Thế Bất Khả Kháng

Chương 95: Huynh đệ của anh hắn điên rồi!

Công ty lại tiếp tục bình yên, Hạ Diệu lại có chút nhàm chán, muốn tìm ai đó trò chuyện, lại không muốn đi tìmTuyên Đại Vũ. Đến sau cùng, nghĩ tới nghĩ lui, hay là đi tìm Bành Trạch, có vẻ như chừng mấy ngày này không thấy hắn, cũng không biết hắn đang bận cái gì.

Chín giờ tối, Hạ Diệu đến nhà Bành Trạch.

Để công việc được thuận tiện, Bành Trạch từ trước đến nay đều ở cách xa cha mẹ. Hạ Diệu và Bành Trạch lúc trước giận dỗi nhau riết thành người quen trong nhà. Bành Trạch đặc biệt cho cậu một cái chìa khóa cửa, ra vào tự do, tựa như bản thân mình và cậu ta ở chung một nhà.

Hạ Diệu đi vòng vo nhìn thấy các phòng đều không có người, đến sau cùng nghe được phòng tắm có động tĩnh, liền đi tới.

Cửa phòng tắm không đóng, một bóng lưng một người đàn ông gầy guộc ở trong đang cởϊ qυầи áo, chuẩn bị tắm. Hạ Diệu rõ ràng nhìn ra đó không phải là Bành Trạch, vừa muốn lách người bỏ đi, gã này liền đem thân xác quay lại.

"Lão công, anh giúp em một chút đi..."

Lý Chân Chân thấy người trước mặt không phải là Bành Trạch, trong miệng trong nháy mắt ô a, ngón tay dài nhỏ theo bản năng hướng xuống dưới sờ một cái che lại, may là còn có một cái qυầи ɭóŧ, tiếp theo liền hướng vào Hạ Diệu la hét.

"Không phải chứ, anh tại sao như vậy a? Vào nhà tại sao không gõ cửa a?"

Hạ Diệu không nói lời nào, mắt chuyển động nhìn chằm chằm hai ống chân mềm mại trắng dài của Lý Chân Chân.

Lý Chân Chân vốn chính là "cong", bị nam nhân nhìn chằm chằm như thế, nhất định sẽ không được tự nhiên.

"Anh còn đứng đây để làm chi? Đi nhanh lên a!"

Hạ Diệu vẫn không nhúc nhích, ánh mắt ngây dại ra.

Lý Chân Chân trong ánh mắt nổi bão, "Anh nha nhìn chưa đủ hả?" Nói xong dứt khoát đóng cửa.

Hạ Diệu một tay sít sao bám chặt cửa, Lý Chân Chân giật cửa thế nào cửa đều bất động không đóng lại đươc. Ánh mắt Hạ Diệu vẫn đuổi theo hai cái đùi của Lý Chân Chân, không chút kiêng kỵ nhìn chăm chú, trong ánh mắt mang theo suy đoán, nghi hoặc và không rõ nguyên nhân sao lại kích động.

Lý Chân Chân hoàn toàn nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng Hạ Diệu, chỉ là đơn thuần thấy Hạ Diệu đối với thân thể hắn đùa cợt như vậy có chút nhục nhã.

"Tôi cảnh cáo anh, Bành Trạch mua ít đồ sẽ quay lại ngay, anh lập tức đi lên trên đi. Anh nếu như còn như vậy tôi thì gọi hắn, đến lúc đó đừng nói tôi gây xích mích cho anh em các người trong lúc tình cảm đang hòa hợp, tôi... A! A! A! Anh muốn làm gì?"

Hạ Diệu một cước đá văng ra cửa, không nói hai lời, trực tiếp đem Lý Chân Chân tha kéo đến bên bồn tắm ngồi xuống, ép buộc dạng hai chân của hắn ra cực đại."Bành Trạch!! cứu mạng a!! Mau tới a?!! Huynh đệ của anh hắn điên rồi!!..."

Bành Trạch mới từ trong thang máy đi ra, chợt nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng Lý Chân Chân kêu cứu, nhanh chóng bật tung cửa, đi thẳng đến phòng tắm. Lý Chân Chân đang bị Hạ Diệu "quấy rối" liều mạng giãy dụa, khuôn mặt nghẹn tím, mà Hạ Diệu còn đang không nghe theo, không buông tha, tiếp tục banh đùi của hắn ra, giống như dã thú "động dục".

Thấy một màn như vậy, Bành Trạch một trận chấn động thần kinh.

"Không được... yêu quái à, yêu quái, cậu làm gì vậy? Sao lại khiếm nhã như vậy được chứ?"

Hạ Diệu hoàn toàn không nghe thấy Bành Trạch nói, vẫn như cũ động tác hung hãn theo sát đôi chân của Lý Chân Chân không chịu bỏ qua.

Lý Chân Chân dây chằng bên trong đùi xém nữa là bị Hạ Diệu bóp đứt, đau đến gào khóc kêu loạn, tiếng nói gào rú.

"Mẹ nó... Bành Trạch anh ngớ ra đó để làm chi? Đi tới giúp tôi một tay a a a a!"

