Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 13: An ủi

Ăn cơm xong, chuyên viên trang điểm, trang phục sư, tạo hình sư cấp Tô Thiển đổi thích cổ trang, từ phòng hóa trang ra tới.

Vừa vặn Trương đạo lại kêu: “Mọi người chuẩn bị, tiếp theo là cảnh Tô Thiển diễn khi biết được phụ thân bị gϊếŧ.”

Ánh mắt của nhân viên công tác ở trường quay lúc này đều dán trên người Tô Thiển, môi hồng răng trắng, màu da như ngọc.

Trương đạo nhìn Tô Thiển nói: “Bộ quần áo này cô mặc thật kinh diễm! Chờ lát nữa đến lượt cô, không cần khẩn trương, nhập tâm vào nhân vật.”

“Trương đạo đã chuẩn bị xong.” Nhân viên công tác nhìn qua đạo diễn hô, “Có thể bắt đầu được rồi.”

“Hảo, Tô Thiển chuẩn bị, các bộ môn chuẩn bị.”

“Action.” Đạo diễn kêu bắt đầu quay chụp. “ “Lan Hi truyện” cảnh thứ năm lần đầu, action!”

Quay phim chính thức bắt đầu.

Tướng quân phủ, bỗng nhiên có người hô to, “Tiểu thư, tiểu thư có chuyện rồi!”

Phượng Thần nghe thế một tiếng hò hét, liền đi ra cửa ở đại sảnh.

Một cái gã sai vặt chạy tới, thở phì phò, “Tiểu thư, lão gia, lão gia........ ”

“Chậm rãi nói, cha ta làm sao vậy?”

“Lão gia đã chết.”

“Ngươi nói cái gì?” Phượng Thần nhịn không được liền lui về sau hai bước.

“Tiểu thư.” Nha hoàn vội vàng đỡ lấy nàng.

“Tướng quân cùng Ngũ hoàng tử đều bị ám sát.”

“Không thể có chuyện đó được.” Phượng Thần bắt lấy cánh tay nha hoàn, “Là ai? Hoàng Thượng không phải đang hôn mê sao? Ai dám ám sát ngũ hoàng tử cùng tướng quân!” Phượng Thân trâm tư một lát, đôi mắt hiện lên một tầng lạnh lẽo như hàn băng.

“Nô tài vô dụng, không có cứu được tướng quân, là Trường... Trường Nhạc công chúa phái người!” Nói xong liên ngã xuống.

“Mau dìu hắn xuống nghỉ ngơi.”

Màn ảnh vừa chuyển, linh cữu của tướng quân được mang vào, Phượng Thần ban đầu còn không dám tin, nhưng bây lại có chút bất lực, cuối cùng trong mắt là thống khổ, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.

“Phượng Thần tiếp chỉ, Phượng tướng quân ở ngoài đóng giữ biên quan bị giặc ám sát bỏ mạng. Nhanh chóng phái người đem thi thể Phượng tướng quân hồi cung, thiết linh đường bảy ngày!”

Đi theo quan viên nhận thánh chỉ, Phượng Thần thờ ơ.

“Tiểu thư, tiểu thư mau tiếp chỉ.” Nha hoàn ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

“Phượng Thần đa tạ long chủ.”

Nàng đem tay đặt ở linh cữu, trong lòng đang nói, “Cha, về nhà, thân nhi đưa ngươi về nhà.” Trong mắt hận ý không thêm che giấu, phẳng phất ngay sau đó liên phải gϊếŧ Trường Nhạc công chúa.

Cảnh quay kết thúc, mọi người đều còn đắm chìm ở cái bầu không khí.

Trương đạo nhìn chằm chằm vào màn ảnh, lúc này Tô Thiển cùng Tiêu Ngôn Cảnh đều thò qua nhìn, Tô Thiển khẩn trương nhéo quần áo của mình.

“Tô Thiển biểu hiện không tồi.” Trương Hàn gật đầu, đại khái là vì ngày đầu tiên có thể làm được như vậy Trương Hàn đặc biệt vừa lòng chờ về sau có thể bồi dưỡng thêm một chút.

Tiêu Ngôn Cảnh có chút ngoài ý muốn nhìn Tô Thiển, muốn nói lại thôi, vỗ bả vai nàng, cuối cùng cũng không nói, nhìn về phía Tô Thiển cười.

“Cảnh tiếp theo chuẩn bị.”

