Chương 350: Yêu.
Chỉ là, cô không những tin lời đồn đãi, không tin những lời đường mật, cô chỉ tin những gì mình nhìn thấy, dùng trái tim để cảm nhận.
Nếu cô nghĩ là yêu, cả thế giới này có ngăn cản cô thì cô cũng vẫn yêu.
Nếu cô thấy không yêu, thì cho dù tất cả mọi người đều nói Lục Mộc Kình yêu cô, cô cũng sẽ không yêu nữa.
Miệng vết thương của Viêm Cảnh Hi đã được xử lí xong, mắt cá chân cũng đã được băng bó kĩ, ra khỏi phòng phẫu thuật đã sốt cao, đầu nặng trĩu gần như sắp hôn mê.
Cô cố nhịn, muốn để Nam Nam an tâm.
Vừa được đẩy vào phòng bệnh liền nghe cô giáo Ân nói với Nam Nam: "Lục Khắc Nam, mẹ đến rồi, giờ thì con yên tâm rồi nhé."
"Hỏa Hỏa." Nam Nam nhìn thấy Viêm Cảnh Hi vào, nhảy xuống giường, suýt chút làm rớt kim truyền, cô giáo Ân vội cầm bình nước thuốc bên cạnh Nam Nam đi theo.
Sắc mặt Viêm Cảnh Hi tái nhợt, do sốt cao nên môi cũng trắng theo, nhưng nhìn thấy dáng vẻ yên tâm của Nam Nam, cố nhịn cảm giác bất tỉnh, đưa tay xoa gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Nam Nam, mỉm cười nhẹ, nói: "Mẹ không sao, Nam Nam cũng không sao."
"Da." Nam Nam gật đầu, nói: "Con và Hỏa Hỏa đều không sao."
Các y tá giúp Viêm Cảnh Hi di chuyển lên giường, tuy đυ.ng đến vết thương, vết thương còn đang đau, nhưng nhìn thấy Nam Nam không sao, trái tim đang treo lên của Viêm Cảnh Hi cũng được thả lỏng xuống.
Cô yếu ớt nói với cô giáo Ân: "Lát nữa vẫn phiền cô Ân mua chút đồ ăn tối cho Nam Nam."
"Vâng, chị Lục yên tâm ạ." Cô giáo Ân nói.
Viêm Cảnh Hi nhìn sang Nam Nam, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ.
Nếu con rắn đó có độc, thật sự không dám tưởng tượng, Nam Nam bây giờ sẽ như thế nào?
Ngay lúc cô gặp nguy hiểm, đứa trẻ này đã dũng cảm đứng ra, trong nháy cậu bé bị rắn cắn, đã gieo hạt trong lòng cô.
Viêm Cảnh Hi biết, ở một mức độ nào đó, địa vị của Nam Nam trong lòng cô đã vượt qua Lục Mộc Kình.
"Nam Nam, mẹ ngủ trước đã nhé." Viêm Cảnh Hi thỏ thẻ nói xong câu này, nhắm mắt lại, bất tỉnh.
Cô đã mơ thấy một giấc mơ rất dài rất dài.
Dường như đã quay về lúc cô còn là trẻ con, năm đó, cả người cô mọc đầy bọng nước, mưng mủ, chảy máu khác thường, mặt cũng bị hủy hoại.
Bác sĩ nói cô không cứu được, cô bị Phùng Như Yên vứt lại trước cổng cô nhi viện.
Cô nhớ rất rõ, ngày hôm đó trời rất xanh, từng áng mây đủ hình dáng nhẹ lướt qua bầu trời.
Cô nằm dưới đất, từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua mặt cô.
Cũng không biết là cả người đang đau hay lạnh nhưng đã chết lặng.
Giác quan bắt đầu mất đi cảm giác, không còn cảm thấy đau nữa giống như một cái xác không hồn vậy, đường đến với cái chết chỉ còn một khoảng ngắn ngủi.
