Viên Tung trực tiếp đem Hạ Diệu ôm vào phòng, từ phía sau cửa lôi ra một cái thùng, nói: "Tiểu vào đây".
Hạ Diệu buồn bực, "Anh không có WC sao?"
"Trong WC không có hệ thống sưởi ấm, cậu cứ ở nơi này mà tiểu"
Hạ Diệu vì quá mắc, cũng không quan tâm nhiều như vậy, vừa run vừa tuột quần. Bởi vì ngón tay bị đông lạnh cứng ngắt, dây kéo quần lại quá chặt, dùng sức kéo mạnh thế nào cũng chẳng ra, đến sau cùng lộ vẻ mặt cầu xin Viên Tung giúp đỡ.
"Giúp tôi cởi ra, nhanh lên một chút, không nhịn nổi."
Viên Tung cầm quần Hạ Diệu cởi ra, ngón tay va chạm vào cái mông Hạ Diệu, cảm giác được trên bề mặt đều là mồ hôi, qυầи ɭóŧ mùa thu bên trong đều ẩm ướt.
Có lẽ là kiềm nén quá lâu, hoặc có lẽ là bị Viên Tung nhìn chằm chằm, Hạ Diệu nửa ngày trời đều không có động tĩnh.
Viên Tung lấy tay vòng lên phía trên ngắt một chút.
"Xì xì xì..!"
Hạ Diệu tay vịn lấy con chim, Viên Tung đỡ tay của Hạ Diệu, mắt hai người cùng nhau thấy tiểu tử kia trút nước xuống rất hào phóng.
"Thật sung." Viên Tung nói.
Hạ Diệu gương mặt trướng hồng, vừa hưởng thụ sự thoải mái đồng thời cũng có một chút lúng túng. Nhất là lúc này Viên Tung đang dùng tay giúp cậu ta siết đầu con chim lại mà tiểu, Hạ Diệu cũng không biết đem bản mặt giấu đi đâu.
"Trút bầu tâm sự" xong, Hạ Diệu đem giày vứt ra, kéo quần áo ướt sũng ra một trận, nhanh chóng hướng đến cái giường đặt gần lò sưởi, tóm lấy cái ổ chăn mà chui vào bên trong.
"Đừng chui vào chăn trước, qua sấy khô tóc trước đã."
Hạ Diệu hoàn toàn không nghe hắn, đầy trong đầu đều là lạnh, lạnh, lạnh, chui vào ổ chăn liền đem bản thân cuộn lại như một cái kén, bên trong run rẩy bần bật.
Viên Tung cầm một cái máy sấy tóc đến, bàn tay to lớn đặt lên đầu Hạ Diệu, đem đầu cậu ta vào trong khuỷu tay mình, giúp thổi khô từng điểm từng điểm một trên cái đầu dài của Hạ Diệu. Hạ Diệu cứ như vậy mà cảm thấy đỡ lạnh vùi đầu vào lòng của Viên Tung, mắt nhắm, ngoan ngoãn tuân theo những chuyển động thổi khô tóc của Viên Tung, gương mặt mệt mỏi.
Viên Tung ánh mắt thâm trầm buông xuống nhìn cậu ta, cõi lòng tan nát vụn vỡ khắp nơi không tìm nhặt lại được.
"Cậu nói xem đây có phải là trời đang đại hàn (trời rét cực độ), cậu may mắn lắm mới vào được tới trong nhà, khi không chạy đến đây làm gì?"
Hạ Diệu ách từ cổ họng nói: "Tôi cũng không phải là đặc biệt đến thăm anh, tôi là được nghỉ phép nên tới nơi này du ngoạn, tôi mà biết điều kiện thời tiết ở đây kém như vậy tôi đã không tới."Viên Tung không nói gì, đứng dậy đặt máy sấy xuống.
Hạ Diệu miễn cưỡng đem mí mắt cạy ra một cái khe nhỏ, thấy Viên Tung mới vừa cầm "thùng nướ© ŧıểυ" đi ra ngoài.
