Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 25: Thua

Tô Thiển cùng Lộ Dao cửa số 12 cửa, phát hiện mọi người đã đến gần hết, Đồng Hiên Nhiên nhìn thấy Tô Thiển cười tiến lên chào hỏi, “Tô tỷ sớm, còn cần phải chờ một lát.”

Tô Thiển quay đầu nhìn một vòng xung quanh, nói: “Ân, Tiêu lão sư còn chưa tới?”

Đồng Hiên Nhiên cười uống cà phê, thấy nàng chớp mắt mệt mỏi, “Ân, Tô tỷ không nghỉ ngơi tốt sao?”

“Nhỏ mà lanh.” Tô Thiển nhàn nhạt mà nói một câu.

“Em đã 22 tuổi rồi, chị cũng không nên nói như vậy.” Đồng Hiên Nhiên ở bên cạnh lẩm bẩm nói.

Tô Thiển nhìn Đồng Hiên Nhiên liếc mắt một cái, người này rõ ràng lớn lên cao lớn anh tuấn, cả người một cổ dương cương chi khí, nhưng trong xương cốt lộ ra kiều nhu, ở trước mặt bằng hữu hay người quen biết cực kỳ bát quái, cùng với thân cao lớn không hợp nhau.

Đồng Hiên Nhiên trong ánh mắt lộ ra rõ ràng bát quái chi hỏa, còn tưởng hỏi lại chút cái gì, nhìn thấy Tiêu Ngôn Cảnh đã tới rồi, theo sau liền nghe được đạo diễn kêu mọi người đi đăng ký.

Lên máy bay, đạo diễn cùng diễn viên ngồi ở khoang hạng nhất, trợ lý cùng nhân viên công tác khác ngồi ở khoang phổ thông, Tô Thiển cố ý tránh Đồng Hiên Nhiên, ngồi cùng Tiêu Ngôn Cảnh, Đồng Hiên Nhiên vô cùng đáng thương vô cùng mà nhìn Tô Thiển, thấy nàng không để ý tới chính mình, thất vọng mà ngồi phía sau hai người.

Tiêu Ngôn Cảnh liếc mắt xuống phía sau Đồng Hiên Nhiên, theo sau lại đem ánh mắt thu hồi, nhìn về phía Tô Thiển, nhỏ giọng cười nói: “Em đang trốn cậu ta sao?”

Tô Thiển rũ mắt, “Ân, cậu ấy quá bát quái.”

Tiêu Ngôn Cảnh rất có hứng thú hỏi: “Nói chuyện quá nhiều?”

“Ân.”

Tiêu Ngôn Cảnh ánh mắt thanh lãnh thâm thúy thẳng tắp nhìn Tô Thiển, mang theo nghi ngờ cùng vài phần suy tư, sau đó nàng buột miệng thốt ra, “Nếu không phải biết cậu ta có bạn trai, chị còn tưởng rằng cậu ta đối với em có ý tứ đâu?”

“Vì cái gì?” Tô Thiển cau mày khó hiểu nhìn Tiêu Ngôn Cảnh.

Chỉ là Tô Thiển thấy Tiêu Ngôn Cảnh biểu tình trên mặt lộ ra vài phần nghiêm túc, một đôi mắt lộ ra vài phần nghi hoặc, “Phía trước đối cậu ta cũng không quá hiểu biết, lúc vào đoàn phim tuy rằng thoạt nhìn không có tâm cơ, nhưng ở trong giới giải trí người nào sẽ thuần lương vô hại người. Cậu ta cố ý lấy lòng em, chẳng lẽ em không có cảm giác?”

“Cậu ấy cùng em đều là người ở thành phố H, đã từng sống ở khu nhà cao trung, có thể cảm thấy có duyên đi.” Tô Thiển nghiêng đầu nhìn Tiêu Ngôn Cảnh, đôi mắt lãnh đạm nhìn không ra cảm xúc bất luận cái gì.

“Cậu ta cùng em nói?” Tiêu Ngôn Cảnh đôi mắt trừng lên.

“Ân.” Tô Thiển gật đầu.

“Ai nói gì em đều tin?”

“Không có, em không có ngốc. Em biết phân biệt.” Tô Thiển giải thích.

