Tuyên Đại Vũ trói Vương Trị Thủy đem về, chưa tới hai tiếng đồng hồ, một cú điện thoại gọi đến bảo hắn ta phải trở lại Ma Cao. Để hắn hoàn toàn giải quyết xong những công việc lộn xộn bên đó, cũng phải mất một tuần.
Trước khi đi, Tuyên Đại Vũ giam Vương Tri Thủy trong một căn phòng tối, có đến năm sáu người thay phiên nhau canh gác.
Trong thời gian một tuần, Vương Trì Thủy đã sống trong gian phòng tối tăm, một ngày ba bữa đều có người mang tới. giống hệt như những ngày sống trong tù không hề khác biệt, chỉ khác là căn phòng cực kì thoải mái, được đối đãi tốt hơn, cũng yên tĩnh hơn.
Vào ngày lên đường, Tuyên Đại Vũ luôn "tâm tâm niệm niệm" (ý là lúc nào cũng suy nghĩ trong đầu) về Vương Trì Thủy, một ngày gọi về không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, lo sợ tên đó lại trốn thoát được. Mọi việc được xử lý xong xuôi, ngay lập tức đặt một chuyến bay đi nhanh nhất, "mã bất đình đề" (không ngừng nghỉ) vội vàng quay trở về.
Về tới nơi cũng chẳng để ý mà thay quần áo, trước nhất là phải gọi mấy tên canh giữ Vương Trì Thủy đến tra hỏi tường tận.
"Hắn mấy ngày nay đã ra hình dạng gì rồi? Có giở trò quỷ quái gì không?"
Người canh gác nói: "Không....rất ngoan ngoãn, đến giờ một tiếng kêu la cũng không có"
"Tôi cũng vào bên trong canh giữ hắn ta hai lần, trạng thái tinh thần hắn rất tốt, thậm chí còn hút thuốc. Tôi cũng rất khó hiểu, cậu nói thử xem, nếu như người bình thường bị nhốt trong chỗ như thế này, không người nói chuyện, không có thiết bị liên lạc, liên tục bị canh chừng, sở hở một chút cũng không có, tính ra từ lâu đã thấy ngột ngạt đến phát điên lên rồi chứ. Đằng này hắn lại ngược lại, có thể cùng một con bọ cánh cứng chơi đùa tới cả một buổi chiều".
Tuyên Đại Vũ trong khi đang thay giày thì quay sang một bên nói: "Cậu hoàn toàn không thể xem hắn ta là một người bình thường, sai quá sai, hắn ta đâu phải là một con người!"
"Bây giờ tôi đi gọi hắn ta tới?" Người canh gác nói.
Tuyên Đại Vũ gật đầu: "Đi đi".
Vương Trì Thủy đang ngồi bắt chéo chân trên giường "niệm kinh" đột nhiên một ánh sáng chói lóa xẹt đến mí mắt, tiếp cận vào làm mắt của cậu ta nửa nhắm nủa mở. Một người đàn ông hất cằm, vẫy tay ra hiệu cho Vương trì Thuỷ.
"Anh Đại Vũ quay lại rồi?" (chị Sài dùng từ Đại Vũ ca ca) Vương Trị Thủy không hỏi thêm.
"Đã về rồi, nhớ thương hắn mấy ngày nay, mau đi thôi".
Người canh gác áp giải Vương Trì Thủy vào buồng tắm, tắm rửa kì cọ một lần. Sự đen đuốc của mấy ngày liền bị giam giữ trong gian phòng chật hẹp tối tăm đều đươc rửa sạch sẽ, sang láng đẹp đẽ đứng trước Tuyên Đại Vũ. Tuyên Đại Vũ trang phục chỉnh tề sáng sủa ngồi tựa trên ghế salon, trong miệng ngậm một điếu thuốc. Điềm đạm như không dùng tay đung đưa qua lại, gương mặt của công tử nhà giàu hiện lên vô cùng chuẩn mực.Vương Trị Thủy bị bốn người áp giải đến, nửa nằm nửa quỳ hướng xuống bàn chân của Tuyên Đại Vệ. Một người đàn ông vạm vỡ từ phía sau đến từ từ kéo tóc của cậu ta lên, ép buộc hắn ngẩng mặt lên nhìn Tuyên Đại Vũ.