Nhưng cô cũng không hề sợ hãi.
Đời người rất khổ.
Mỗi một người đều phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử.
Nếu như chết rồi, có khi nào sẽ không còn đau khổ nữa, nếu như chết rồi, có khi nào sẽ không bị vứt bỏ nữa.
Không còn cô đơn nữa, cũng không sợ hãi nữa.
Cô lại có thể được nhìn thấy ba mẹ mình không?
Rất muốn hỏi họ một tiếng, vì sao lại vứt bỏ cô lại.
Cứ nhìn như vậy, trước mắt bỗng xuất hiện Lục Mộc Kình.
Tâm trạng bắt đầu dậy sóng.
Hóa ra, cô vẫn mong đợi.
Cô nhìn anh đi ngang qua người cô, giống như không nhìn thấy cô vậy, đi về phía trước, nắm tay cô gái có mái tóc dài ấy.
Trong nháy mắt như rạch ra một vết thương, đau, nhức, còn có máu chảy ra.
Cô mở miệng gọi anh, nhưng lại không thể phát ra tiếng, cô chỉ có thể mở to mắt nhìn anh dắt tay cô gái đó đi mất.
Cô đi theo sau lưng anh, rồi đi thẳng đến lễ đường của họ.
Lục Mộc Kình mặc áo đuôi tôm màu đen, cô gái mặc áo cưới màu trắng.
Trên mặt anh mang theo nụ cười cưng chiều, nhẹ nhàng nâng cằm cô gái lên, đặt một nụ hôn lên môi cô ấy.
Trên mặt cô ấy mang theo nụ cười mỉm ngọt ngào.
Bọn họ đón nhận lời chúc phúc của mọi người.
Bỗng nhiên, cô không muốn gọi nữa, cứ nhìn trân trân như vậy, trong ánh mắt mờ nhạt không còn chút nhiệt độ, trở nên lạnh lẽo.
Có vài chuyện tình cảm đã được định sẵn, cho dù bạn có làm như thế nào cũng không thể đổi lại được cái quay đầu của người khác.
Lúc còn nhỏ, cô nhìn thấy Phùng Như Yên xoa đầu Viêm Nhị, và nói con rất giỏi, cảm thấy rất ấm áp.
Cô cũng mong có một ngày, Phùng Như Yên có thể đối xử giống như Viêm Nhị vậy, đặt hiền từ đặt bàn tay lên đầu của cô và nói: Con rất giỏi.
Vậy nên cô ngoan hơn Viêm Nhị, nghe lời hơn Viêm Nhị, thành tích tốt hơn Viêm Nhị, chuyện gì cũng giỏi hơn Viêm Nhị.
Nhưng đôi khi, giỏi giang cũng là một sai lầm.
Mỗi khi cô thi tốt hơn Viêm Nhị, Phùng Như Yên sẽ nổi cáu với cô, vì cho rằng cô cố ý nhắm vào Viêm Nhị, mỗi khi cô được người khác khen ngợi, Phùng Như Yên sẽ phạt cô không được ăn cơm, vì cho rằng cô cố ý để Viêm Nhị xấu mặt.
Từ nhỏ, cô đã hiểu một đạo lí.
Là của bạn thì chính là của bạn, cho dù bạn không làm gì hết thì cũng sẽ là của bạn.
Không phải của bạn thì chính là không phải của bạn, cho dù bạn có bỏ ra tất cả, thì vẫn không phải là của bạn.
Cô nhìn thấy bản thân buồn bã xoay người đi, xách Lục Mộc Kình càng lúc càng xa.
Trái tim càng lúc càng đau, đau đến không thể thở nổi, nước trong lòng đau đến nặng trĩu đều trút ra từ trong mắt.
Nhưng vẫn không nói ra lời được. Chỉ cảm thấy, Viêm Cảnh Hi trong giấc mơ thật đáng thương.