Tiêu Ngôn Cảnh đỉnh mày giãn ra, đánh ngáp một cái, thuận tay kéo bịt mắt xuống nói, “Ngươi trong lòng hiểu rõ là được, ta trước ngủ một lát, buồn ngủ quá.”

“Ân, hảo.” Tô Thiển thanh âm nhẹ nhàng.

Thành phố X này đối với Tô Thiển cũng không quen thuộc lắm, ngoài đọc thông tin trên mạng giới thiệu quá, nàng đây là lần đầu tiên tới nơi này.

Trên máy bay nhiệt độ bỗng chốc tăng lên, làm cả người không cảm thấy thoải mái lên. Tiếp theo liền nghe được phía sau có người nói nói: “Nóng quá, nơi này giống như cái lò nướng a!”

“Làn da của tôi như muốn chín tới nơi!”

Lúc này phó đạo diễn an bài xe chờ sẵn ở ngoài cửa sân bay, thúc giục mọi người nhanh chóng lên xe, các diễn viên trước sau lên một chiếc xe, vội vàng chạy tới khách sạn.

Trương đạo thuê cái này khách sạn có mười hai tầng, tầng thứ mười hai là hai gian phòng kép, Tiêu Ngôn Cảnh cùng Trương Hàn mỗi người một phòng, mỗi cái phòng kép đều có hai phòng một sảnh một ngủ, Tiêu Ngôn Cảnh biết Tô Thiển ở tầng dưới cùng với mấy diễn viên nữ khác, liền cùng Trương Hàn nói: “Trương đạo, tôi lâu lâu muốn cùng Tô Thiển đối diễn, kêu em ấy lên tầng 12 cùng tôi đi, thuận tiện hơn một ít.”

Trương Hàn mặt mày giật giật, nói: “Hành, tôi đi xuống tầng 10. Tô Thiển, tới đây.”

Tô Thiển nghe được Trương Hàn kêu nàng, vội vàng đi qua đi, “Trương đạo có gì an bài sao?”

“Cô ở phòng của tôi đi, thuận tiện cùng Tiêu Ngôn Cảnh đối diễn, tôi ở cùng mấy diễn viên nam kia.”

“Không cần, không cần, Trương đạo, tôi không có việc gì, tôi lên lầu tìm Tiêu lão sư là được.” Tô Thiển khóe môi thẳng tắp, bình tĩnh nói.

Tiêu Ngôn Cảnh nhấp môi cười, “Ông vẫn là thôi đi, muốn hù chết em ấy hay sao, ai biết lúc đóng phim có thể hay không cho em ấy làm khó dễ?”

Trương Hàn bị nàng hỏi chuyện ngơ ngẩn, theo sau nhìn nàng: “Cô đừng có bịa chuyện, lão tử là người keo kiệt như vậy sao!”

Nghe được Trương Hàn táo bạo mắng chửi người xung quanh đều nhìn về phía các nàng, Tô Thiển lo lắng mà kéo Tiêu Ngôn Cảnh ra.

Tiêu Ngôn Cảnh nhìn nàng cười , ý bảo nàng yên tâm, quay đầu nhướng mày nhìn về phía Trương Hàn: “Đúng vậy!”

“Trương đạo, ngài đừng nóng giận, Tiêu lão sư cùng ngài nói giỡn.”

Bị Tô Thiển trấn an Trương Hàn, ngực không được phập phồng, khí rào rạt mà nói: “Vậy hai người cùng ở một phòng đi, đừng mơ tưởng đến phòng của tôi! Hừ!”

“Ở liền ở, ai sợ ai!” Tiêu Ngôn Cảnh không cam lòng yếu thế mà trả lời.

Trương Hàn nhìn Tiêu Ngôn Cảnh với vẻ mặt phẫn nộ, ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng nói: “Cứ như vậy đi.” Nói xong liền quay sang mấy người đang xem náo nhiệt quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh ,chóng đi nghỉ ngơi.” Tiếp theo đi đến thang máy bước vào.

“Tiêu lão sư, em ở tầng 11 được rồi.”