Tuyên Đại Vũ lướt một ánh nhìn vào Vương Trị Thủy, nhẹ nhàng nói: "So với lúc ta đi ngươi trông mập mạp hơn một chút, tâm tình cũng không hề tệ a!"
Vương Trì Thùy thở một tiếng, nói: "Anh à, anh xài nước hoa gì thế? Thơm quá."
"Thơm vậy sao?" Tuyên Đại Vũ cười mỉa mai, "Thơm như vậy để lát nữa ta mời một vài anh em tới thủ da^ʍ rồi xịt lên cho, để ngươiđược tận hưởng mà ngửi, mùi hương tùy chọn, cả đời không thể quên"
Câu nói này lập tức làm mọi người trong phòng bật cười.
Vương Trì Thủy gương mặt biến sắc, nói: "giỡn như vậy không thú vị đâu nha"
"Ai giỡn với ngươi?" Tuyên Đại Vũ ánh mắt tối lại.
Vương Trì Thủy chuyến mắt hướng ra cửa sổ, không thèm nhìn Tuyên Đại Vũ.
Tuyên Đại Vũ dùng bàn tay to lớn nắm lấy cằm của VƯƠNG TRì THỦY, mạnh bạo lật gương mặt của hắn quay lại,miệng bỡn cợt nói: "Thế nào? Lúc này biết sợ?"
"Tôi không phải sợ." Vương trì thủy giọng nói trầm thấp, "Tôi chính là cố tình."
"Ta khinh, ngươi cố tình?" Tuyên Đại Vũ mắt lộ ra vẻ châm chọc, ngẩng đầu đối mặt với đám đàn ông ồn ào nói, "Các người nghe không? Hắn ta lại còn nói bản thân cố tình!"
Nói xong lại đem gương mặt xoay lại, ánh mặt ngoan lệ như đâm vào gương mặt VƯơng Trì Thuỷ, "Ngươi làm cho ta đây đối với ngươi chính là thông cảm cho việc hết lần này đến lần khác lừa gạt tài sản của ta, ngươi còn ở đó mà nói được Cố tình, hai chữ ấy sao?"
Vương Trì Thuỷ: "Tôi lừa anh là bởi vì tôi thích anh, tôi biết rõ ít tiền đó đối với anh chẳng là cái quái gì cả. Tôi chính là sợ anh quên tôi, tôi chỉ muốn cho anh nhớ đến tôi."
"Ngươi lập tức rút lại lời nói đi!" Tuyên Đại Vũ trong nháy mắt đem Vương Trì Thuỷ đẩy qua một bên, "Ngươi thực sự là ác tâm con mẹ nó muốn nôn"
Bên cạnh một người đàn ông vạm vỡ đột nhiên nói tiếp: "Một lòng ác tâm cùng nhau về chung một nhà mới được"
Người trong cả phòng đều cười nghẹn.
Tuyên Đại Vũ dùng tay một trận quật ngã những thứ đang ở trên bàn, "Nghiêm túc lại đi"
Vương Trì Thủy nói tiếp: "Tôi mỗi lần ăn trộm tiền của anh cũng là vì để anh đi tìm tôi, nhưng anh lại quá ngu ngốc, mỗi lần tìm đều tìm không ra tôi, cho nên tôi mới nghĩ ra những trò bẩn này.Lần đầu tiên là ở chỗ anh đánh bài, anh suy nghĩ một chút, trên thế giới này nào có chuyên trùng hợp như vậy? Tôi người khác không nhảy lên lại nhảy lên lưng anh cho anh tóm?"
