Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 60: Cô có bệnh thần kinh

Văn Nhân Mục Nguyệt không kịp ngăn lại, tay nàng đã bị Tần Lạc giữ ở trong lòng bàn tay.

Nhìn bộ dạng hắn có vẻ yếu yếu ớt ớt, cứ bệnh bệnh thế nào, không ngờ tốc độ hành động lại kinh người như thế.

Giống như câu hình dung cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết võ hiệp: "Tĩnh như thỏ bệnh, động như linh thỏ".

Hơn nữa, loại hành vi này của hắn nếu ở lúc Văn Nhân Mục Nguyệt hai tuổi có IQ cao tới 152, thiếu chút nữa vượt qua thiên tài tính toán Einstein 160, sẽ được kết luận là: Tính công kích mạnh mẽ. Nội tâm kiêu ngạo cực độ.

"Thú vị. Không ngờ hắn lại là một nam nhân nguy hiểm". Khóe miệng Văn Nhân Mục Nguyệt nhẹ nhàng nhếch lên một độ cong mê người, quên cả giãy dụa, cũng quên ý phản kích bạo lực ném Tần Lạc qua vai.

Tay nàng chưa từng có gã đàn ông nào nắm qua cả. Tần Lạc là người đầu tiên.

Tần Lạc cũng không biết Văn Nhân Mục Nguyệt suy nghĩ cái nghĩ, hắn chỉ đang chuyên chú thưởng thức đôi tay ngọc của nàng.

Phần lớn nhà văn thích dùng câu "Mười ngón thon thon như búp măng, cổ tay giống như ngó sen trắng" để hình dung bàn tay dài đẹp của nữ nhân. Nhưng mà, cho dù là búp măng, hay là ngó sen trắng, cũng làm sao bì được một phần vạn ngón tay, cổ tay của nữ nhân?

Cô gái này hiển nhiên là được Thượng Đế ưu ái nhất rồi, mỗi một chỗ đều được Người điêu khắc tỉ mỉ từng nét. Cho dù được gọi là bàn tay "Gợi cảm" cũng không ngoa.

Trắng nõn. Trơn mềm. Xương ngón tay thon thon dài dài. Rất thích hợp để học piano. Một đôi tay như vậy nếu không đánh piano, thật sự là có chút đáng tiếc.

"Lúc thầy thuốc bắt mạch cho nữ bệnh nhân, đều giống như anh nhất tâm nhị dụng vậy sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt lên tiếng hỏi.

"Cô nhìn ra sao?" Tần Lạc kinh hãi. Hắn luôn rất hàm súc mà, trên mặt cũng làm bộ dạng chính nhân quân tử không vì sắc đẹp mà thay đổi.

"Trên mặt thì nhìn không ra. Nhưng lại từ trong lòng nhìn ra". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Từ trong lòng nhìn ra? Cô cũng học y sao?"

"Tôi không học y. Nhưng tôi biết cách nhìn người. Gặp người có tính cách mà anh hiểu rõ thì sẽ đoán ra dựa vào một động tác hay là một loạt động tác của hắn. Tôi biết bây giờ trong lòng anh nhất định sẽ rất tin phục, tin mỗi một câu tôi nói, nhưng trên mặt lại cố ý biểu hiện bộ dạng bình tĩnh". Văn Nhân Mục Nguyệt cười nhẹ nói.

Tần Lạc lại kinh hãi. Cô gái này thật quá khủng bố, thậm chí ngay cả ý nghĩ trong lòng hắn cũng có thể đoán chuẩn xác như thế sao?

"Xem ra tôi đoán trúng rồi". Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Tần Lạc, lạnh nhạt nói.

"Mạch thu được bình ổn, mạch tượng trung hòa. Tiểu thư, cô là người khỏe mạnh nhất mà tôi từng thấy. Tôi nghĩ, tôi cũng không giúp gì được cho cô cả. Nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước".

Tần Lạc buông tay Văn Nhân Mục Nguyệt ra, xoay người đi tới cửa.