Bành Trạch lúc này mới phản ứng được, không ngờ Hạ Diệu lại liều mạng, không để ý chút nào đến mặt mũi bằng hữu, một cái tát làm Bành Trạch như văng ra ngoài cửa.

Lý Chân Chân khóc không ra nước mắt: "Bành Trạch... Anh nha có bản lĩnh gì? Sao lại không thể hiện ra chứ!"

"Trong ba bọn tôi hắn là người có thân thủ tốt nhất, tôi và Tuyên Đại Vũ hai người cộng lại cũng đánh không lại hắn!" Bành Trạch ôm Hạ Diệu, đến bên tai nhỏ giọng cầu khẩn, "Tôi nói này Hạ đại ca, Hạ đại gia, ngài chừa cho tôi chút mặt mũi được không? Anh có cái gì không thoải mái cứ tìm ta triệt khí! Tấm thân nhỏ bé yếu ớt của hắn chịu nổi anh "lăn qua lăn lại" sao?"

Hạ Diệu đột nhiên mở miệng tra hỏi Lý Chân Chân: "Ngươi có phải là đã từng cùng một người đàn ông chat sεメ?"*

(chị Sài dùng "tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tán gẫu"...nên mình dùng là chat sεメ)

Lý Chân Chân còn chưa lên tiếng, Bành Trạch sắc mặt của liền thay đổi, lôi tay của Hạ Diệu ra, lúc này xoay tới bóp trên cổ Lý Chân Chân, giận dữ hỏi: "Em cùng ai chat sεメ? Em sao lại cùng ai chat sεメ được vậy chứ?"

"Tôi với ai chat sεメ?" Lý Chân Chân đỏ mặt tía tai theo sát Hạ Diệu ồn ào, "Anh nói bậy cái gì vậy?"

Hạ Diệu vẫn như cũ ngoan cố truy đòi món nợ cũ, "Tám năm trước, ngươi không phải đã cùng một người đàn ông chat sεメ?"

Lý Chân Chân kém một chút là muốn điên, "Cái con mẹ tôi, tám năm trước!!! Anh lại có thể khôi hài thế sao? Việc tám năm trước tôi bản thân đều không nhớ rõ, mà anh lại biết tôi năm đó cùng người khác chat sεメ?"

Bành Trạch cũng bị kéo vào, thế nào mà vì chuyện tám năm trước mà lôi ra liều mạng như vậy?

Hạ Diệu một mực chắc chắn, tâm tình không khống chế được, xíu nữa là động thủ.

"Chính là ngươi, tuyệt đối không sai, ngươi và hắn ta đôi chân dài đặc biệt giống nhau."

Lý Chân Chân nhãn cầu như là bị người thọc hai dao, máu đỏ tuôn trào.Bành Trạch bây giờ nhìn không nổi nữa, dùng hết sức toàn thân tha lôi Hạ Diệu ra, càng không ngừng bên tai hắn khuyên bảo: "Yêu quái à anh khẳng định là đã hiểu lầm rồi, hắn năm nay hai mươi hai tuổi, tám năm trước chỉ mới mười ba tuổi, lông còn chưa mọc dài nữa mà!!!"

Hạ Diệu vừa giằng co chốc lát, bàn tay buông lỏng, trực tiếp đứng dậy đi.

Bành Trạch muốn đuổi theo để hỏi một chút rốt cuộc chuyện gì xảy ra, kết quả cửa thang máy đã đóng lại.

Lần thứ hai về đến phòng, Lý Chân Chân một bên thì xoa cái đùi lớn bị sưng, một bên cắn răng nghiến lợi lên án, "Đây chính là trong miệng anh nói "tương môn hổ tử" (ý chỉ đồng môn huynh đệ)? Hạ đại hòa thượng? Bạch Liên Hoa?... Tôi ngày hôm nay coi như tận mắt chứng kiến, thật rất đứng đắn, rất thanh cao, làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa!!!"

Bành Trạch trên mặt có chút không nhịn được, trong lòng ảo não đồng thời cũng buồn bực Hạ Diệu thế nào lại khác thường như vậy.

"Anh có phải là gọi cho hắn? Có phải là muốn cùng hắn cợt nhã tôi?"

Lý Chân Chân rơi nước mắt, "Đúng, tôi ở trong mắt anh chính là thứ lẳиɠ ɭơ bất thường, nhìn thấy cái gì kɧoáı ©ảʍ liền động dục. Anh sao không thử suy nghĩ xem hắn là người thế nào? Tôi nếu muốn cám dỗ hắn, tôi có bản lãnh đó à!? Hơn nữa, anh đi ra ngoài tổng cộng không quá năm phút, tôi có thể trong năm phút đồng hồ nháy mắt một cái câu đáp được một tên trai thẳng? Anh cũng quá đề cao tôi rồi!"

Bành Trạch ngẫm lại cũng đúng là không có khả năng đó, âm thầm lầu bầu nói: "Cậu ta không phải là vì kiềm chế quá lâu sao?"