“Không có việc gì, kêu Chu Chu cùng Lộ Dao ở cùng nhau dưới tầng 11 được rồi.” Tiêu Ngôn Cảnh xoay người nói với Chu Chu, thanh âm không lớn, lại đủ để cho những người khác nghe được, “Trương đạo an bài Tô Thiển cùng chị đối diễn, nên em ấy cùng chị ở cùng một phòng, Chu Chu, ủy khuất em ở cùng Lộ Dao dưới tầng 11 là phòng của Tô Thiển.”

“Không có việc gì, Tiêu tỷ, để em đi chuẩn bị phòng cho chị trước đã.”

“Tốt, cảm ơn Chu Chu.”

Lộ Dao lôi kéo Tô Thiển đi qua một bên, mới nói : “Tô tỷ, chị nếu không muốn ở phòng đó, em.......”

“Không có việc gì.” Tô Thiển lắc đầu.

“Hảo, vậy chị có việc gì thì nói em, tất cả nam diễn viên đều ở tại tầng 10, còn nhân viên công tác ở tại tầng 9, tầng 3 là nhà ăn của khách sạn.”

“Ân, em đi trước đi, chị đi tìm Tiêu lão sư nói chuyện.”

Lúc này phó đạo diễn đã an bài phòng ở cho mọi người xong. Lộ Dao đem hành lý của Tô Thiển bỏ vào trong phòng, đem mọi đồ vật sắp xếp cẩn thận, Tô Thiển mới mở cửa đi vào.

“Dao Dao, đêm nay đoàn phim an bài mọi người tập trung, buổi chiều tự do hoạt động, chị không muốn đi ngoài, nếu em muốn đi đâu thì đi nha.”

Lộ Dao đứng lên, mặt hướng tới nàng, ngưng thanh hỏi: “Tô tỷ, chị không cảm thấy thoải mái sao?”

“Không có.” Tô Thiển ngồi ở trên sô pha, nghiêng đầu đối nàng cười.

Lộ Dao tổng cảm thấy, hôm nay Tô Thiển có điểm không giống nhau.

Tập đoàn Lãnh thị, hôm nay cực kỳ an tĩnh, từ bảo an đến tầng cao nhất, mọi người biểu tình căng chặt, không dám làm bất cứ sai lầm.

Tô Thiển vừa rời khỏi thành phố S, Lãnh Nhiễm Tịch toàn thân đều tản ra áp suất thấp, tiếng thắng xe chói tai dừng ở trước cửa tập đoàn vang lên.

Lãnh Nhiễm Tịch bước chân thon dài bước xuống đi thẳng tiến tới phòng hội nghị, bước chân trầm ổn.

Hội nghị kết thúc đối mặt Lãnh Nhiễm Tịch muốn bùng nổ tức giận, trở lại văn phòng các vị trong ban quản trị trong lòng ai cũng còn sợ hãi.

Lãnh Nhiễm Tịch mở họp xong, cô trở lại văn phòng, trợ lý Thẩm Nghệ cầm một túi hồ sơ đi đến, “Lãnh đổng, đây là tư liệu ngài muốn.”

“Đặt lên bàn đi.” Lãnh Nhiễm Tịch ngồi nghỉ một chút, cuộc họp kéo dài đến 5 giờ, cô rất mệt, vì thế tiến vào phòng vệ sinh rửa cái mặt cho thanh tỉnh. Từ phòng vệ sinh ra, Thẩm Nghệ còn đứng ở trước bàn làm việc, cô đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy hồ sơ túi, xé mở phong thư lấy ra tư liệu.

Theo tư liệu cùng với một số ảnh chụp, làm việc quá nhiều khiến cả người cô không còn sức cầm lấy tư liêu, Lãnh Nhiễm Tịch cúi người nhặt, nhưng nhìn đến ảnh chụp được chụp, toàn thân cô tức khắc cứng đờ.

Đồng tử Lãnh Nhiễm Tịch hơi co lại, năm ngón tay cứng đờ, môi mỏng gắt gao nhấp ở bên nhau, cô hít sâu mấy cái, mới miễn cưỡng đem đáy lòng ghen tuông đè ép đi xuống.