"Cái đó..." Hạ Diệu hơi lộ ra điệu bộ không được tự nhiên nói: "Anh đi đổ nướ© ŧıểυ cho tôi hả?"
"Tôi không đổ ai đổ?"
Hạ Diệu không nói nữa, gương mặt đỏ hồng dán vào tường, lén lút vui mừng. (thứ bại liệt, có cả người đi đổ nướ© ŧıểυ dùm =]])
Chờ Viên Tung quay vào nhà, vừa bưng một chậu nước nóng tới.
"Nhiều nước nóng lắm này thật sự rất ấm."
Hạ Diệu vẫn ở trên giường không nhúc nhích, cậu ta đã cỡi quần áo, vừa ấm áp một chút, đánh chết cũng không từ ổ chăn đi ra ngoài.
Viên Tung không thể làm gì khác hơn là nói: "Tôi dùng khăn nóng lau người cho cậu."
"Không cần." Hạ Diệu nói.
Viên Tung đem một cái khăn mặt ngâm vào trong nước nóng, vắt khô rồi đem đi tới chỗ Hạ Diệu. Kết quả, chân của Hạ Diệu ở bên trong "đông đóa tây lủi" (trốn tránh đủ hướng), thật vất vả mới kịp nắm lấy nhưng làm thế nào cũng không lôi cậu ta ra được... (cái đoạn này chị Sài tinh tế quá....nguyên văn là "làm thế nào cũng không lôi cô ta ra được, ý chỉ Hạ Diệu như con đàn bà, nhưng do để thuận mắt đọc nên mình vẫn để là "cậu ta")....Viên Tung chỉ cần dùng sức một chút, Hạ Diệu liền gào khóc kêu to, làm cho Viên Tung căn bản không nỡ động thủ.
Quên đi, Viên Tung nhìn thấy khăn mặt cũng đã lạnh, trực tiếp ném qua một bên, chui vào chăn.
Hạ Diệu chính là chờ khoảnh khắc này, ổ chăn lại ấm áp, ấm bất quá không bằng lửa nóng trong ngực người nào đó.
Viên Tung không vội vã ôm hắn, hai bàn tay to ở trong chăn bắt đầu mở ra, hỏi: "Chân đâu rồi?"
Hạ Diệu nói: "Giấu rồi."
"Nghe lời, đưa chân qua đây."
Hạ Diệu ngoan ngoãn đem hai hai cái chân cực lạnh hướng vào lòng bàn tay Viên Tung.
Nhiệt lượng từ lòng bàn tay của Viên Tung không ngừng cuồn cuộn truyền đến trong lòng Hạ Diệu, đi qua "băng thiên tuyết địa", hai lòng bàn tay của hắn chính là ấm áp vô giá.
Viên Tung cảm giác độ ấm trên chân Hạ Diệu còn chưa đủ, dùng tay chà xát cho cậu ta.
Chân của Hạ Diệu dần khôi phục cảm giác, bị Viên Tung cứ thế chà một cái chợt cảm thấy nhột.
"Ha ha ha... Đừng chà nữa... Ha ha..." - ho khan một cái.
Hạ Diệu vừa cười vừa ho khan, gương mặt vừa hồng vừa ấm, tiếng nói trở nên khàn.
Viên Tung lấy tay đặt lên trên trán Hạ Diệu thăm dò một chút, cảm giác nhiệt độ cơ thể cậu ta có chút tăng cao.
"Đang nóng rần lên đúng không? Hay là đi đến phòng khám bệnh chích thuốc?"Hạ Diệu đập đầu phành phạch, "Tôi không muốn phiền phức."
Viên Tung nói: "Tôi gọi bác sĩ tới nhà."
Hạ Diệu lẩm bẩm, "Tôi bị cảm từ trước đến nay không cần chích thuốc, cũng không uống thuốc, bản thân tự khỏi bệnh."
Sự thực, Viên Tung vẫn là thường hay để tự nhiên mà khỏi bệnh, không phải vạn lần bất đắc dĩ tuyệt nhiên không uống thuốc, thế nhưng đang đặt Hạ Diệu trên người lại có lập luận khác hẳn.