"Cái gì mà kiềm chế quá lâu!" Lý Chân Chân trong giọng nói tràn đầy ủy khuất, "Hắn là thấy tôi không vừa mắt, ý định bới lông tìm vết. Anh nghe hắn nói rồi đó, tám trước tôi cùng một người đàn ông chat sεメ?? Đừng nói là tám năm trước; tôi nói cho dù tôi có cùng một người đàn ông chat sεメ đi chăng nữa thì cản trở gì đên hắn hả? Điều đó có lý sao? Rõ ràng là muốn bới lông tìm vết chỉnh tôi a!"

Bành Trạch ở trên tóc Lý Chân Chân xoa xoa, ôn nhu dụ dỗ nói: "Được rồi được rồi, bữa sau tôi hỏi lại hắn chuyện gì xảy ra."

Hạ Diệu Về đến nhà, ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, chuyện khuất nhục ngày xưa lần nữa tái hiện lại trong đầu (không biết các bạn còn nhớ là chuyện gì không??? =]]), đôi chân đó rõ ràng là y như đôi chân của Lý Chân Chân, trong lòng vẫn là cảm thấy uất ức.

Chuyện này cậu ta chưa từng đề cập qua với bất kì ai, bởi vì cậu ta biết, nói ra cũng là làm cho người khác cười, tuyệt đối sẽ không có người cảm nhận được chuyện này mang đến cho hắn một nỗi đau nghiêm trọng thế nào.

Thế nhưng ngày hôm nay, cậu ta đột nhiên đã nghĩ ra một người có thể để cậu ta nói ra sự tình.

Người này nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là Viên Tung.

Tuy rằng Hạ Diệu cực kỳ không muốn để cho Viên Tung biết chuyện khó nói của bản thân, thế nhưng trong lòng cậu ta quả quyết, nếu như cậu ta đem chuyện này chiêu cáo thiên hạ, duy nhất một người sẽ không cười cậu ta, là Viên Tung.

Hạ Diệu chậm rãi ấn số điện thoại của Viên Tung, tâm tình có chút quấn quýt.

"Sao?"

Hạ Diệu vừa nghe đến giọng nói trầm ổn của Viên Tung, tất cả khẩn trương và lo lắng đều như không tồn tại, trong lòng trở nên kiên định.

"Tôi muốn nói với anh một chuyện."

Viên Tung ừ một tiếng.

Hạ Diệu cuối cùng đem chuyện phức tạp tám năm trong lòng cậu ta thổ lộ, trong lúc đó Viên Tung không hề ngắt lời, cũng không có tỏ bất kỳ thái độ gì, chỉ là lẳng lặng nghe. Hắn tôn trọng và cảm thông khiến Hạ Diệu đáy sâu tâm tình cảm xúc của cậu ta ngày càng tăng cao, nhân tiện đem chuyện tối hôm nay xảy ra ở nhà Bành Trạch nói cho Viên Tung nghe.

Nói xong, Hạ Diệu trầm mặc chờ Viên Tung đáp lại và trấn an.

"Hết rồi?" Viên Tung hỏi.

Hạ Diệu tâm tình trầm trọng ừ một tiếng.

Sau đó, Viên Tung nở nụ cười.

Hạ Diệu cho rằng khắp thiên hạ duy nhất không ai là không cười hắn ngoại trừ tên đàn ông này, thật bất hạnh....đã bị trúng chiêu.

Hạ Diệu nghe được tiếng "thanh thanh sở sở" (rõ ràng), tuy rằng không phải là cái loại này là chợt cười to lên, nhưng đối với Viên Tung mà nói cũng quá đủ. Hơn nữa lại cười rất nhiều tiếng, Hạ Diệu chưa từng từ trong miệng Viên Tung nghe qua nhiều tiếng cười như vậy.

Hạ Diệu còn chút nữa là đem đập luôn cái điện thoại, sịu mặt rít gào ra.

"A a a!!!! Vì sao anh lại cười liên tục như vậy? Mắc cười lắm sao?" Hạ Diệu trực tiếp đem những phản ứng của người khác cùng Viên Tung huyễn tưởng (tưởng tượng) nhập lại, "Các người đều là một đám con nít ranh! Đem sự thống khổ của người khác làm trò cười!!"

Viên Tung cũng là người, cũng có hỉ nộ ái ố, huống hồ việc này nó quả thực...nhịn không được.

Hạ Diệu cứ như vậy nằm lỳ ở trên giường, gương mặt trầm lại tái xanh, triệt để không lên tiếng.

Viên Tung liền ngưng cười, nói: "Cậu không nên chỉ dựa vào thị giác mà suy đoán có đúng là người đó hay không, cậu phải suy nghĩ một chút hành vi của Lý Chân Chân có hay không phù hợp với cái tính cách của người kia. Mỗi người đều có tính cách riêng, cơ bản lớn lên đều giữ được bình tình, tố chất cũng khác"

Hạ Diệu như cũ không lên tiếng.

"Đừng nằm" Viên Tung nói, "Đứng dậy và gọi video cho tôi, tôi muốn nhìn cậu một chút."

Hạ Diệu buồn buồn hỏi: "Anh làm sao biết tôi nằm?"

"Chỉ cần nghe tiếng thở của cậu khi nói."