Thế Bất Khả Kháng

Chương 137: Tiêu chuẩn

Sau khi tắm rửa xong, Hạ quấn một cái khăn tắm ngang hông, ở trên giường loay hoay nghịch điện thoại di động nằm yên để Viên Tung sấy tóc.

Cũng giống như mọi người, Hạ Diệu mỗi buổi tối trước khi ngủ đều lên mạng xã hội kiểm tra trạng thái hoạt động của bạn bè, mà "kinh nghiệm nhân sĩ" Lý Chân Chân gần đây chính là đối tượng mà cậu ta đặc biệt quan tâm. Cậu ta hai ngày trước vẫn còn lên đây đăng trạng thái vui vẻ và hạnh phúc, ngày hôm nay lại biểu tình nhân sinh u ám, nhận ra cuộc đời chỉ là hư ảo.

Khuất Nguyên: - khai mông lão sư, ngài bị làm sao vậy?-

Nghìn người ngắt hoa cúc: - kinh nguyệt tới -

Khuất Nguyên:...

Nghìn người ngắt hoa cúc: - có cần tôi dạy anh cách mà anh em bạn gái dùng băng vệ sinh ra sao không? -

Khuất Nguyên: - thôi khỏi, không có dư tiền, bỏ tiền ra mua dầu bôi trơn đã khiến tôi phải bớt ăn bớt mặc -

Nghìn người ngắt hoa cúc: - dầu bôi trơn có thể tự chế đấy! Mua dầu bôi trơn bên ngoài nhiều chất hóa học có hại lắm, còn không bằng tự làm. Tôi vẫn luôn tự mình pha chế, trăm phần trăm chiết xuất từ thiên nhiên, vừa bôi trơn được mà vừa dưỡng tiểu cúc được luôn, một trăm đồng bạc làm được nguyên một xô -

Khuất Nguyên: - một xô???-Hạ Diệu bất thình lình run lên, trong lòng có loại cảm giác bồn chồn muốn biết.

Nghìn người ngắt hoa cúc: - mẹ kiếp, rõ ràng pha chế ra nhiều như vậy, cuối cùng vẫn đem toàn bộ đổ đi! -

Khuất Nguyên: - vì sao đổ đi? -

Nghìn người ngắt hoa cúc: - không cần đến còn giữ lại làm gì? -

Khuất Nguyên: - cậu ngày hôm qua không phải là vẫn còn đắc ý với tôi, nói Bành Tử không bỏ rơi cậu nữa sao? -

Nghìn người ngắt hoa cúc: -... ngày hôm nay Lưu Huyên tìm tới rồi, sau đó Bành Trạch anh ta liền hí hửng cùng cô ta đi với nhau, anh nói xem nam nhân chẳng phải là quá đê tiện sao? -

Khuất Nguyên: - cậu cũng là đàn ông, tự nhìn lại xem có đúng vậy không?-

Trôi qua bảy tám phút đồng hồ, đợi mãi Lý Chân Chân không trả lời, Hạ Diệu trong lòng có chút không đành lòng, liền chủ động nhắn lại.

Khuất Nguyên: - giận hả? -

Nghìn người ngắt hoa cúc: - không có, tôi hiện tại là tâm đã hóa gỗ, dây thần kinh phản hồi có chút bất động."

Khuất Nguyên: - ây dà, cậu là nhân sĩ nghìn người muốn ngắt hoa cúc mà, sợ gì chứ -

Nghìn người ngắt hoa cúc: - giả sử bây giờ có một người đến ngắt, tôi ngay lập tức có thể bừng tỉnh, vấn đề là không ai tới ngắt á! Như vậy đi, tôi thương lượng với anh chuyện này, anh đem Viên Tung cho tôi mượn vài ngày, chờ vết thương lòng của tôi lành lại tôi sẽ đem trả. Nếu không thì xài chung cũng được, tôi không ngại làm bé đâu, anh hỏi anh ta một chút xem chịu không?Khuất Nguyên: - được, tôi giúp cậu hỏi một chút -

Nghìn người ngắt hoa cúc: - ấy? Anh thực sự đi hỏi hả? Cái nhìn của anh ta đối với tôi không được tự nhiên. -

Khuất Nguyên: - đừng lo, tôi không đùa đâu -

Nghìn người ngắt hoa cúc: -... thì do tôi nhìn không quen cái điệu bộ này của anh -

Khuất Nguyên: - cậu không muốn nữa sao? Không muốn nữa à? -

Nghìn người ngắt hoa cúc: - đáng khinh -

Khuất Nguyên: - như vầy đi, tôi có thể giúp cậu tư vấn cách thu phục đàn ông, ngày mai Hạ lão sư tôi đây mở lớp, hai giờ rưỡi chiều nhập học, địa điểm giảng bài ở quán cà phê ngã tư phố, học phí là một xô dầu bôi trơn, tới hay không tùy cậu. -

Hạ Diệu đặt điện thoại di động xuống, khóe miệng len lén nở một nụ cười.