"Tôi bịa chuyện lừa anh, thuận tay lấy đi cái đồng hồ đeo tay của anh, cũng là vì cho anhnhớ kỹ tôi. Sau này tôi trộm rượu trong nhà anh là cố tình sa lưới, anh suy nghĩ một chút, ai đời ăn trộm xong không bỏ đi mà ở lại nhà người bị trộm uống hết sạch rượu?"Suy nghĩ của Tuyên Đại Vũ trong nháy mắt đã xém tin những gì Vương Trị Thủy nói, may mắn là kịp thời quay lại.
"Thật nhảm nhí! Ngươi trộm tiền của Hạ Diệu chả lẽ không phải là trộm? Nói như vậy ngươi cũng thích cậu ta?"
Vương Trì Thủy nói: "Tôi trộm của hắn không phải là bởi vì tôi thích hắn, là vì nghĩ đến việc anh thích hắn, trong lòng tôi đố kị."
Tuyên Đại Vũ đầu oanh một cái, khắp phòng nhìn cậu ta không rõ vì sao không được tự nhiên, mất nửa ngày mới bình thường lại. Không thể tin lời hắn nói, tên này miệng nói như xe lửa chạy, tin tưởng là mất mát.
Tuyên Đại Vũ thân thể ngửa ra sau, lần thứ hai dựa vào sô pha trên lưng, ánh mắt kì lạ sâu kín nhưng lại là xem thường Vương Trì Thủy
"Theo lời ngươi nói, ta đem ngươi bắt lại như thế này, coi như là cho ngươi được toại nguyện?"
Vương Trì Thủy vẫn nhìn xung quanh mười mấy người to con lực lưỡng, nói: "Nếu không có mấy người này, thì có thể xem là vậy."
"Ha ha ha..." Tuyên Đại Vũ cười to vài tiếng, "Không đâu, ngươi nhắm tới ta, những người này cũng là nhắm tới ngươi. Ngươi đều không phải thích đàn ông sao? Mấy anh em ở đây có chuyên môn cao để cho ngươi học hỏi có hơn mười người, ngươi nhìn một cái xem có đủ đô cho ngươi không?"
Nói xong, mấy vị nam nhân lực lượng đứng bên cạnh liền xoa xoa nắm tay, chậm rãi đi tới.
Vương Trì Thủy sắc mặt chợt biến đổi, vội vàng nói: "Tôi thích đàn ông thật, không lừa anh đâu."
"Đúng vậy!" Tuyên Đại Vũ vung tay, "Cũng bởi vì ngươi thích đàn ông, ta mới tìm một đám đàn ông thỏa mãn ngươi."
"Anh hiểu sai ý của tôi rồi." Vương Trì Thủy chống cự lại hơn mười mấy đôi tay đang đùa giỡn với cậu ta, vội vàng giải thích, "Cũng bởi vì tôi thích nam nhân, cho nên tôi đối với tiểu cúc của tôi vô cùng quý trọng, tôi muốn đem nó để dành cho người tôi yêu."
Tuyên Đại Vũ cười xùy một lúc, tôi khinh, ngươi còn có thể đem cái lí do bịp bợm đó hòng lừa ta lần nữa sao?
Vung tay lên, ý bảo hơn mười vị tráng hán nhanh nhẹn mà hành động.
Ba mươi lăm người đàn ông bắt đầu cởi y phục của Vương Trì Thủy, một đám còn lại tới lột sạch quần cậu ta phóng đãng ra một "chú chim", trong phòng trong nháy mắt tràn đầy mùi hương vị da thịt người.
Cảnh tượng tuyệt mỹ như vầy, há có thể không có mỹ thực làm bạn?
Tuyên Đại Vũ cầm lấy một khay điểm tâm, vừa ăn vừa hăng hái xem náo nhiệt.
Vương Trì Thủy áo bị xé mở, dây lưng bị kéo đứt, đầu tóc bị giật lên đặt dưới đũng quần của gã đàn ông đang từ ở trên đâm xuống. Vương Trì Thủy từ từ nhắm hai mắt cắn chặc hàm răng, chết sống không chịu đi vào khuôn khổ.