Cô gái này, quá nguy hiểm. Có lẽ nhanh rời đi là tốt nhất.

"Chờ chút". Lúc Tần Lạc cầm tay nắm cửa chuẩn bị mở ra, Văn Nhân Mục Nguyệt hô lên.

Tần Lạc quay đầu lại, thấy Văn Nhân Mục Nguyệt từ trên ghế salon đứng dậy.

Dáng người thon dài, tư thái tao nhã. Hiển nhiên là đã trải qua sự giáo dục rất tốt của quý tộc.

Phát triển một gia đình quý tộc cần sự cố gắng rất nhiều của cộng đồng. Mà ở Trung Quốc có thể xưng là gia đình "Quý tộc", thật sự chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Văn Nhân Mục Nguyệt đi tới phía sau Tần Lạc, nói: "Tôi không chấp nhận kết quả chẩn đoán của anh".

"Vậy là có ý gì?" Tần Lạc hỏi.

"Trung y chú trọng suy đoán. Dựa ngoại đoán nội, dựa chứng bệnh đoán bệnh tình. Vậy, anh cũng giúp tôi suy đoán một lần đi".

"Cô không có bệnh. Làm sao suy đoán?" Tần Lạc nghĩ thầm, cô gái này không phải là ăn no rỗi việc chạy đến tìm mình làm trò cười đấy chứ?

"Biểu hiện bên ngoài của bệnh là như thế. Một thầy thuốc giỏi, hẳn là có thể dựa vào biểu hiện xem bản chất mới đúng".

Tần Lạc nghĩ một lát, híp mắt cười. Nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi: "Cô muốn gì?"

"Tìm bác sĩ, tự nhiên là muốn xem bệnh rồi".

Tần Lạc gật gật đầu, nói: "Cô quả thật có bệnh. Hơn nữa bệnh cũng không nhẹ".

"Xin rửa tai lắng nghe".

"Cô bị tâm thần. Hoặc nói chính xác là, cô có bệnh thần kinh". Tần Lạc cười lạnh nói.

"Đây mà là một thầy thuốc giỏi chẩn đoán vì người bệnh hay sao chứ? Xem ra, là hư danh hại người mà". Văn Nhân Mục Nguyệt chẳng hề tức giận.

Tần Lạc chậm rãi tới gần Văn Nhân Mục Nguyệt, nhìn gương mặt tinh xảo mà không hề khủng hoảng của nàng, nói: "Tiểu thư, chúng ta vốn không quen biết. Nhưng tôi lấy nhân cách của tôi cam đoan, tôi tuyệt đối chưa từng gặp qua cô. Tôi cũng không rõ mục đích cô tới tìm tôi là gì, có lẽ, đây cũng chỉ là trò đùa dai mà kẻ có tiền các người nghĩ ra. Nhưng mà, thật xin lỗi. Tôi không có hứng thú chơi trò này với các người".

"Tôi là một thầy thuốc, trị bệnh cứu người là trách nhiệm của nghề chúng tôi. Nếu cô là bệnh nhân của tôi, tôi nhất định sẽ tận hết khả năng. Nhưng bây giờ... xin cô đừng trì hoãn tôi, thời gian đối với tôi rất quý giá".

"Tạm biệt". Tần Lạc nói.

Lúc đi tới cửa, Tần Lạc lại quay đầu lần nữa, cười nói: "Tốt nhất là không thấy mặt nhau nữa. Nếu vậy, sẽ chứng minh cô khỏe mạnh như ý".

Loảng xoảng!

Tần Lạc gật đầu với Mã Duyệt đang đứng đợi ở cửa, sau đó đóng cửa lại vội rời đi.

Mã Duyệt nhìn Tần Lạc đi ra ngoài xong, lúc này mới đẩy cửa phòng.

"Tiểu thư. Cô không sao chứ?" Mã Duyệt nhìn vẻ mặt trầm tư của Văn Nhân Mục Nguyệt, gọi nhỏ.

"Không sao". Văn Nhân Mục Nguyệt nhẹ giọng đáp.