Trên ảnh chụp là hình Tô Thiển cùng Tống Tư Năm vui vẻ vuốt ve khuôn mặt Tô Thiển, mà nàng ngượng ngùng gục đầu xuống. Bất cứ lúc nào cô đυ.ng vào người Tô Thiển thì nàng chỉ toàn kinh sợ, cả người cứng đờ.

Cô cầm lấy tư liệu thoạt nhìn, chau mày, Tống Tư Năm thế nhưng là con gái lão tổng Bắc Mỹ Imagine điện ảnh, hiện tại là giám đốc của Imagine công ty điện ảnh chấp hành.

“Không còn những thông tin khác?”

“Nghe nói công ty Imagine đang muốn ở quốc nội làm một bộ điện ảnh, đang cùng đạo diễn Lư Quảng Sâm hợp tác.”

Lãnh Nhiễm Tịch nghĩ Lư Quảng Sâm người này, ông ta là đạo diễn lâu đời, nói về quay phim văn nghệ rất có tiếng, trong đó không ít tác phẩm kinh điển.

“Đề tài là cái gì?”

“Chỉ biết về nhϊếp ảnh.”

Lãnh Nhiễm Tịch không rõ trong lòng có cái tư vị gì, nhất thời cảm giác rất khó chịu. Cô nhìn ảnh chụp của hai người, ánh mắt lạnh lẽo như băng, cô dùng sức nhéo tấm ảnh chụp, mu bàn tay nổi lên mấy cái đáng sợ gân xanh.

“Có cần......”

Lãnh Nhiễm Tịch nhéo giữa mày, “Không cần.”

Cô không có quyền cưỡng ép Tô Thiển, nếu Tô Thiển thật sự còn thích Tống Tư Năm, cô sẽ thế nào? Cô không ngừng hỏi chính mình, cô có thể buông tay sao? Cô không biết! Nhưng cô cũng sẽ không ngăn cản Tô Thiển cùng Tống Tư Năm liên hệ với nhau, đó là tự do của Tô Thiển, cô ái Tô Thiển, nên sẽ tôn trọng nàng.

Lãnh Nhiễm Tịch mày nhăn mày một lúc, ngay sau đó, liền mở bừng mắt.

Lúc ban đầu mờ mịt, một đôi mắt thâm thúy, liền bắt đầu ngắm nhìn.

Thẩm Nghệ đang đứng chờ chỉ thị của cô.

Thanh lãnh tiếng nói vang lên, “Gần nhất nhưng có thành phố X có hoạt động gì không?”

“Ngạch... Ngài..... Là muốn tham gia...... Hoạt động?” Luôn luôn ổn trọng mà bây giờ Thẩm Nghệ không tự giác mà nâng lên âm lượng.

Lãnh Nhiễm Tịch thấp giọng hỏi: “Gần đây có công việc gì cần thiết tôi ở lại công ty sao?”

Thẩm Nghệ ngữ khí bình tĩnh: “Nửa tháng về sau có chuyến công tác tại Nhật Bản, mặt khác không có.” Nàng ở trong lòng không thể ức chế mà kéo một cái thật dài giơ lên âm cuối “Nga ~”.

Lãnh Nhiễm Tịch thần sắc như thường, “Ân, gần nhất nếu có hoạt động gì ở thành phố X, nói cho tôi lại quyết định tham gia hay không!”

“Hảo.” Thẩm Nghệ ngầm hiểu, sắp tới sưu tập hết các sự kiện hoặc hoạt động ở thành phố X, bao gồm cả chổ ở hay khu vực hoạt động của phu nhân!

Thẩm Nghệ đi ra ngoài , Lãnh Nhiễm Tịch nhìn vào đồng hồ, đã hơn 5 giờ, cô trong lòng có chút mất mát.

Quả nhiên, Tô Thiển không có liên hệ với cô.

Kỳ thật cô đã thừa biết kết quả trước nhưng trong lòng vẫn có một chút ảo tưởng Tô Thiển sẽ để ý đến lời cô một chút.

Ánh mắt sâu thẳm trầm thấp đang nhìn vào ảnh của Tô Thiển chuyển dời sang ly cà phê thượng, ly cà phê màu xanh lam, năm đó Tô Thiển bộ dáng thẹn thùng lần thứ hai nổi lên đầu quả tim, tâm như là bị kim đâm qua, đau đến không thể hô hấp.