Viên Tung quét mắt nhìn thấy nụ cười này của Hạ Diệu, trông cậu ta vui như chó vẫy đuôi mừng chủ vậy, trong lòng có chút khó chịu ngứa ngáy. Trong nháy mắt con ngươi trầm xuống, đi đến đè lên người Hạ Diệu, bàn tay to lớn chợt xâm nhập vào bộ ngực của cậu ta. Bốn đầu ngón tay to lớn thô ráp nắm lấy hai đầu v* của Hạ Diệu mà chà xát ngắt nhéo.

"Ư ư ư..."

Nụ cười trên mặt Hạ Diệu lập tức bị thay thế thành vẻ mặt thống khổ, cái eo giống như bị điện giật rung động, bụng dưới bị Viên Tung đè lên cũng đã tê rần.

Viên Tung ồ ồ khí tức đến bên tai Hạ Diệu, hỏi: "Cậu nhìn cái gì mà cười mỹ mãn như vậy?"

Hạ Diệu đột nhiên nhớ ra gì đó, xoay mặt hướng về Viên Tung, đôi mắt hí tuyệt đẹp làm Viên Tung xao động, thần kinh bất an.

"Anh còn nhớ ngày đó chúng ta cùng nhau ăn cơm, Bành Trạch dẫn tới một tiểu nam nhân không?"

Viên Tung thu hai mắt lại, "Cậu muốn nói tới cái người đem chuyện cậu và Tuyên Đại Vũ qua đêm với nhau phanh phui ra?"

"A... Đừng cắn mà..." Hạ Diệu bị Viên Tung cắn vào đầu ngực, "Ai hỏi anh chuyện này chứ? Tôi muốn hỏi là anh đối với cậu ta có còn ấn tượng gì không?"

Viên Tung miễn cưỡng: "Có ấn tượng, làm sao?"

"Anh cảm thấy dáng dấp cậu ta ta thế nào?"

Viên Tung khách quan đánh giá, "Không có một chút nam tính."

"Tôi không bàn đến khí chất của cậu ta, chỉ nói về tướng mạo, đủ đáng yêu không?"

Viên Tung híp mắt suy nghĩ, con ngươi nhìn vào Hạ Diệu, sâu kín nói: "Đủ đáng yêu con mẹ tôi, đáng yêu là phải giống như cậu."

"Tránh sang một bên... vậy tôi hỏi anh, nếu như cậu ta muốn làm bé của anh, anh chịu không?"

Viên Tung nghiêm trang nói: "Nếu như hắn nguyện ý, tôi không ý kiến."

A --!!!

Hạ Diệu trong lòng điên cuồng gào thét một tiếng: làm tổn hại thể xác tôi nhiều như vậy, quả nhiên anh vẫn còn động tâm với người khác."Anh cảm thấy là một mình tôi không đủ cho anh thao sao?" Hạ Diệu tức giận đến mức thô tục.

Viên Tung thẳng thắn mà nói: "Hiện tại mà nói thì....đúng vậy."

Hạ Diệu hai mắt xung huyết.

Bàn tay to lớn của Viên Tung bóp siết lấy hai bên hông của Hạ Diệu, trong chốc lát liền đem ánh mắt hung dữ của Hạ Diệu đập tan.

"Thực ra khẩu vị của cậu vẫn còn phải thử nghiệm..." Viên Tung nói, "Ai biết được sau này là cậu không đủ cho tôi thao hay là tôi thao không đủ đáp ứng cho cậu?"

Hạ Diệu mè nheo, hôn vào môi Viên Tung, vẫn còn có ý thăm dò, "Hai cái chân của Lý Chân Chân vừa dài vừa trắng mịn, quyến rũ lắm á!"

"Không bằng Vương Trì Thủy"

Lời nói đó của Viên Tung trong nháy mắt làm chấn động Hạ Diệu, cậu ta và Vương Trì Thủy biết nhau lâu như vậy cũng chưa từng để ý đến ngoại hình của Vương Trì Thủy. Tạm thời không nói đến đôi chân của Vương Trì Thủy thực sự là có đẹp hay không, Viên Tung mới gặp cậu ta có hai lần, thế nào mà có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra ưu điểm của cậu ta?

"Anh quả nhiên là quan sát để ý đến người khác!"

"Còn cần phải quan sát để ý sao?" Viên Tung sớm đã luyện được hoả nhãn kim tinh, "Liếc mắt là có thể nhìn ra."

Hạ Diệu nhe răng, "Tôi không thấy như vậy"

Viên Tung nhàn nhạt nói rằng: "Đó là bởi vì cậu quá chú ý đến phong độ và quần áo bên ngoài của một người, cho nên mới lơ là những thứ khác. Nếu như chỉ nói riêng về tướng mạo và vóc người, Lý Chân Chân so với Vương Trì Thủy còn kém một mảng lớn."

