Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 6: Ngọn lữa

Sáng hôm sau, Lãnh Nhiễm Tịch làm bữa sáng xong liền đi làm, cô đi không lâu Tô Thiển cũng dậy, mở mắt liền thấy trước ngực có một cục lông màu trắng, nó còn an tĩnh ngủ.

Chỉ là so với mấy ngày trước đây vẫn không nhúc nhích, nó tựa hồ càng thêm “Không thành thật” một ít.

Nàng cảm thấy bản thân mình như đang bị cục thịt nhỏ này đè, nàng hơi rút ra, Bao Quanh theo thói quen cọ cọ vào người. Tô Thiển cảm thấy bộ dạng hiện tại của Bao Quanh thực khả ái, không khỏi nhẹ giọng cười.

Bao Quanh tựa hồ còn chưa tỉnh hẳn, nghe được tiếng vang cũng chỉ là mê mang mở mắt. nó đưa đôi mắt màu xanh thẳm mà nhìn xung quanh, Tô Thiển khóe miệng mang theo ý cười, hơi sửng sốt, ngay sau đó ngồi dậy đáy mắt hiện lên vài phần ảo não cùng may mắn.

Tô Thiển giơ tay, dùng đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve cằm Bao Quanh , thấy nó thoải mái nheo lại mắt, “Ăn sáng thôi.”

Bao Quanh lười biếng kêu vài tiếng, còn mình thì vẫn nằm dựa vào cánh tay của Tô Thiển. Tô Thiển khẽ đẩy nó ra, Bao Quanh mở mắt hướng bên giường dịch dịch một chút, rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Tô Thiển cười, “Em đúng là con mèo lười a!”

Bao Quanh nhằm mát lại, lười nhác kêu một tiếng, tựa như bất chấp tất cả mà không quan tâm, còn duỗi thân thể một cái rồi kêu lên một tiếng lười nhác. Tô Thiển chỉ cảm thấy cái cục mềm mại bạch bạch tiểu miêu, làm động tác duỗi người thật sự quá đáng yêu. Nàng nhịn không được đem Bao Quanh ôm ở trên tay, dùng cằm nhẹ cọ vào cái đầu mềm mại của Bao Quanh.

Bao Quanh thân thể cứng đờ, nhanh chóng tránh thoát khỏi tay của Tô Thiển , sau đó lùi về sau. Tô Thiển hơi sửng sốt, còn không nói chuyện, Bao Quanh tiếp tục lùi phía sau, “Phịch” một tiếng, rơi xuống đất.

Tô Thiển cười vui vẻ, sờ vào đầu của Bao Quanh, nghe thấy tiếng cười của Tô Thiển, tựa như có chút tức giận kêu một tiếng, sau đó chạy đi ra ngoài.

Tô Thiển bất đắc đĩ lắc lắc đầu, này tiểu miêu cũng đã tỉnh. Tô Thiển liền đứng dậy rửa mặt, xong đi xuống phòng bếp đã thấy Lãnh Tịch Nhiễm chuẩn bị tất cả.

Tô Thiển múc miếng cháo lên miệng, vừa ăn vừa nghĩ 5 năm tới không thể chỉ có ăn không mà phải học làm một vài món.

Ăn xong Tô Thiển đi một vòng tìm Bao Quanh mà không thấy, đánh giá tiểu gia hỏa chắc là sinh khí, liền ngồi trên sô pha tiếp tục xem kịch bản.

“Miêu ô ~”

Tô Thiển bị Bao Quanh dùng móng vuốt cào cào ở chân mới bỏ kịch bản xuống, “Làm sao vậy, không tức giận?”

“Miêu ô ~” Bao Quanh ngồi dưới đất, dùng màu đôi mắt xanh thẳm đáng thương mà nhìn Tô Thiển.

“Đói bụng?”

“Miêu ô ~” Bao Quanh cái đuôi đung đưa.

Tô Thiển cười từ trên sô pha lên, đi phòng bếp đổ một ít đồ ăn trộn với sữa ấm mang ra đặt trên trước mặt Bao Quanh, nói: “Ăn đi, tiểu miêu lười.”

Nàng mới ý thức được đã qua giờ cơm trưa, mở ra tủ lạnh nhìn một chút nguyên liệu nấu ăn, nàng lấy ra tới hai cái cà chua, lại lấy ra hai cái trứng gà, nghĩ một chút rồi đi phòng khách tìm di động, gọi điện thoại.

