Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 147: Bất ngờ phục kích!

Bông tuyết xoay xoay giữa không trung như một nhà ảo thuật vui vẻ.

Tần Lạc cảm giác muốn được bay lên như những bông tuyết để được thấy mọi người với vẻ mặt tươi cười, hạnh phúc.

"Ngươi biết không? Sáng nay ta đã hôn Lâm Hoán Khê… Oh, không phải một nụ hôn ngắn đâu mà là một nụ hôn thật sâu, thật dài…" hắn không kiềm chế được vẻ mặt vui sướиɠ, nhìn thấy ai hắn cũng chỉ muốn nói to cho họ biết chuyện.

Không phải đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau, nhưng lúc này đây Tần Lạc vẫn có cảm giác thật đặc biệt.

Tất nhiên, đây không phải chỉ là cảm giác của sự tiếp xúc giữa trai gái thông thường về mặt thể xác. Nó xuất phát từ tình cảm chân chính của hắn.

Ngươi nghĩ sao khi bên ngoài của sổ là cả một thế giới mộng ảo như trong cổ tích, còn trong nhà, một người đàn ông "tuấn mỹ vô song" đang ôm ấp một thiếu nữ tuyệt sắc gợi cảm không ngòi bút nào có thể tả… rồi từ từ, nhẹ nhàng cúi xuống hôn đôi môi anh đào xinh đẹp của cô.

Tất nhiên, những hình ảnh đó đã được Tần Lạc vẽ thêm cho tăng thêm phần lãng mạn.

Ví như, hắn tự cho mình là "tuấn mỹ vô song" lúc dùng sức ôm hôn Lâm Hoán Khê, khi cô bắt đầu phản kháng, hắn đã cậy sức mạnh mà lấn át…

Dẫu sao chuyện này cũng gây cho Tần Lạc những cung bậc cảm giác tuyệt vời.

Điều quan trọng nhất là: sau nụ hôn dài, Lâm Hoán Khê đã không phản ứng mạnh hơn một cái đẩy tay, cô vẫn giúp hắn chỉnh sửa lại quần áo sau đó mới đẩy hắn ra ngoài cửa.

Điều đó chứng tỏ gì? Chứng tỏ rằng cô có thích hắn. Như vậy, có thể sau này hắn sẽ được tùy ý hôn đôi môi nhỏ nhắn của cô.

Chỉ cần cô cũng muốn gần gũi hắn thì không gì có thể ngăn cản được.

" Thầy Tần, thầy đang có chuyện gì vui vẻ sao? Hãy cùng chia sẻ với chúng em đi." Nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của Tần Lạc, sinh viên tranh nhau hỏi.

Vì Tần Lạc vẫn còn trẻ, cũng chỉ tương đương tuổi với đám học trò cho nên dù rất tôn kính Tần Lạc nhưng đám học trò vẫn tỏ ra gần gũi kiểu đó với hắn.

"Đúng rồi. Thầy Tần đang cười thẹn kìa." Tiểu Hoa cười hì hì nói.

"Thầy Tần không phải là đang yêu đấy chứ? Chỉ có thể là đang có tình cảm nam nữ thì mới có vẻ mặt ngốc như kia thôi."

"Tôi không thể nói cho các em được." Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Chúng ta bắt đầu học nào, tất cả mọi người mang châm hạp ra."

Mặc dù Tần Lạc là giáo sư (trong lĩnh vực trung y chuẩn đoán học), nhưng hắn không chỉ dạy về các trường hợp chuẩn đoán. Hắn không không dạy theo sách giáo khoa, cũng không có giáo án, cách dạy của hắn là cung cấp một số trường hợp bệnh ngẫu nhiên, sau đó đi vào phân tích và đưa ra những phương pháp trị liệu hiệu quả nhất. Mỗi phương pháp trị liệu hắn đều chú trọng đến tình trạng của bệnh nhân.

Những lý luận của hắn rất sát với thực tế, vừa sinh động hình tượng, lại vừa để lại ấn tượng sâu sắc đối với đám học trò.