"Điền Nghiêm Kỳ? Điền Nghiêm Kỳ so với Vương Trì Thủy?"

Viên Tung sắc mặt thay đổi, "Hỏi hắn làm gì?"

"Hiếu kỳ, muốn hỏi một chút." Hạ Diệu ánh mắt như thiêu đốt Viên Tung.

Viên Tung nói: "Căn bản không phải là cùng một loại, không thể so sánh."

"Anh không cần so sánh khí chất và cơ thể, đơn thuần chỉ bàn đến tướng mạo." Hạ Diệu đối với thẩm mỹ của Viên Tung đặc biệt hiếu kỳ.

Viên Tung nói: "Vẫn là Vương Trì Thủy."

Hạ Diệu trong lòng ghen tuông cuồn cuộn, mẹ nó! Thì ra cái loại tiểu tử lang thang bụi đời mới là chân ái trong lòng anh!!! Vương Trì Thủy không hổ danh là "kê tinh" đầu thai chuyển thế!

Hạ Diệu trước đây vẫn cho là Viên Tung chỉ nhìn về cậu ta, sẽ không mảy may nhìn ai khác, ngày hôm nay mới phát hiện, quả nhiên trong lòng của người này tâm địa gian tà! Chỉ dùng cái dương v*t to dài để suy nghĩ và đánh giá, quả thật là quá uổng phí khi gửi gắm niềm tin cho hắn!

"Tôi đây và Vương Trì Thủy?" - giọng điệu nặng nề.

Viên Tung nói: "Không thể so sánh."

"Không cần đối chiếu khí chất và cơ thể, đơn thuần chỉ bàn về tướng mạo!!!"

Hạ Diệu dù có cương quyết như thế nào, Viên Tung vẫn khăng khăng, "Tôi không có cách nào để nhận xét."

Hạ Diệu gương mặt liền đen lại, "Anh muốn nói là tôi không đẹp bằng hắn chứ gì? Cứ nói thẳng ra đi."

Viên Tung trầm mặc, một lát mới mở miệng.

"Tôi không có cách để nhận xét cậu."

Hạ Diệu nóng nảy, "Nhất mũi nhì mắt, thế nào mà không nhận xét được?"

"Bởi vì ở trong lòng tôi cậu chính là tiêu chuẩn." Viên Tung nhàn nhạt nói, "Tôi chỉ có thể đem cậu làm tiêu chuẩn để so với người khác, không có cách nào để đem người khác so với cậu."

Hạ Diệu hơi thở gấp gáp chợt thư giãn trở lại, sau đó nở một nụ cười giận dỗi, hai cái tay đặt ở gò má của Viên Tung kéo hắn ta lại gần dùng sức hôn một ngụm thật lớn.

"Anh là đồ xấu xa! Ha ha ha ha..."

Viên Tung một tay lật cơ thể Hạ Diệu nằm sấp ở trên giường, cự vật trong quần di chuyển cọ xát lên chiếc khăn tắm đang trùm cái mông của Hạ Diệu. Hạ Diệu lắc lắc cái mông nghênh hợp với chuyển động của Viên Tung, kết quả chờ thật lâu chưa thấy Viên Tung đem khăn tắm xốc lên.

Hạ Diệu so với hắn còn cấp bách hơn, tự bản thân mình muốn vứt cái khăn tắm đi, lại bị Viên Tung ngăn lại.

"Cậu kéo khăn xuống từ từ thôi." nói xong tiếp tục cọ xát dương v*t vào kẽ mông Hạ Diệu.

Hạ Diệu ban ngày thì là một cảnh sát uy nghiêm chính trực, đến lúc cùng Viên Tung lên giường cậu ta trở thành một con tiểu yêu lẳиɠ ɭơ tùy tiện, khăn tắm che đậy không lấn át được sự dâʍ đãиɠ phong tình tràn đầy.

"Đã kéo xuống rồi, anh còn không tiến đến?"

Viên Tung thở gấp ở bên tai Hạ Diệu rù rì nói "Cậu khép mông chặc như vậy... Tôi nhìn không thấy được hồng tâm..."

"Định mệnh... A..."

Ngày hôm sau, "Kinh nghiệm nhân sĩ" Lý Chân Chân cúi đầu, đích thân đến dự lớp học của Hạ lão sư thỉnh giáo.

Hạ Diệu bắt đầu buổi học, "Cậu nếu muốn trói buộc một người nam nhân, cậu phải chọn một điểm thích hợp."

"Cái gì điểm thích hợp?"

"Là lợi ích thực tế."

Lý Chân Chân mắt phượng khơi mào, "Lợi ích thực tế?"

"Đúng, cái gọi là lợi ích thực tế chính là giữa hai vật ngang giá, phải có một món đem lại lợi ích nhiều hơn cho hắn."