Vang lên thật lâu lúc sau, sau đó mới truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Thiển Thiển! Cậu nhớ tới à!”

Tô Thiển nghe vậy cười nói: “Cậu đang làm gì?”

“À, đang ở sân bay chuẩn bị trở về, ngày mai cậu có thể nhìn thấy tớ rồi.”

“Vậy hiện tại video tiện không?”

“Tiện, nhớ tớ đến vậy à?” Ngay sau đó truyền đến tiếng cười.

Tô Thiển không chút do dự cắt đứt điện thoại, trong chốc lát có âm thanh truyền đến là lời mời gọi video, Tô Thiển để thật lâu rồi mới ấn nút: “Thiền Thiển, Thiển Thiển, tớ sai rồi, đừng nóng giận.”

Tô Thiển cũng không nhìn cô, nhấp miệng.

“Thiển Thiển thân ái, đừng nóng giận, tớ không nói lung tung. Cậu tìm tớ làm gì?”

Tô Thiển liếc nàng: “Tớ muốn làm trứng xào cà chua xào, chỉ cho tớ làm đi?”

“A?” Cố An Nhiên không khỏi há to miệng, vẻ mặt hoảng sợ. “Thiền Thiển, tại sao cậu lại nấu ăn.”

“Có chỉ không? Không chỉ liền cúp.” Tô Thiển lạnh lùng mà nói.

“Chỉ, bất quá Thiển Thiển, tớ đã quen biết cậu mười năm chưa từng thấy cậu vào bếp, tại sao giờ lại muốn học nấu ăn?” Cố An Nhiên nhướng mày kinh ngạc hỏi.

Tô Thiển trong lòng ngẩn ra, thần sắc nghiêm túc nhìn , “Chờ cậu trở về lại nói chuyện này đi, cậu nói xem bây giờ cần làm gì trước.”

Cố An Nhiên xem nàng thần sắc có dị, liền không hỏi tiếp, “Cà chua rửa sạch chưa? Nếu rửa rồi thì mang ra cắt thành miếng vừa ăn.”

“A, hảo, cậu chờ một chút, tớ đem điện thoại để vào vị trí thuận tiện, rửa cà chua có phải hay không?”

“Ân, Thiển Thiển, đây là nơi nào? Đây không phải là chung cư của cậu!” Cố An Nhiên phát hiện không phải nhà nàng sau, liên hỏi nói.

“Nhà mới.” Tô Thiển dừng một chút nói.

“Wow, cậu phát tài à, thay đổi nhà lớn đến như vậy, mau quay cho tớ xem.” Cố An Nhiên mặt mày kinh ngạc nói.

“Không phải, là nhà tân hôn.” Tô Thiển khẽ cắn môi, dừng lại nhìn cô nói.

Hai người nhìn màn hình điện thoại thật lâu, đột nhiên di động tắc, Tô Thiến lắc đầu, tiếp tục rửa cà chua.

Đại khái ba phút sau, điện thoại lại đổ chuông tiếp, Tô Thiển có chút vừa lòng, liền nhìn thấy Cố An Nhiên đen mặt, đây là lần thứ ba nàng thấy Cố An Nhiên đen mặt với mình.

Lần đầu tiên là lúc anh trai nàng qua đời, lần thứ hai là lúc mình nói muốn học làm diễn viên.

Các nàng hai là cao trung đồng học, đại học cũng cùng trường, nhưng không cùng ngành, nhưng hiện tại lại cùng công ty, Cố An Nhiên là người ở bên nàng, nàng không có quá nhiều bằng hữu, bình thường thấy cô tùy tiện, trên thực tế cô vẫn luôn chiếu cố nàng.

“Thực xin lỗi, cậu ở bên ngoài làm tiết mục, liền chưa nói cho cậu, chuyện này phát sinh khá đột ngột, vốn định chờ cậu trở về rồi mới nói.” Tô Thiển thấy cô như vậy, liền xin lỗi trước.

“Thiển Thiển, cậu tốt nhất cho tớ một lời giải thích.”

“Ân, bảo đảm vừa lòng.”

“Tớ vừa mới chấn động, cậu vì người ta mà nấu cơm? Vì người ta mà học nấu cơm?” Cố An Nhiên có chút khó chịu.

“Lần nào chị ấy cũng nấu, cho nên tới muốn học một chút.” Tô Thiển giải thích nói.

“Vẫn là vì cô ta! Cô ta là cái dạng người gì? Tớ biết sao?” Cố An Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chờ cậu trở về liền nói, được không? An Nhiên, cà chua cắt xong rồi, bước tiếp theo là gì?”