"Tiểu thư có hài lòng với lần gặp mặt này không?" Mã Duyệt nhỏ giọng hỏi. Xem, bộ dạng hai người nói chuyện thì hình như không được ăn ý cho lắm.

"Hài lòng?" Văn Nhân Mục Nguyệt khẽ nở nụ cười. "Mã Duyệt, hắn mắng ta là bệnh thần kinh đó".

Mã Duyệt vẻ mặt sầm xuống, lấy di động ra gọi cho vệ sĩ dưới lầu, bảo bọn họ chặn Tần Lạc lại.

Không người nào dám vũ nhục tiểu thư. Bọn họ cũng không cho phép có người như thế xuất hiện.

Văn Nhân Mục Nguyệt khoát tay áo, nói: "Mã Duyệt. Quên đi. Đây là một loại cảm giác thật kỳ quái. Trên cơ bản, tôi đồng ý với chẩn đoán của hắn".

"Tiểu thư, cô..."

"Chẳng qua. Tôi cảm thấy cần sửa chẩn đoán của hắn một chút. Tôi không phải bị bệnh thần kinh, tôi chỉ là có triệu chứng thần kinh mà thôi. Mã Duyệt, cô thấy sao?"

"Tiểu thư. Tôi không biết". Mã Duyệt thành thật trả lời.

"Nếu không phải có triệu chứng thần kinh, tại sao tôi lại muốn tới gặp hắn? Một nam nhân chủ động vứt bỏ tôi, trong lòng tôi nên có hận ý mới đúng".

"Tiểu thư, sau này cô có thể có nhân tuyển tốt hơn. Chúng tôi đều cảm thấy, hắn không xứng với cô". Mã Duyệt an ủi nói.

Văn Nhân đại tiểu thư lật tay làm mây úp tay làm mưa trong thương nghiệp, mà lại cũng có lúc như những tiểu nữ khác, rối rắm trong vấn đề "bỏ" và "được".

"Tốt hơn? Tôi không thiếu "tốt" hơn. Tôi chỉ thiếu "thích hợp" hơn". Văn Nhân Mục Nguyệt nói. "Đi. Chúng ta trở về thôi. Còn rất nhiều chuyện phải giải quyết".

"Vâng. Tiểu thư". Mã Duyệt vừa gọi điện thoại bảo vệ sĩ dưới lầu chuẩn bị xe, vừa dẫn Văn Nhân Mục Nguyệt đi ra ngoài.

Một đám người hộ tống Văn Nhân Mục Nguyệt vào trong xe Rolls-Royce Phantom làm theo yêu cầu đặc biệt được gọi là "Tòa thành di động trên đất liền", đợi tới khi xe từ từ khởi động, Mã Duyệt dâng chén rượu vang đỏ tinh tế cho Văn Nhân Mục Nguyệt thưởng thức, nói: "Tiểu thư, có cần loại bỏ Tần Lạc khỏi danh sách không?"

"Loại bỏ? Tại sao phải loại bỏ?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi ngược lại. "Hắn không vĩ đại. Nhưng mà, cũng không dối trá. Hơn nữa, hắn là một nam nhân rất thú vị".

"Vậy... tiểu thư, chúng ta liệt hắn vào đối tượng trọng điểm để kháo sát à?"

Văn Nhân Mục Nguyệt lắc đầu, nói: "Hắn hả, tôi định tự mình khảo sát".

Mã Duyệt thở dài một tiếng, xem ra, tiểu thư đã cảm giác sai rồi. Kinh nghiệm công tác nhiều năm nói cho nàng biết, chỉ có số liệu mới có thể hiểu rõ trình độ vĩ đại của một người.

Lệ Khuynh Thành tự mình ra tiễn Văn Nhân Mục Nguyệt, đợi sau khi xe của nàng đã đi xa, mới vội vào Khuynh Thành Quốc Tế. TruyenHD

Vừa mới đi lên lầu hai, đám bà tám kia liền xông tới.

"Người đẹp Lệ, cô gái kia rốt cuộc là lai lịch thế nào? Sao kiêu ngạo vậy?"