"Ma sát thế nào hả?" Tuyên Đại cũng nóng lòng, "Mau chóng đem khúc thịt của các ngươi nhét vào miệng hắn, nhanh lên một chút."
Một gã đến cạy miệng Vương Trì Thủy ra, còn chưa kịp nhét vào, đã bị Vương Trì Thủy bắt được cơ hội cắn một cái. Lúc này hắn tru tréo lên như tiếng một con lợn gị gϊếŧ, một cước đá Vương Trì Thủy ngã xuống đất.Vương Trì Thủy ngả xuống trong nháy mắt, hướng về tuyên Đại Vũ hô một tiếng.
"Tuyên Đại Vũ tôi thực sư thích anh, lần đầu tiên anh đánh tôi, tôi liền biết tên anh, liền yêu thích anh."
Tuyên Đại Vũ hoàn toàn thờ ơ, vừa ăn điểm tâm vừa ra lệnh cho một gã tráng kiệt gần bên Vương Trì Thủy " Nhanh lên cởϊ qυầи lót của hắn r a, chờ cái gì?"
Vương Trì Thủy liều mạng giữ chặt qυầи ɭóŧ của mình, gồng sức đến đỏ mặt tía tai, vẫn anh dũng reo hò một tiếng.
"Sĩ khả sát bất khả nhục!" (quân tử thà chết không chịu nhục)
Tuyên Đại Vũ bị chọc cho cười ha ha một trận, xém chút nữa là bị sặc đồ ăn trong miệng
Đột nhiên phịch một tiếng, từ trong âm thanh hỗn độn ồn ào phát lên một thứ tiếng khác lạc lõng không hề hai hòa. Mọi chuyện gần như xảy ra trong mắt nháy mắt, toàn bộ các gã đàn ông lực lưỡng đang kề sát Vương Trì Thủy bỗng nhanh chóng tránh ra.
Tuyên Đại Vũ thấy máu trên mặt đất, lúc này thực sự nghẹt thở
Rác rưởi! Chống trả thật sao?
Vương Trì Thủy quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, máu từ ót của cậu ta ở phía dưới chảy ra theo kẽ hở ô gạch trên sàn. Y phục cơ hồ bị xé rách sạch sẻ, chỉ còn lại vài mảnh vải rách trên mông. Bàn tay hắn gắng gượng kéo dây thun qυầи ɭóŧ lên, cơ thể không chịu được mà co quắp lại.
Tuyên Đại Vũ đi tới, "tiểu tâm dực dực" (cẩn trọng từng lí) bay tới Vương Trì Thủy, phát hiện trán của hắn đã loang một vệt máu, người đã rơi vào hôn mê.
Mẹ kiếp... Thế nào mà lại làm thật?
Ngơ ngẩng mấy giây, ngẩng đầu nhìn mấy gã bên cạnh kêu la
"Còn không nhanh lên phụ một tay, đưa người tới bệnh viện?"
- --------------------------------
Hạ Diệu đang ở công ty của Viên Tung giúp những nhân viên truyền thông thực hiện việc dựng thu hình chỗ sân tập, Tuyên Đại Vũ liền điện thoại tới.
"Cậu mấy ngày nay đi làm chuyện gì thế?" Hạ Diệu oán trách, "Gọi điện cho cậu nhiều lần đều không nghe máy."
Tuyên Đại Vũ dừng một chút, nói: "Cậu qua đây một chuyến, xảy ra chút chuyện rồi."
Hạ Diệu cúp điện thoại cấp tốc chạy tới bệnhviện.
Tuyên Đại Vũ đang ở của thang máy bệnh viện hút thuốc, Hạ Diệu đi tới sốt ruột hỏi: "Chuyện gì xảy ra a?
Tuyên Đại Vũ đem tình hình nói cho Hạ Diệu, đôi lông mày của Hạ Diệu liền vặn xoắn nhướng lên.