Hạ Diệu thấy Viên Tung bộ dạng thẫn thờ, vội ôm lấy cổ của hắn nói: "Ổ chăn bị gió lùa."
Cánh tay của Viên Tung siết thật chặt, ôm Hạ Diệu, hỏi: "Vẫn còn bị gió lùa vào hả?"
"Ừ, luôn có gió lạnh chui vào."
Viên Tung biết Hạ Diệu là bị đông lạnh cả tinh thần lẫn sức lực, lòng đau nhói, đem cả người Hạ Diệu đặt xuống, sau đó dùng chăn bao trùm lấy cậu ta, hai cánh tay dùng lực ở bên ngoài mà chặn lại, đem Hạ Diệu mà bưng bít "nghiêm nghiêm thật thật" (chặt kín).
"Còn bị gió lùa vào không?"
Hạ Diệu mơ mơ màng màng lắc đầu, trong nháy mắt ngủ mê man.
Viên Tung hầu như không thế nào ngủ, Hạ Diệu lúc nào cũng vô thức kêu lạnh, rõ ràng khiến nội tâm cứng chắc của Viên Tung không nhịn được mà vô cùng lo lắng, sốt ruột lẫn yêu thương. Lăn qua lăn lại đến sau nửa đêm, nhiệt độ trên người Hạ Diệu cuối cùng cũng giảm xuống, bắt đầu chậm rãi xuất mồ hôi, mồ hôi làm làn da của cả hai liên tục dính lại, Hạ Diệu lại bắt đầu thấy nóng liền giãy dụa.
"Nóng... Buông ra..."
Viên Tung không chỉ không buông ra, trái lại càng ôm chặt hơn, ồ ồ nhiệt khí nhào tới lỗ tai Hạ Diệu.
"Nghe lời, ráng một chút, mồ hôi chảy ra đến sáng sớm ngày mai thì tốt rồi."
Hạ Diệu không động đậy nữa, để sớm khỏe lại, để sáng sớm "thần thanh khí sảng" (đầu óc minh mẫn khỏe khoắn), để chống đỡ lại cây "thiết côn" nóng đỏ giữa hai chân Viên Tung.Hắn nhịn.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhâm Trọng ôm một đống kỳ vọng tốt đẹp lên máy bay.
Máy bay trước khi cất cánh, điện thoại di động vang lên.
"Hạ thư ký, điện thoại của ngài."
Hạ Nhâm Trọng cầm lên vừa nhìn, "Bà mối" gọi tới, cái bà mối này, chính là người nhiệt tình đem cô gái kia giới thiệu cho Hạ Diệu đây mà.
"Bà Trần a!" Hạ Nhâm Trọng đầu tiên là một trận sang sảng tiếng cười, "Năm mới thế nào rồi?"
"Rất tốt, còn ông?"
"Tôi cũng tốt vô cùng."
Bà Trần chần chờ chỉ chốc lát, nói: "Ông Hạ, tôi muốn hỏi ông ít chuyện."
"Hỏi đi, có lời gì cứ việc nói."
Bà Trần cười gượng hai tiếng, "Tôi chỉ muốn hỏi ông, chuyện hai đứa nhỏ gặp mặt, lúc nào mới cho... chuyện nó thực hiện?"Hạ Nhâm Trọng nụ cười trên mặt cấp tốc thu hồi, "Bà nói cái gì?"
"Tôi nói khi nào mới cho hai đứa nó gặp mặt? Con gái nhà người ta không yên trong lòng, không biết nhà các ông đang suy tính gì đấy?."
Hạ Nhâm Trọng sửng sốt, "Không phải là ngày hôm qua đã gặp mặt rồi sao?"
"Ngày hôm qua? Ngày hôm qua cô ấy còn một mực tìm tôi đây!" Bà Trần giọng điệu đột nhiên cất cao, "nó không phải đã cùng người khác xem mắt rồi chứ? Ông Hạ à! Ông tốt nhất là hỏi cho rõ, con trai ông có phải là đã có đối tượng rồi không...."
