhìn rất ngu ngơ nhưng tốc độ rất nhanh, giống như con thỏ vậy. Ôi, một quyền đó quả thực đau quá. Khớp xương của Lão Tử giống như bị tháo rời ra hết".

Đại Đầu vẫn đứng ngây ngô tại chỗ, vẻ mặt căm thù hắn trừng mắt nhìn Điền Loa.

Bụng hắn cũng vô cùng đau đớn nhưng với tính cách của hắn khiến cho hắn không kêu rên giống như Điền Loa. Hắn giống như một con sói cô độc, dù bị thương nhưng vẫn cố cắn chết đối thủ sau đó mới tìm một hang động vắng vẻ tự mình liếʍ láp vết thương của mình.

Dù thấy Đại Đầu không để ý tới mình nhưng Điền Loa vẫn tiếp tục truy hỏi: "Chàng trai, lai lịch của cậu là gì? Thân thủ cậu cũng hay lắm đó".

"…"

"Ở Yến Kinh này, người có thể cùng Điền Loa tôi so chiêu quả thực không có mấy người. Cậu hãy nhớ kỹ ngày hôm nay bởi vì cậu đã đánh trúng tôi một quyền. Đây chính là vinh hạnh của cậu.

"…"

"Ha ha. Có phải cậu câm điếc không?"

'Tôi không muốn nói linh tinh. Muốn đánh cứ đánh" Giọng nói lạnh như băng giá của Đại Đầu vang lên.

'Đây là cậu nói đấy nhé. Lúc nãy là do tôi khinh địch. Bây giờ chúng ta mới chính thức bắt đầu" Điền Loa nói.

Điền Loa cởi chiếc áo véc nhét trong xe sau đó hắn móc túi lấy cái bật lửa cẩn thận đặt trên mặt đất rồi xắn tay áo nói: "Tôi nói bắt đầu là…bắt đầu…".

Nói xong, Điền Loa một lần nữa vọt tới chỗ Đại Đầu.

Nhanh.

Cực kỳ nhanh.

Gương mặt hắn cau lại, ánh mắt lạnh lùng, nắm tay cứng như sắt, đánh thẳng về phía Đại Đầu.

Hai mét…

Một mét…

Mét…

Két… xoạt…

Một cú hãm khẩn cấp khi Điền Loa dừng lại khi còn cách Đại Đầu chưa tới một mét.

Bởi vì trong tay Đại Đầu đã cầm một khẩu súng lục màu đen. Nòng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào đầu Điền Loa.

"Người anh em… này… cậu sẽ không nổ súng chứ?" Điền Loa cười giả lả, sắc mặt hắn hiện lên vẻ nịnh nọt, lấy lòng đối phương.

"Chết thế nào thì cũng đều là chết" Đại Đầu nói thẳng thừng, không chút niệm tình. Hai tay cầm súng của hắn không nhúc nhích, có vẻ bất kỳ lúc nào cũng nổ súng gϊếŧ người.

Đột nhiên sắc mặt Điền Loa thay đổi, hắn cười nhạt nói: "Cậu hãy cất súng đi đi. Bây giờ khoảng cách giữa chúng ta chỉ chưa tới nửa mét. Ngay khi cậu mở chốt an toàn tôi đã đánh cậu thành đầu heo rồi. Cậu nghĩ tôi là người ngu sao? Cậu móc súng trong thời gian ngắn như vậy thì sao có thể kéo khoá an toàn đây?"

"Súng tôi không có khoá an toàn".

"…tôi không tin" Điền Loa thở hổn hển, hắn nhớn nhác nói.

"Anh cứ thử xem".

Điền Loa suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: "Không thể thử. Không thể thử. Thử một lần là xong cái mạng nhỏ này. Thôi quên đi. Chuyện hôm nay chấm dứt ở đây. Tôi chỉ muốn thảo luận với cậu một chút mà không ngờ cậu lại thành thật. Chẳng có ý nghĩa là cả".

Sau khi Điền Loa nói xong câu "chấm dứt" thấy Đại Đầu vẫn còn cầm súng chỉ thẳng vào đầu mình thì nói: "Cậu vẫn muốn tiếp tục sao?"

"Lui lại sau" Đại Đầu nói.

Bất đắc dĩ Điền Loa quay đầu lại, sau khi bước về phía trước khoảng bốn mét hắn mới hỏi: "Như này đã được chưa?"

Lúc này Đại Đầu mới cất súng và nói: "Anh đã đoán đúng tôi vẫn chưa kéo khoá an toàn".

"Mẹ kiếp… tao" Điền Loa tức giận, hắn lại một lần nữa vọt tới chỗ Đại Đầu.

Nhưng khẩu súng của Đại Đầu lại xuất hiện trong tay một cách thần kỳ.

"Cậu không kéo khoá an toàn à?" Điền Loa đứng lại và hỏi.

"Anh có thể thử xem".

"…"

Điền Loa sửng sốt hồi lâu rồi hắn nhếch miệng cười nói: "Hay, hay. Cậu bé làm cho tôi rất hứng thú. Hay hơn khi chơi đùa với ông chủ của cậu'.

Điền Loa nhặt bật lửa trên mặt đất, lấy áo khoác trong xe. Hắn móc túi lấy ra một bao thuốc hút dở, rút một điếu ném cho Đại Đầu nói: "Này, tôi mời cậu hút thuốc".