Ví như khi hắn giảng đến chứng bệnh nóng trong người, hắn sẽ quan sát và chỉ ra một sinh viên nào đó trong lớp đang mắc chứng bệnh đó và nêu ra phương pháp trị liệu cụ thể. Sau khi giảng giải xong chứng bệnh đó mới bắt đầu giảng sang chứng bệnh khác.

Vì vậy, có một trò trên mặt nổi nhiều mụn đã được thầy Tần chỉ cách nhanh chóng chữa khỏi, thật là thần kỳ. Cũng vì nguyên nhân này mà có rất nhiều sinh viên có bệnh không muốn đi bệnh viện mà trực tiếp chạy đến phòng học nghe thầy chỉ bảo.

Sinh viên theo học Tần Lạc ngày càng nhiều, hắn đã phải xin nhà trường cho đổi phòng học rộng hơn một lần rồi. Giờ phòng học mới nghe chừng cũng không chứa hết được sinh viên muốn đến học.

Hắn dạy sinh viên nhiều thứ rất phức tạp và hắn yêu cầu sinh viên để hiểu được nhiều kiến thức phải tư duy và ham học hỏi nhiều hơn nữa. Ban đầu "trung y chuẩn đoán học" không nói về quá trình châm cứu. Thuật châm cứu các sinh viên chỉ cần tự học. Tuy nhiên, Tần Lạc vẫn quyết định bắt đầu giảng dạy cho bọn họ hệ thống những kiến thức về châm cứu.

"Hoan hô. Chúng ta được học châm cứu." Các học sinh mừng rỡ đồng thanh.

Chuyện Tần Lạc là truyền nhân của Thái Ất thần châm, bọn họ đều biết điều này trên báo chí. Nhưng dù không xem các tạp chí y học và báo chí thì bọn họ cũng có thể biết được điều đó qua các sinh viên khác trong trường.

Cho nên, khi nghe Tần Lạc có ý muốn truyền thụ cho bọn họ thuật châm cứu, tất cả đã mừng rỡ như điên.

Xôn xao!

Đột nhiên lớp học vang lên những tiếng động lạ. Mọi người trong phòng đổ dồn mắt ra ngoài cửa sổ.

Ngay sau đó, khi tiếng động ngừng hẳn, mọi người há hốc miệng, mắt mở to nhìn về phía người phụ nữ bên ngoài cửa sổ. Không ai nói câu gì, dường như họ quên mất phải nói gì.

Mới vừa rồi cả phòng học ồn ào hết cả lên, giờ lại im lặng đến lạnh người.

Một cô gái đang đứng ngoài cửa sổ… Một mỹ nữ.

Ai cũng cảm nhận được rằng chỉ cần cô gái ấy đứng yên một chỗ thôi cũng đã tuyệt đẹp rồi và ai cũng muốn dùng mọi từ ngữ đẹp nhất để miêu tả dung nhan kiều diễm của cô, nhưng không thể tìm được mĩ từ nào tương xứng…

Cô gái trông thật tao nhã và sang trọng trong chân váy màu đen được thiết kế thêm vài đường nét hiện đại kéo dài đến bắp chân. Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng với nhiều hoa văn mới lạ, chiếc áo được sơ vin gọn gàng với chân váy. Cô khoác bên ngoài một chiếc áo khoác màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ nhỏ cũng màu đen, nổi lên trên chiếc áo khoác là hai lông vũ màu trắng không biết của loài nào.

Một không khí của quý tộc dường như đang lan tỏa khắp phòng học, làm cho mọi người trong phòng có cảm giác bị đàn áp. Cô gái đứng ở đó có chút kì lạ, đúng ra với dáng vẻ này cô chỉ xuất hiện ở những trường học quý tộc ở Châu Âu nơi dành cho những công chúa và vương tử mới đúng.

Cô không nói một lời, sự im lặng gần như tuyệt đối, mờ ảo như một giấc mơ…

Cô cũng không cười, khắp người nàng tỏa ra một vẻ đẹp lãnh diễm mà như cách xa ngàn dặm. TruyenHD

Cô mặc một bộ đen, như đã xóa hết dấu tích của tuyết mà đến đây. Trong nháy mắt, không còn tung tích của tuyết

Vẻ đẹp này khiến cho mọi người có chút kinh hãi.

Tần Lạc nhìn bóng người đứng bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng, khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại.