Cô lại cảm nhận được có một đôi tay ấm áp lau nước mắt cho cô, tựa như còn cảm nhận được đôi tay ấm áp ấy đang xoa lưng cho cô, một lần lại một lần, khiến cô cảm thấy không còn đau như thế nữa.
Độ ấm của ngón tay quá chân thật, quá hoàn hảo, khiến cô không muốn tỉnh khỏi giấc mơ, cứ ngủ như vậy đi, sẽ không còn cô đơn nữa, sẽ không bị người ta bỏ rơi nữa.
Lục Mộc Kình nhìn thấy nước mắt của cô, đau lòng nhíu mày lại, ngón tay lại lần nữa gạt nước mắt của cô đi, nhưng tựa như không thể gạt hết được, vẫn rơi mãi không ngừng, rơi xuống gối đầu, rơi vào tim anh.
Anh đã gọi mười mấy cuộc điện thoại cho Viêm Cảnh Hi, mãi mới có một người đàn ông xa lạ nghe máy.
Anh ta nói Nam Nam đã bị rắn cắn, anh ta, Viêm Cảnh Hi lăn từ trên núi xuống, bị thương rất nghiêm trọng.
Bàn tay đang cầm điện thoại của anh run lẩy bẩy, sợ hãi khiến đầu óc anh trống rỗng hơn một phút.
Anh chạy đến bệnh viện, Nam Nam đang ngủ, Viêm Cảnh Hi cũng đang ngủ.
Tay Nam Nam đã hết sưng, song cánh tay của Viêm Cảnh Hi vẫn đang truyền nước.
Cô nằm sấp, hai chân phù to lên, sắc mặt trắng đến dọa người, giống như không còn chút sức sống nào nữa.
Lúc nhìn thấy Liễu Nghệ Thư nằm trên giường bệnh, anh chỉ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhìn thấy Viêm Cảnh Hi nằm sấp trên giường bệnh như vậy, trái tim anh đau nhói như bị bóp chặt lấy, xót xa ngồi xuống cạnh giường cô, nhìn nước mắt lẳng lặng chảy ra từ mắt cô.
Không biết cô đã mơ thấy gì, có phải trong mơ có anh không, hoặc chính vì có anh nên mới khóc tỉ tê như vậy.
Viêm Cảnh Hi mạnh mẽ, kiêu ngạo hạng nhất, lúc còn tỉnh, cô sẽ không khóc lóc nhu mì như vậy với anh, cho dù là lúc chia tay trước kia, cô cũng không hề bất lực như bây giờ, nước mắt chảy không ngừng.
Tim Lục Mộc Kình đau như muốn vỡ ra, dịu dàng lau nước mắt cho cô, hận không thể để anh gánh chịu nỗi đau này thay cô.
"Chỗ chị Lục bị thương nặng nhất là ở trên lưng." Mẹ Lộ Bảo đau xót nhìn Viêm Cảnh Hi.
Lục Mộc Kình đang ở trong mạch suy nghĩ của mình, anh cảnh giác như vậy lại không nhận ra sự xuất hiện của mẹ Lộ Bảo, quay đầu nhìn sang mẹ Lộ Bảo.
Trong mắt mẹ Lộ Bảo hơi ẩm ướt, đồng cảm với Viêm Cảnh Hi, nói: "Người phụ nữ yếu đuối như cô ấy, lại bế một đứa trẻ hai lăm kí lao xuống núi, lúc bị ngã, tôi thấy cô ấy vì không để con bị rơi xuống mà ngã người xuống mặt đá, cô ấy quả là một người mẹ vĩ đại."
Lục Mộc Kình chau mày lại, trong đôi mắt sâu thẳng u tối bao phủ một tầng hơi nước.
"Tôi thấy anh Lục làm vậy là không đúng, không nên bỏ vợ con mình ở lại, có chuyện gì quan trọng hơn cả vợ con mình được chứ? Nếu là chồng tôi, thì tôi đã sớm mắng lên rồi, nhưng chị Lục cũng không oán trách lấy một lời, nên làm cái gì thì làm cái đó, con anh oán trách ba, cô ấy đều nói giúp anh, chị Lục rất đáng thương." Mẹ Lộ Bảo lau nước mắt.