Ngay khi nói hắn đã rút một điếu khác châm lửa cho chính mình.

"Lúc nãy tôi đã nói dối cậu. Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị người đánh mà là lần đầu tiên tôi chủ động mời người khác hút thuốc" Điền Loa nghiêm chỉnh nói với Đại Đầu.

Đại Đầu giơ điếu thuốc trong tay nói: "Lúc nãy anh còn nói đó là điếu thuốc cuối cùng của anh".

"Ai… vì không thực sự muốn mời cậu hút thuốc lá nên mới lấy cớ đó" Điền Loa xấu hổ nói. "Cậu đi theo Tần Lạc hả?"

Đại Đầu lại im lặng.

"Có phải ông chủ của cậu hạ cổ độc cho Văn Nhân Mục Nguyệt không?'

"…"

"Ha ha ha. Không độc không phải trượng phu. Anh ta quả thực là một một người đàn ông háo sắc mẫu mực trong chúng ta. Tôi cũng vui chơi với rất nhiều các em. Đại đa số đều dựa vào vẻ ngoài anh tuấn, cùng phong thái tao nhã để chinh phục chị em…".

Đại Đầu vốn không muốn để ý tới Điền Loa nhưng khi nghe Điền Loa cố tình huỷ hoại danh dự của Tần Lạc, hắn hông nhịn được liền lên tiếng phản bác: "Anh ấy không làm những chuyện như vậy. Ông chủ của anh mới là đối tượng nghi ngờ nhất. Chủ nào nô tài ấy. Nhân phẩm của anh thấp kém như vậy, đương nhiên ông chủ cũng chẳng có gì tốt".

Điền Loa cũng chẳng tức giận, hắn nói: "Cậu không tin chủ mình làm chuyện này. Tôi cũng không tin chủ mình làm chuyện này. Như vậy hai chúng ta hãy đoán xem cổ độc này là do ai hạ?"

"Tôi không tin chủ tôi làm chuyện này nhưng tôi cũng không tin chủ của anh không làm những chuyện như này" Đại Đầu nói.

"…"

Két!

Một chiếc Hummer quân sự màu xanh dừng lại trước cổng của biệt thự Tần gia sau đó một người đàn ông yểu điệu từ ghế bên cạnh lái xe bước xuống.

Sau khi nhìn qua kính chiếu hậu sửa lại mái tóc, người đó mới đi vào trong biệt thự.

"Nhân Diệu tới à?" Tần lão thái thái đã nhận được điện thoại của Tần Lạc, biết Tôn Nhân Diệu sắp tới đây nên vừa nghe tiếng ô tô đã chạy ra ngoài.

"Bà, dạo này bà có khoẻ không?" Tôn Nhân Diệu cung kính, ân cần hỏi thăm. Hắn vẫn coi trọng, đối đãi với người nhà của Tần Lạc như người nhà của chính mình, hắn lại càng kính trọng ông, bà Tần Lạc. TruyenHD

"Tốt, rất khoẻ" Tần lão thái thái nói: "Nhân Diệu à, vào trong ngồi đi".

"Không còn thời gian ngồi, bà" Tôn Nhân Diệu nói: "Tần Lạc thúc dục rất gấp. Cháu phải vội mang ngay thuốc đi. Được rồi, thuốc Tần Lạc muốn đã chuẩn bị xong chưa, bà?"

'Chuẩn bị xong rồi" Tần lão gia tay cầm một chiếc hòm gỗ, mặc trường bào màu xám, cổ quàng khăn màu đen nói. Ông đang đi xuống bậc thềm, có vẻ như muốn đi xa một chuyến.

'Chào ông" Tôn Nhân Diệu bước tới nhận cái hòm nói: "Ông, để cháu cầm cái hòm này. Cháu tự mình mang tới cho Tần Lạc".

"Ông đi cùng với cháu" Tần lão gia nói.

"Điều này…" Tôn Nhân Diệu kinh ngạc nhìn Tần lão gia nói: "Tần Lạc không nói chuyện này với cháu".

"Ông muốn đi đâu còn phải báo cáo với nó sao?" Tần lão gia vẫn bình thản nói.

"Không phải. Cháu không có ý đó" Tôn Nhân Diệu vội vàng giải thích. "Cháu nghĩ ông không nên tới Yến Kinh. Ông đã mấy chục năm nay không ra khỏi cửa rồi…".

"Đúng vậy, ông à. Đã có Tần Lạc rồi. Ông cứ ở nhà chờ tin vui đi" Tần lão thái thái đứng bên cũng khuyên nhủ.

"Xảy ra chuyện lớn như vậy sao tôi có thể yên tâm đây? Văn Nhân Đình đã một mực chờ đợi lời hứa hẹn với chúng ta trong hai mươi năm. Người ta vẫn nhớ tới bây giờ. Tần Lạc tới thối hôn là chúng ta đã có lỗi với người ta. Bây giờ bọn họ gặp nạn, tôi nhất định phải tới xem mới yên tâm" Tần lão gia khăng khăng nói.

"Không phải đã có Tần Lạc sao? Y thuật của Tần Lạc không chút kém cỏi so với ông" Tần lão thái thái tức giận nói.

"Cho dù nó có giỏi… cho dù nó có giỏi thì cũng chỉ là cháu tôi". Tần lão gia tức giận nói.