"Tôi phải không tố giác cậu như thế nào đây? Ra sao nếu xảy ra án mạng?"
Tuyên Đại Vũ cũng tức giận, "Tôi nào biết hắn xem cái hoa cúc của hắn còn quan trọng hơn cả tính mạng chứ?"
Hạ Diệu một trận phiền muôn, sớm biết vậy đã thay Tuyên Đại Vũ đem Vương Trì Thủy cải tạo, không đem hắn giao vào tay Tuyên Đại Vũ, như vậy cũng sẽ không đến mức rơi vào kết cục như vầy.
"Vậy hắn hiện tại thế nào?"
Tuyên Đại Vũ nói: "Ngày hôm qua đưa tới, ngày hôm nay vừa thoát khỏi nguy hiểm, đã được hộ lý chuyển qua phòng bệnh bình thường."
"Dẫn tôi đi thăm cậu ta."
Hai người đi tới phòng bệnh Vương Trì Thủy, đẩy cửa đi vào vừa nhìn không có ai, liền tìm bác sĩ chăm sóc của Vương Trì Thủy, ông ta nói: "Cậu ấy đã đi rồi."
"Đi?" Tuyên Đại Vũ cả kinh, "Hắn không phải còn phải nằm viện trị liệu một thời gian sao?"
"Đúng vậy, chúng tôi cũng nói như vậy, nhưng cậu không chịu nên đã làm thủ tục xuất viện, chúng tôi buộc phải tôn trọng bệnh ý nguyện của người bệnh a!"
Tuyên Đại Vũ vẫn là không cách nào tiếp thu, tài năng công phu gì mà đã có thể bỏ đi không để lại tung tích. Vội vã chạy đến cửa sổ lầu năm hướng mắt ra ngoài quan sát, rất xa thấy Vương Trì Thủy đang đi lên một chiếc xe buýt.
"Nhanh, theo tôi đi xuống phía dưới!"
Thang máy chật kín người, hai người liền chạy thang bộ, lao ra khỏi tòa bệnh viện, chạy tới cửa, xe buýt đã mất bóng.
Tuyên Đại Vũ muốn chạy đến bãi giữ xe, bị Hạ Diệu kéo lại.
"Đừng đuổi theo, cậu không đuổi kịp đâu. Chờ cậuđem xe ra, chiếc xe buýt kia đã tới trạm cuối."
Tuyên Đại Vũ ômhận giậm chân một cái.
"Mẹ nó, lại để cho hắn chạy, nhất định là sợ tôi lại dạy dỗ hắn!"
Hạ Diệu đột nhiên mở miệng nói: "Đều không phải, hắn chính là thiếu tiền."
Tuyên Đại Vũ không hiểu ý của Hạ Diệu
Hạ Diệu nói: "Hắn thật sự muốn chạy, sao lại không gọi taxi mà đi? Cần chi phải ở đây chờ xe công cộng?"
Tuyên Đại Vũ không nói gì.
Hạ Diệu đột nhiên nhớ tới câu nói của Vương Trì Thủy trước khi chia tay lần trước " cám ơn cậu đã tài trợ tiền chữa bệnh."
Trong lòng sao lại đặc biệt không thoải mái,, rõ ràng là đã đối xử rất tốt với hắn, nhưng hiện tại dường như lại thấy mình đang mắc nợ hắn.
Thở phào một cái, nhìn về phía tuyên Đại Vũ.
"Cậu có dự tính gì không?"
Tuyên Đại Vũ nói: "Tiếp tục tìm hắn."
"Còn tìm?" Hạ Diệu có chút nhìn không được, "Hắn hiện tại cũng đủ thảm rồi, khoan dung độ lượng một chút, cậu không tha cho hắn, bộ mưu đồ cái gì a?"
Tuyên Đại Vũ im lặng hồi lâu mới nói một câu.
"Tôi chính là muốn làm theo thói quen của mình!"
Hạ Diệu..."