Vẻ mặt Lục Mộc Kình vẫn bình tĩnh, tao nhã cùng cao quý, song yết hầu chuyển động, bàn tay cũng không tự chủ được mà nắm chặt lại.
Viêm Cảnh Hi rất kiên cường, rất hiểu chuyện.
Chính vì sự kiên cường, hiểu chuyện của cô, mới khiến anh cảm thấy đau lòng.
"Đau, con đau, dì Trương, xoa giúp con." Viêm Cảnh Hi vô thức lẩm bẩm.
Lục Mộc Kình bén chăn của Viêm Cảnh Hi lên, nhìn thấy vết thương trên lưng cô.
Vết thương có rất nhiều, trên nước da trắng ngần ấy, nhìn thấy mà xót xa.
Đặc biệt là vết thương hiện rõ ở giữa kia.
Da xung quanh vết thương đều sưng lên, còn có mủ nhô lên ở giữa.
Ngón tay Lục Mộc Kình hơi run lên, xoa nhẹ lên xung quanh vết thương của cô, nhẹ nhàng xoay vòng, nhìn thấy cô hơi nhíu mày lại, ánh mắt càng thêm u tối, sâu thẳm nhưng lại dịu dàng, giống như đầm nước vạn năm phản chiếu ánh trăng.
Không biết mỏi mệt, cứ xoa mãi không ngừng.
Nếu anh xoa có thể làm cô đỡ đau hơn phần nào, anh nguyện xoa mãi như thế, cũng tốt hơn là một mình cô chịu đau.
"Haiz." Mẹ Lộ Bảo thở dài, thấy anh Lục đã tự trách rồi, cũng không oán trách gì nữa.
"Anh Lục ăn cơm chưa?" Cô giáo Ân đi vào, lo lắng hỏi.
Lục Mộc Kình nhìn Viêm Cảnh Hi chăm chú.
Buổi trưa anh đã ăn hai miếng, đến bây giờ cũng chưa ăn tối.
Nhưng nhìn Viêm Cảnh Hi như vậy, cũng chẳng còn khẩu vị gì nữa, vừa nhìn Viêm Cảnh Hi, vừa hỏi cô giáo Ân: "Cô ấy đã ăn chưa?"
"Từ lúc ra khỏi phòng phẫu thuật thì hôn mê đến bây giờ, còn chưa hết sốt nữa, chắc chắn là chưa ăn." Mẹ Lộ Bảo nói xen vào, giọng nói không tốt vì không nhịn được.
"Mua giúp tôi một phần." Lục Mộc Kình nói.
Mẹ Lộ Bảo mím môi, nói: "Chị Lục vẫn chưa ăn đấy."
Lục Mộc Kình không nói gì, vẫn nhẹ nhàng xoa cho Viêm Cảnh Hi.
Mẹ Lộ Bảo đau lòng Viêm Cảnh Hi, thấy Lục Mộc Kình vẫn không trả lời mình, tự giận mình nói: "Bỏ đi, tôi ra ngoài mua, mua hai phần, tôi mời chị Lục."
Mẹ Lộ Bảo xoay người đi ra, nhắm mắt làm ngơ.
Cô giáo Ân lưỡng lự đứng một bên, rất lo lắng, cẩn thận từng li từng tí nhìn Lục Mộc Kình, cũng không nỡ phá hư mọi chuyện, liền xoay người đi ra, tiện tay đóng cửa lại.
Cô hơi lo lắng, dù sao chị Lục và Lục Khắc Nam bị vậy là vì trường không suy nghĩ chu đáo, cũng không biết anh Lục có trách phạt hay không.
Nếu anh Lục trách phạt, chỉ cần nói một câu, đừng nói là công việc của cô, mà ngay cả trường học cũng gặp họa.
-Hết chương 350-