“Ân, trứng gà lấy hai quả, đem trứng gà đánh vào trong chén, nhanh chóng đánh trứng cho đều .” Cố An Nhiên nhìn Tô Thiển chỉ từng bước, trong lòng lại có điểm hoảng, không thể nói đó là vì cái gì.

“Chảo nóng đổ một ít dầu vào, xong liền bỏ cà chua vào xào, tiếp liền đổ trứng vào” Cố An Nhiên tận tình chỉ, “Thiển Thiển cậu không định xào à? À cháy rồi”.

“Ân, thất bại, cháy một chút.”

Tô Thiển làm lại từ đầu.

Tô Thiển dựa theo cô nói từng bước một làm, làm, nhìn có vẻ khá giống, đối với Cố An Nhiên cười nói: “Cậu xem, cũng không tệ lắm.”

“Vậy tốt, tớ cũng còn hơn mười phút lên máy bay, ngày mai khi nào gặp?”

“An Nhiên, ngày mai tớ còn phải đi thử vai, sau đó đến công ty tìm cậu được không?.”

“Hảo, vậy lúc đó gặp.”

Tô Thiển đối tắt điện thoại thở dài, nàng còn chưa biết giải thích sao với An Nhiên chuyện nàng cùng Lãnh Nhiễm Tịch kết hôn, vẫn là nên xem kịch bản trước.

Nhìn thoáng qua thấy món cà chua xào trứng do mình làm, nếm một miếng, tuy rằng không ngon bằng cô làm nhưng vẫn có thể ăn được, nàng nghĩ đơn giản như vậy xong lại bắt đầu ôm kịch bản xem tiếp.

Cùng lúc đó ở tổng bộ của Lãnh thị tại tầng cao nhất phòng họp.

“ thịch thịch thịch” thanh thúy thanh âm không ngừng vang lên.

Toàn bộ phòng họp trung chỉ có âm thanh như vậy, đó là do Lãnh Nhiễm Tịch ngồi ở ghế trên nhẹ nhàng gõ xuống bàn.

Ánh mắt cô lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào bản báo cáo kế hoạch của giám đốc Trần, “Đây là bản kế hoạch của ông? Ông muốn nghỉ hưu sớm sao?”

Phòng họp tự nhiên an tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở mỗi người.

Giám đốc Trần là một nam nhân cường tráng, giờ phút này cả người ướt đẫm vì mồ hôi, ông sợ hãi sẽ mất chén cơm này, tập đoàn Lãnh thị giống như núi vàng, hắn còn phải nuôi mẹ già và con trẻ. “Lãnh tổng, tôi sẽ về sửa ngay, nhất định ngài sẽ vừa lòng.”

Lãnh Nhiễm Tịch cả người tản ra hàn khí, mang theo hùng hổ dọa người khí thế, “Không phải tôi vừa lòng, là người tiêu thụ vừa lòng! Đêm nay trước khi tan làm, mang bản kế hoạch này đưa cho tôi, nếu không ông xuống phòng kế toán lãnh lương đi.”

Lãnh Nhiễm Tịch đứng lên, nhìn một vòng cúi đầu mọi người, “Hôm nay hội nghị đến đây thôi.” dẫn đầu phòng họp đi ra.

Phòng họp mọi người thấy Lãnh Nhiễm Tịch đã rời đi, liền thở ra một cái, giám đốc marketing ngồi gần Lãnh Nhiễm Tịch nhỏ giọng mà nói: “Mọi người có thấy trên tay Lãnh tổng mang nhẫn không?”

“A, tôi cũng thấy, Lãnh tổng có đối tượng? Hay là kết hôn?”

“Chưa nghe được tin tức gì, lại nói Lãnh tổng lạnh như băng, ai có thể như vậy chịu rét?”

“Hư, tới chổ bí thư hỏi thăm đi.”

Trở lại văn phòng, Lãnh Nhiễm Tịch liền bắt đầu xử lý văn kiện, bí thư Hà Kiệt như cũ mang cho cô một ly cà phê.

“Lãnh tổng, 3 giờ rưỡi sẽ có video hội nghị cùng Alex, tư liệu của hội nghị tư liệu đã sửa và đặt ở trên mặt bàn ngài.”

Lãnh Nhiễm Tịch một tay nhéo giữa mày, nhàn nhạt mà “Ân” một tiếng.

Hà Kiệt bổng nhiên cảm thấy kinh ngạc và cảm giác có gì đó không đúng .