Hạ Nhâm Trọng đặt điện thoại xuống, gồng mình từ trong miệng thốt ra ba chữ.
"Hảo tiểu tử."
Mẹ Hạ bên kia vẫn còn không kịp hiểu chuyện gì, lúc Tuyên Đại Vũ đi tìm Hạ Diệu, trực tiếp cười nói cho hắn biết: "Hạ Diệu của bác đi qua đêm (*), con cũng phải nắm chuyện này một chút chứ."
"Qua đêm?" Tuyên Đại Vũ giữa hai đường chân mày nhăn lại, "Cùng ai qua đêm?"
Mẹ Hạ nói: "Ba hắn gọi người giới thiệu, ngày hôm qua vừa đi, đến bây giờ còn không trở về."
(*): chị Sài ý tứ là đi gần gũi làm chuyện thân thiết cùng một cô gái được mai mối, mà mình không có từ nào ngắn gọn để diễn tả nên mình dùng từ "đi qua đêm".
Tuyên Đại Vũ gương mặt tối lại lái xe rời đi, trong lòng "ngũ vị tạp trần" (cảm xúc lẫn lộn), loại cảm xúc nào cũng có. Quả nhiên Hạ Diệu không xem đêm đó coi ra gì, quả nhiên bản thân mình tự hiểu sai. Tuyên Đại Vũ hắn căn bản nghĩ không ra Hạ Diệu lại đi tìm phương pháp kiểm chứng bạo cúc, ở trong lòng hắn, Hạ Diệu chính là không có ai dám xâm phạm đến phương diện này.
Sở dĩ Tuyên Đại Vũ chưa bao giờ đem lời trong lòng nói ra, là vì sợ tổn thương tình cảm, mất đi người anh em tốt nhất.
Hút một điếu thuốc, Tuyên Đại Vũ lòng của hắn chậm rãi theo dòng xe cộ trên đường.
Hôm nay cũng không biết chuyện gì xảy ra, con đường này lại bị tắt nghẽn, sau lại hoàn toàn kẹt cứng bất động. Tuyên Đại Vũ đi xuống xe, bị cái gì đó kích động níu kéo hòa vào dòng người qua lại, mới biết được công viên trước mặt có hội chợ.
Tuyên Đại Vũ đã rất nhiều năm không có đi hội chợ ở Bắc Kinh, trong ấn tượng lần cuối cùng đi hội chợ của hắn là lúc thời còn trung học, hắn và Hạ Diệu cùng đi, còn trộm lấy của đoàn kịch một cây cà kheo.
Hồi ức cất trong lòng bỗng ùa về thấy vô cùng cảm khái cùng lưu luyến, Tuyên Đại Vũ "thần xui đất khiến" theo dòng người đi vào.
Thủ nghệ của những nghệ nhân Bắc Kinh quả nhiên vô cùng tỉ mỉ và tinh xảo, đông tây nam bắc món ăn đều đặc sắc, muôn màu muôn vẻ những món đồ trang sức... Tuyên Đại Vũ đi dạo một hồi, mơ hồ nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng nhạc hay, hình như đang diễn văn nghệ, Tuyên Đại Vũ nhấc chân đi tới.
"Thân ái chào khán giả cùng các bằng hữu, xin hãy cho một tràn pháo tay nhiệt liệt chào đón Ma Đậu tiên sinh của chúng ta lên sân khấu. Ma Đậu tiên sinh của chúng chính là một nhân vật rất tài ba, anh ta có một đôi tay ma lực, có thể biến ra thứ mà quý vị muốn."
Lác đác vài tiếng vỗ tay vang lên, một nam nhân trang phục cổ quái đi ra.
Tuyên Đại Vũ đặc biệt chính là đứng ở phía sau, nghe được vài người phía trước bàn tán.
"Trên mặt Ma Đậu tiên sinh này sao lại có một miếng vải thưa vậy?"
Tuyên Đại Vũ ánh mắt tập trung đến gương mặt của gã ảo thuật gia kia.