5 giờ rưỡi, Lãnh Nhiễm Tịch xử lý xong cái văn kiện, liền chuẩn bị về nhà.

Đi vào trong nhà một chút thanh âm đều không có, cảm giác cô đơn bao trùm tới.

“Miêu ô ~” Bao Quanh đưa cặp mắt xanh thẳm đôi mắt đáng thương nhìn Lãnh Nhiễm Tịch.

Lãnh Nhiễm Tịch vào phòng, đem áo khoác tùy tay ném ở trên sô pha, bế lên Bao Quanh xoa xoa, “Bao Quanh cũng nhớ em ấy sao?”

“Miêu ô ~” Bao Quanh liếʍ cổ tay cô, tựa hồ như đang muốn trả lời vấn đề của cô.

Lãnh Nhiễm Tịch ôm nó an tĩnh mà cuộn tròn ở mềm mại trên sô pha, nắm chặt di động, màn hình bỗng nhiên lại sáng lên, âm thanh thông báo vang lên.

Lãnh Nhiễm Tịch liếc mắt một cái, là thông tin trên Weibo, cô có chút thất vọng, ánh mắt chuyển hướng nhìn Bao Quanh.

Bao Quanh thấy cô đang nhìn mình, liền dùng đầu đùng vào người cô, thành một cục bông ở trên hõm vai Lãnh Nhiễm Tịch, lông xù xù cái đuôi ở cái mũi, cái đuôi còn nhếch lên nhúc nhích.

Bao Quanh không chỉ bá chiếm nửa cái ôm gối, còn dán ở bên tai Lãnh Nhiễm Tịch kêu miêu miêu kêu...... Lãnh Nhiễm Tịch cảm giác gương mặt bị cái đuôi làm cho ngứa, nhưng lại có cảm thấy thực ấm áp cũng không tồi, “Rõ ràng đáp ứng rồi...... tôi..... báo bình an!”

“Hay không tôi phát Wechat cho em ấy?” Lãnh Nhiễm Tịch dùng ngón tay thọc thọc cái trán nó, “Nếu không tôi...... gọi điện cho em ấy luôn.”

“Em ấy có đang bận cái gì không, mới...... không có liên hệ tôi.” Lãnh Nhiễm Tịch tự nhủ nói, Bao Quanh mở to đôi mắt màu xanh thẳm, dường như có thể nghe hiểu cô đang nói cái gì.

Bao Quanh dùng cái đuôi cọ vào cánh tay của cô, Lãnh Nhiễm Tịch ngẩng đầu, dùng tay vuốt ve Bao Quanh, Bao Quanh trợn tròn mắt hướng về phía cô kêu miêu ô một tiếng.

Cô thuận thế sờ đầu nhỏ của Bao Quanh, “Nếu không, tôi liên hệ với em ấy trước? Gọi điện thì kêu một tiếng; không gọi thì không cần kêu!”

Vấn đề này hỏi ra khẩu thời điểm, nàng cũng không biết chính mình là muốn nghe đến khẳng định vẫn là phủ định đáp án.

Bao Quanh phảng phất có thể nghe hiểu được lời nói của cô, “Miêu ô miêu ô ~” thẳng kêu, đương nhiên cũng không bài trừ là ở nhà một ngày đói bụng cũng có thể tính cái khả năng này.

“Vậy.......” Lãnh Nhiễm Tịch xoa đầu Bao Quanh cái trán, “Gọi điện cho em ấy!”

Cô không nhớ rõ ở nơi nào đã nghe qua một câu, ‘ Trong tình yêu ai yêu nhiều hơn người đó liền thua! ’

Hảo đi, cô thừa nhận, cô thua! Thua dưới tay Tô Thiển cô cũng chấp nhận.

Lãnh Nhiễm Tịch mở điện thoạt ra nhấn vào giao diện trò chuyện của Tô Thiển, nhắn cho nàng một tin nhắn, nội dung là: “Lãnh thái thái, em có phải hay đã không quên mất một kiện rất quan trọng ?” gửi liền rời khỏi khung chat.