Cô gái này từ đâu mà đến đây? Cô ta đến đây làm gì?

"Cả lớp… tập trung." Tần Lạc nói. Phải sau hai phút cả lớp mới bắt đầu tập trung trở lại, bây giờ hắn không thể vi phạm nội quy nhà trường thêm một lần nào nữa.

Không có cách nào khác, có mỹ nhân này đứng ngoài cửa sổ cho dù hắn tiếp tục giảng bài sợ là cũng chưa trò nào tập trung nghe giảng được.

Với người phụ nữ khác, hắn còn có thể không quan tâm đến mà tiếp tục tập trung vào bài giảng.

Nhưng với người phụ nữ này thì quả thật là không thể.

Tần Lạc bỏ lại phấn bút, vỗ vỗ đầu từ trên bục giảng đi xuống chạy đến trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, hỏi: "Sao cô lại tới đây?"

Hắn phát hiện ra, Mã Duyệt đứng cách đó không xa. Có vài tên vệ sĩ đứng xung quanh. Điều này cũng làm cho hắn đôi chút yên tâm.

Văn Nhân Mục Nguyệt không trả lời vào câu hỏi của Tần Lạc, cô nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Anh có thể gặp tôi một lúc không?"

Khi một người phụ nữ đưa ra yêu cầu như vậy, Tần Lạc có thể cự tuyệt sao? Hắn hẹn cô ở công viên, sau giờ học hắn sẽ đi bộ tới đó.

Khi hắn đến cô ấy đang đứng đợi ở đó, xung quanh cô tỏa ra thứ ánh sáng như một mặt trời nhỏ. Hắn vội vàng kéo cô đi để tránh sự chú ý.

Hai người vừa bước đi, phòng học đang yên tĩnh thoáng cái đã gần như nổ tung bởi những âm thanh hỗn loạn.

"Trời ạ. Nữ thần của tôi, nữ thần của tôi đã xuất hiện ở đây."

"Cô ấy thật xinh đẹp, thật sự là rất đẹp! Sao lại có một người cô gái xinh đẹp đến thế chứ? Nàng như một ngôi sao đang tỏa sáng, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai xinh đẹp hơn thế!"

"Người đi một nửa hồn ta chết."

"Thầy Tần của chúng ta thật là đáng nể. Chẳng những y thuật lợi hại, ngay cả trong chuyện chinh phục mĩ nữ cũng rất tài giỏi."

"Cửu Cửu này, cô gái kia là ai vậy hả? Có vẻ thân thiết với thầy Tần nhỉ." Tiểu Hoa nhìn Vương Cửu Cửu đang đăm chiêu nhìn ra cửa sổ tỏ vẻ lo lắng, hỏi.

Vương Cửu Cửu quay đầu lại nhìn cô bạn của mình, vừa cười vừa nói: "Không biết. Nhưng tôi sẽ không chịu thua đâu."

Cho dù cô ta có là công chúa của đất nước thì nàng cũng quyết đấu tranh đến cùng.

"Vương Cửu Cửu, tôi tin vào bạn. Bạn là người lợi hại nhất mà." Tiểu hoa nắm tay Vương Cửu Cửu nói.

Mùa xuân đến bất ngờ vào một đêm khi ngàn hoa rủ nhau cùng khoe sắc, và cả thế giới đều bị che lấp bởi một màu trắng.

Trong thời điểm này, lòng người như được rũ sạch mọi bụi bẩn và trở nên tinh khiết hơn bao giờ hết. Những con người có tâm địa xấu xa cũng được gột rửa sạch sẽ, ngay cả những người bình thường rất đáng ghét cũng trở nên đáng yêu hơn.

Hai bên đường có hàng cây xanh đều tăm tắp, vương đầy những bông tuyết nhỏ. Trông như một chuỗi màu trắng lơ lửng trên không chỉ trực rơi xuống đất

Tần Lạc cùng Văn Nhân Mục Nguyệt sánh vai nhau bước đi, không ai nói với ai câu gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đều đều vang lên. Đó là tiếng giày dẫm lên trên tuyết, nó phát ra những tiếng như rêи ɾỉ và đau đớn.