Đúng rồi là nhẫn, trên ngón áp út bên tay trái của cô có mang một chiếc nhẫn.

Hà Kiệt hơi kinh hãi, tuy biết cô có hàng đống người theo đuổi nhưng chưa từng thấy ai dám đến gần tổng tài, như thế nào đột nhiên liền......

Thấy nàng chậm chạp không có đi ra ngoài, Lãnh Nhiễm Tịch nhìn nàng một cái, “Còn có việc?”

“Không.”

“Kêu Thẩm Nghệ đi vào.”

“Hảo.” Hà Kiệt khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

“Thùng thùng”

“Vào đi.”

“Lãnh tổng, phu nhân sáng tham gia thử vai nữ thứ số 2 của đạo diễn Trương Hàn.” Thẩm Nghệ theo Lãnh Nhiễm Tịch ba năm, biết lúc này cô kêu mình vì cái gì.

“Nữ chính là ai?” Lãnh Nhiễm Tịch dừng lại bút, ngước mắt nhìn.

“Trương đạo hy vọng Tiêu tiểu thư sẽ diễn, bất quá Tiêu tiểu thư chưa có trả lời.”

“Chị dâu tôi?” Lãnh Nhiễm Tịch nhướng mày.

Thẩm Nghệ sắc mặt do dự, “Là, bất quá dựa theo Tiêu tiểu thư mỗi năm một bộ điện ảnh quy hoạch, hẳn là sẽ không tiếp này bộ diễn.”

“Hảo, đã biết. Ngày mai có kết quả liền nói cho tôi.” Nói xong cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.

“Hảo.” Thẩm Nghệ đứng ở nơi đó không có lập tức rời đi.

Lãnh Nhiễm Tịch quét Thâm Nghệ liếc mắt một cái, “Như thế nào, còn có việc?”

Thẩm Nghệ nhẹ nhàng ho một tiếng, “Lãnh tổng, chuyện ngài kết hôn đã có phóng viên đã biết, ảnh chụp cũng bị tuôn ra.”

Lãnh Nhiễm Tịch ngước mắt chăm chú nhìn Thẩm Nghệ, nhẹ nhàng mà nói: “Chỉ cần hình không có em ấy thì không sao, việc này không cần đáp lại, cũng không cần phải xen vào.”

“Tốt, Lãnh tổng, kia không có việc gì tôi ra ngoài trước.”

“Ân.”

Thẩm Nghệ sau khi rời khỏi đây, Lãnh Nhiễm Tịch không có ở tiếp tục xem văn kiện, mà đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu dòng người đi ra đi lại nghĩ đến những việc phát sinh gần đây.

Lãnh Nhiễm Tịch tan tầm trở lại biệt thự, đẩy cửa ra, đã nghe đến một cổ đồ ăn mùi hương phiêu tán ra tới.

Tan tâm về đến nhà, có người nấu cơm chờ mình trở về cảm giác không tồi, có chút cảm động, ý thức được việc này Lãnh Nhiễm Tịch cảm thấy không còn mệt mỏi. Liền tới ôm Bao Quanh một chút.

Một lúc sau cô bỏ Bao Quanh xuống, thấy nàng cũng chưa chú ý tới mình, khóe miệng cô hơi hơi giơ lên, đến gần phòng bếp, nhìn thấy Tô Thiển ở phòng bếp bận rộn, tuy rằng phòng bếp đã loạn không thể nhìn, nhưng là cô vẫn cam thấy đây là hình ảnh đẹp.

“Đã trở lại.”

“Ân. Cần tôi giúp em không?”

“Không cần, sắp xong rồi, chị đi thay quần áo trước.” Nói xong nàng đem giác dưa bỏ vào trong nồi , ngọn lửa đột nhiên bùng lên, dọa nàng nhảy dựng.

Lãnh Nhiễm Tịch nháy mắt đi qua, dùng nắp nồi đóng lại, đem ngọn lửa mở nhỏ lại, xoay người nêm nếm một chút , mới quay qua nhìn Tô Thiển nó: “Về sau chú ý vặn lửa nhỏ lại trước khi bỏ cái gì vào.”

“Ân, đã biết, cảm ơn Lãnh tổng.” Nói xong liền đi dọn cơm.

Lãnh Nhiễm Tịch thấy nàng tránh đi, mặt vô biểu tình nói: “Tốt nhất là vậy, không nên đem phòng bếp đi đốt, phí sửa chữa rất cao.”

Tô Thiển: “......”