Lộ Dao chạy tới, đưa chai nước cho Tô Thiển, “Oa! Tô tỷ, chị làm tốt lắm, một lần đã vượt qua, quá ghê gớm.”

Tô Thiển hướng nàng cười cười, “Như thế nào lại khoa trương như vậy, chị còn cảm thấy mình chưa được tốt lắm.”

“Chị không biết, vừa nãy lúc chị đang diễn, Tiêu ảnh hậu cùng Ngô tỷ nói, về sau chị nhất định sẽ thành công.”

“Thật sự? Còn nói cái gì?.”

“Ân. Em chỉ nghe được như vậy.”

Tô Thiển ngồi ở chổ đạo diễn không xa, nhìn kịch bản, nếu là có người khác đóng phim, nàng liền ngồi nhìn.

Tiêu Ngôn Cảnh hóa trang xong, ngồi ở cạnh nàng, nhìn vào trong cuốn kịch bản của nàng, không khỏi nhướng mày, “Về sau em muốn làm đạo diễn sao?”

Tô Thiển nghe được thanh âm liền hoảng sợ, quay đầu phát hiện là Tiêu Ngôn Cảnh, mới nghĩ mà sợ vỗ trước ngực, “Em tương đối thích nhϊếp ảnh, nên nghiên cứu một ít, sau này lại phát hiện việc này đối với diễn kịch cũng có một ít trợ giúp, có thể phân tích nhân vật.”

“Ân, mỗi người đều có một phương pháp diễn riêng.” Tiêu Ngôn Cảnh lý giải gật đầu.

“Chị... Tiêu lão sư, cảnh tiếp theo của chị là khi nào?”

Tiêu Ngôn Cảnh ngước mắt, nhìn nàng dịu dàng mà cười, “Ai, thật vất vả cho em sửa tới sửa lui.”

“Vấn đề nằm ở em.” Tô Thiển ngượng ngùng.

“Không cần khẩn trương như vậy, em thật là......” Tiêu Ngôn Cảnh lắc đầu bật cười, mang theo vài phần bất đắc dĩ vài phần dung túng mà nhìn nàng một cái.

“Tiêu lão sư, Trương đạo kêu chị.” Tiêu Ngôn Cảnh trợ lý chu chu đi tới nói.

“Hảo, chị đi trước.” Tiêu Ngôn Cảnh đứng lên nhìn Tô Thiển nói.

Diễn viên cùng các cùng các bộ phận chuẩn bị: ““Lan Hi truyện” cảnh thứ sáu lần đầu, action!”

Tiêu Ngôn Cảnh đóng vai Thẩm Lan Hi biết được Ngũ hoàng tử cùng Phượng tướng quân đã mang linh cữu hôi kinh, trên mặt không có gì biểu tình, vô vị nói, “Thôi, mặc kệ việc này là hắn làm, vẫn là người khác vu oan giá họa. Ngươi cũng là đi theo ta nhiều năm như vậy ngươi biết ta như thể nào sẽ bởi vì như vậy liền giận chó đánh mèo với ngươi đâu? Mau đứng lên đi, trên mặt đất lạnh.” Thẩm Lan Hi thế nhưng có nhớ tới thân nâng dậy bạch sương ý niệm.

Bạch Sương lập tức đứng dậy, trong lòng lại có một tia gợn sóng, nghĩ thầm công chúa hôm nay không giống như thường ngày.

Thẩm Lan Hi tùy ý đem tất cả nô tỳ mang ra ngoài, trong chớp mắt, Trường Nhạc Cung to như vậy liền chỉ còn lại Thẩm Lan Hi cùng Bạch Sương hai người.

Bạch Sương không biết công chúa lại muốn làm cáu gì, chỉ sợ lần này là cùng các hoàng tử khác có quan hệ. Bạch Sương trong lòng tuy rối rắm, nhưng trên mặt vẫn như cũ vẫn duy trì trạng thái ổn định, đại khái là nhiều năm đi theo Thầm Lan Hi.

“Công chúa, ngài......” Bạch Sương tựa hồ nhịn không được.

Thẩm Lan Hi lại không có lại lên tiếng, trên mặt lại mất nàng thần sắc kiên định, nhìn thấy Bạch Sương nhịn không được ngừng lại rồi hô hấp.

Thật lâu sau, Thẩm Lan Hi mới nhàn nhạt mở miệng nói: “Bạch Sương, ta muốn ngươi làm một chuyện.”