Bông tuyết rơi vào đầu vào vai bọn họ, nhưng họ cũng không hề chú ý đến điều đó. Chỉ yên lặng đi bên nhau, thong dong, thoải mái. Mặc cho bông tuyết rơi vào người gặp nhiệt độ cơ thể tan ra thành nước, sau đó kết tinh thành băng tạo nên một quầng sáng xung quanh người.

"Tôi đi qua cửa lớp học của anh. Đột nhiên nghĩ đến nên..." Văn Nhân Mục Nguyệt cuối cùng cũng mở đầu câu chuyện. Cô như là đang cố gắng giải thích cho Tần Lạc về lý do mình đến đây.

"Ha ha." Tần Lạc ngại ngùng cười. Hắn không thể nói "rất hoan nghênh cô", cũng không thể nói "sau này cô đừng tới".

"Tôi biết có lẽ tôi đang quấy rầy anh. Thực tình tôi chỉ muốn đến xem… xem…tuyết rơi ngoài trời, không khí ấm áp trong phòng học, giảng viên và sinh viên đang làm những gì thôi. " Văn Nhân Mục Nguyệt dừng lại, ngẩng khuôn mặt hoàn mĩ thanh tú lên, vươn hai tay ra hứng lấy những bông tuyết đang xoay tròn trong không trung… cảnh tượng bông tuyết đang nhảy múa trong lòng bàn tay nàng thật không gì đẹp bằng.

Vẻ mặt buồn của cô như được tiếp thêm sức sống.

Nhìn thấy khuôn mặt cô hạnh phúc, trái tim Tần Lạc đột nhiên có cảm giác rất lạ. Đây là một người phụ nữ sống nội tâm. Tại sao cô ấy luôn có tỏ ra mình mạnh mẽ, phải chăng có liên quan đến quá khứ mà nàng đang muốn che dấu?

"Tôi đang giảng cho sinh viên về thuật châm cứu. Bọn họ cũng rất hứng thú với môn học này. Bọn họ cơ bản là chưa biết gì về thuật châm cứu mà tôi lại không dạy theo giáo trình nào cả nên có phần khó khăn. Nhưng vì bọn họ là sinh viên của tôi, tôi hận là không thể đem hết tất cả kiến thức trung y của mình truyền thụ cho bọn họ." Tần Lạc vừa cười vừa nói với Văn Nhân Mục Nguyệt như đang nói với một người bạn thân.

"Bọn họ thật hạnh phúc." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Nàng đang cầm một bông tuyết đặt ở chóp mũi, phảng phất một mùi thơm dịu nhẹ từ người cô tỏa ra.

"Như những bông hoa tuyết này, chúng biến mất quá nhanh, không để lại hương vị gì… chúng nhất định không cam lòng." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Bông tuyết này đã hóa thành một bãi nước đá, như giọt nước mắt của ai đó rơi xuống.

"Nhưng, chúng rất đẹp. Hơn nữa, tại thời khắc này chỉ có chúng là những diễn viên duy nhất tỏa sáng ở thế giới này. Mọi thứ đều bị che lấp bởi hào quang của chúng." Tần Lạc vừa cười vừa nói. Hắn cảm nhận thấy Văn Nhân Mục Nguyệt nói mà như là lời tự sự về chính thân phận của cô.

Cô cũng giống như bông tuyết kia sao? Phải cao quý như hoa lan quân tử hay là đóa mẫu đơn mới đúng chứ.

Phía đối diện hai người, một nam sinh đeo kính cận đang cầm chồng sách chạy tới, vừa chạy vừa ôm đầu như né tránh tuyết, trông bộ dạng có vẻ hấp tấp.

Đây là con đường nhỏ, hai người đi là vừa, ba người đi có chút chật chội.

Văn Nhân Mục Nguyệt né sát vào Tần Lạc với ý nghĩ để ra một khoảng trống cho nam sinh kia đi qua.

Nam sinh ngẩng đầu thoáng nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, mặt chợt lộ chút kinh ngạc rồi biến mất ngay.

Lúc ba người gặp nhau, chồng sách trong tay hắn đột nhiên rơi xuống, một đao phiến sắc bén hướng thẳng vào tim Văn Nhân Mục Nguyệt…