"Đúng đấy. Tôi còn chưa thấy lái Rolls-Royce chạy tới làm thẩm mỹ bao giờ".

"Vệ sĩ cũng dẫn theo ba người. He he, hâm mộ thật đó".

Lệ Khuynh Thành cười mắng: "Các cậu cứ chua xót đi. Chua chết các cậu. Biết cái gì gọi là quý tộc không? Biết cái gì gọi là khí chất không? Xem bọn củi khô các cậu sau này còn dám kiêu ngạo như vậy nữa không?"

"Ôi, yêu tinh Lệ, lời này của cậu không đúng rồi. Bọn mình không bằng nàng, bọn mình thừa nhận. Nhưng cậu thì sao? Cậu hơn bọn mình điểm gì nào?" Nhiễm Ngọc chỉ vào Lệ Khuynh Thành nói.

Nụ cười trên mặt Lệ Khuynh Thành lập tức cứng đơ, cười khổ nói: "Thật đúng là không có thiên lý mà. Trên thế giới sao lại có thể có loại con gái này hả? Còn để cho người ta sống hay không đây?"

"À này. Nàng tới làm thẩm mỹ, tìm Tần Lạc làm gì chứ?" Tiểu Dật tò mò hỏi.

"Đúng rồi. Tần Lạc đâu?" Lúc nãy Lệ Khuynh Thành vội vào trong, vừa rồi mãi bận, không biết Tần Lạc chạy đi đâu rồi.

Tần Lạc vừa mới từ trong toilet đi ra, đã bị Lệ Khuynh Thành tóm được. Lệ Khuynh Thành nắm tay hắn kéo lên phòng làm việc của nàng ở lầu ba.

Vào phòng, đóng cửa lại, Lệ Khuynh Thành liền lộ vẻ kích động hỏi: "Sao rồi? Nói chuyện với nàng sao rồi?"

"Tàm tạm". Tần Lạc nói. Lệ Khuynh Thành thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tàm tạm là được rồi. Tôi cứ sợ cậu nói không tốt".

"Nàng ta là ai?" Tần Lạc kỳ quái hỏi.

"Tôi sao biết được? Chẳng qua nhìn điệu bộ kia, phái đoàn kia, kiểu mẫu kia của người ta... khẳng định không phải là người thường. Cậu cần phải giúp tôi lừa nàng một chút ha, đây là khách hàng lớn của tôi. Nàng không chỉ có thẻ VIP năm hai mươi chín vạn. Còn định để tầng lớp nữ thượng lưu làm khách VIP của công ty đấy".

"Vậy cô không phải định kiếm một khoản kha khá chứ?

"Đúng thế". Lệ Khuynh Thành bộ dạng thấy tiền sáng mắt. Liếc mắt nhìn Tần Lạc, nói: "Yên tâm đi. Không bạc đãi cậu đâu. Có điều cậu phải giúp tôi ứng phó nàng cho tốt, nếu cần, cậu hy sinh một chút nhan sắc cũng được. Chị sẽ không trách cậu".

"..."

"Ừm, xem ra, nàng rất hài lòng với y thuật của cậu. Trước khi đi còn nói, lần sau lại đến tìm cậu khám chữa bệnh. Rốt cuộc bệnh của nàng là gì? Có nghiêm trọng không? Nếu nghiêm trọng, chị giúp cậu chém nàng một khoản? Mấy kẻ có tiền này cũng tiếc mạng, tiền hoa hồng xem bệnh có nhiều hơn nữa cũng sẽ không cảm thấy tiếc".

"Nghiêm trọng. Rất nghiêm trọng".

"Bệnh gì?"

"Bệnh thần kinh".

"Cậu thật sự không nên nói như thế chứ?" Lệ Khuynh Thành cười khanh khách.

"Thật sự là nên nói như thế".

"Thật sự?" Nụ cười trên mặt Lệ Khuynh Thành biến mất.

"Thật".

Hai mắt Lệ Khuynh Thành tối sầm, người ngã vật xuống ghế salon.