“Công chúa, mời nói.” Không biết vì sao bốn chữ kia từ miệng Bạch Sương lại run run, môi có chút run rẩy.

Thẩm Lan Hi chậm rãi hướng xuống lỗ tai Bạch Sương sau đó môi đỏ khẽ mở. Theo sau, sắc mặt Bạch Sương dần trở nên trắng bệch, đúng lúc cùng cặp kia môi đỏ hình thành đối lập.

“Ngươi đi đem việc ta yêu thích nữ nhân việc tuyên truyền ra ngoài, hãy nói là ta ở trong cung lựa chọn bạn nữ.”

“Công chúa, có phải hay không nô tỳ nghe nhầm cái gì?” Bạch Sương có chút không tin được vào lỗ tai mình.

“Ngươi không nghe nhầm, ngươi cũng không cần kinh ngạc, cũng không cần hỏi ta nguyên nhân, nhanh chân đi làm. Ta tin tưởng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.” Thầm Lan Hi khóe miệng vẫn là ngậm một mạt nhàn nhạt cười.

“Chính là, công chúa, nô tỳ......” Bạch Sương không biết nên nói cái gì cho tốt.

“Ngươi là đã quên lời ta vừa nói sao? Còn không đi chuẩn bị? Chuyện này ta đã suy nghĩ lâu rồi, ngươi cứ việc đi làm đi.” Thẩm Lan Hi biểu tình trở nên có chút dữ tợn.

“Qua.” Trương Hàn nhìn hồi phóng, cười cười.

Tiêu Ngôn Cảnh hạ diễn, liên ngồi ở Tô Thiển bên cạnh, xem nàng ngây người không biết suy nghĩ cái gì, “Tô Thiển?”

“Ân, Tiêu lão sư. Em vừa suy nghĩ đoạn diễn vừa nãy, cảm giác còn có thể tốt hơn.”

Tiêu Ngôn Cảnh thanh sắc bất động che giấu hạ kinh ngạc, nhàn nhạt nói: “Em quá nhạy.”

“Ân?” Hơi thấp giọng nhìn qua chỗ kế bên, ý bảo Tiêu Ngôn Cảnh ngồi xuống rồi tiếp tục nói.

Tiêu Ngôn Cảnh nghĩ một chút rồi nói, “Diễn kịch là phải diễn bằng toàn bộn con người, diễn kịch ngoài ánh mắt ra còn cần toàn bộ thân thể cũng phải phối hợp, em quá gượng ép chính mình, không đủ tự nhiên, bả vai là căng chặt, không đủ thả lỏng.”

Tô Thiển nghiêng đầu hỏi, “Vậy vì sao Trương đạo không kêu em quay lại?”

Tiêu Ngôn Cảnh nhíu mày, “Hắn nghĩ đây là cảnh diễn đầu của em nên không quá bắt ép, nhưng là còn về yêu cầu của hắn còn kém một chút.”

Tô Thiển tâm niệm khẽ nhúc nhích, nghiêm túc nói: “Thụ giáo, em đây đi tìm Trương đạo.”

Tô Thiển đi đến chỗ Trương Hàn, cùng hắn biểu đạt một chút, nói về cảnh diễn vừa rồi của mình đã cùng Tiêu Ngôn Cảnh đánh giá, hy vọng ở một lần nữa chụp một lần, Trương Hàn kinh ngạc gật đầu, nhìn thoáng qua chổ Tiêu Ngôn Cảnh ở cách đó không xa.

Từ khi nào Tiêu Ngôn Cảnh lại có lòng tốt đến như vậy? Còn đi chỉ giáo người khác, bình thường đều ngồi ở một chổ chơi điện thoại!

Tô Thiển một cảnh diễn quay lại ba lần, Trương Hàn xem một hồi lâu, rốt cuộc nói một câu “Qua”.

Sau khi thay lại trang phục và điều chỉnh lại cảm xúc, thì đã là chiều tối, ngày đầu tiên quay, Trương Hàn ở phim trường không có an bài cảnh diễn đêm, chỉ có một vài người sắm vai hoàng tử, suất diễn hôm nay của Tiêu Ngôn Cảnh cùng Tô Thiển đã quay xong, Trương Hàn liền thả hai người về nhà.

Đang lúc hoàng hôn, kim sắc hoàng hôn như thần huy giống nhau ấm áp thần bí, hơi mang một tia đau thương. Hoàng hôn xuyên thấu qua thật dày tầng mây chiếu xuống tới, ánh chiều tà ánh đỏ nửa bầu trời.

Tô Thiển trở về biệt thự, Lãnh Nhiễm Tịch cũng đã trở lại, Lãnh Nhiễm Tịch từ phòng bếp nhìn ra, “Đã về?”

“Ân.”

Tô Thiển ngồi trên sô pha, ngước mắt Lãnh Nhiễm Tịch ở trong bếp đang nấu ăn, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

Lãnh Nhiễm Tịch nguyên người mặc một bộ đồ ở nhà màu xám nhạt, đứng ở trong phòng bếp ấm áp mà bận rộn, khuôn mặt tinh xảo nhưng mang đầy sự chuyên chú, trong tay cầm những dụng cụ cắt gọt và tạo hình rất tận tâm.

Tất cả các cử động của cô, Tô Thiển ngồi ở trong phòng khách đều xem đến rõ ràng. Nhìn Lãnh Nhiễm Tịch thuần thục mà nấu cháo, rửa rau, xào rau, xa lạ nhưng lại quen thuộc, Tô Thiên trong mắt toát ra một tia ấm áp cùng lưu luyến.

Lãnh Nhiễm Tịch nhận thấy được ánh mắt của nàng, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nàng trước mặt người khác lẫm nếu sương lạnh khí, sau đó khẽ cười cười, “Làm món gì vậy? Cần tôi hỗ trợ không?”

Lãnh Nhiễm Tịch cười, hoảng Tô Thiển hoa mắt, đồng thời cũng chạy nhanh khôi phục bình tĩnh.

Nga một tiếng lúc sau có chút xấu hổ mà đi vào hỗ trợ, bởi vì nàng không làm những món ăn kiểu Tây, cho nên động tác vụng về, Lãnh Nhiễm Tịch bất đắc dĩ mà phải đi tới chỉ giáo nàng, cô ở phía sau vòng tay qua người nàng giống như đang ôm trọn nàng vào lòng.

Từ sau cái ôm của buổi tối mấy ngày trước, Lãnh Nhiễm Tịch luôn là có tâm tư chạm vào nàng, không phải quá phận mà tiếp xúc, Tô Thiển đều có thể tiếp thu, Lãnh Nhiễm Tịch cũng chỉ từng chút từng một chút đυ.ng vào Tô Thiển để cho nàng có thời gian tiếp thu.

Lãnh Nhiễm Tịch 172cm, Tô Thiển 170cm, Lãnh Nhiễm Tịch vòng tay qua người nàng, toàn bộ khuôn mặt đang dán vào lỗ tai Tô Thiển.

Tư thế này làm Tô Thiển khá xấu hổ, giãy giụa suy nghĩ muốn thoát ra khỏi, Lãnh Nhiễm Tịch làm bộ không biết nàng cứng đờ, dùng cánh tay kẹp lấy làm nàng không thể nhúc nhích.

Khóe miệng cô gợi lên một ý cười thậm chí có chút tính trẻ con, giống như một tiểu hài tử thông minh lại có một ít tiểu tâm cơ.

“Như thế nào? Tâm tình không tốt?” Lãnh Nhiễm Tịch rõ ràng cảm giác được tâm tình nàng hạ xuống.

“Có chút áp lực, còn có hơi mệt.” Tô Thiển mất tự nhiên nói.

“Cùng chị dâu đóng phim, không tự tin?” Lãnh Nhiễm Tịch nắm tay nàng.

“Không phải.” Tô Thiển lập tức phủ nhận.

“Mỗi một quá trình làm việc phải biết mình sẽ thu hoạch được gì, dù nghịch cảnh có thế nào cũng phải cố gắng, đối mặt với khó khăn nếu lựa chọn tự sa ngã như vậy sẽ luôn ở trong mặt trái của cảm xúc bên trong, nhưng nếu từ nghịch cảnh bên trong tìm được ý nghĩa tồn tại sẽ là một đại thu hoạch.” Lãnh Nhiễm Tịch thanh âm ở bên tai vang lên.

“Tôi chỉ là có chút mệt. Bất quá, Lãnh tổng, chị luôn an ủi người khác như vậy sao?” Tô Thiển nghĩ đến lần đó ở nhà cũ, dùng sức tránh thoát khỏi cô.

“Tôi chỉ an ủi em!” Khóe môi gợi lên một ý cười nhàn nhạt thả thêm vài phần hứng thú.

An ủi cái đầu, vô sự ân cân, phi gian đạo đức!