Một Con Rùa Đen Yêu Thầm

Chương 31: Ánh sáng

Edit: Sương Tức ( bằng một năng lực siêu nhiên nào đó khi còn một ngày nữa là thi nhưng vẫn chưa có một chữ trong đầu, tui đã lao vào edit)

Từ trận tuyết rơi đầu tiên, ở Dung Thành liên tục rơi mấy ngày, thế giới bên ngoài được phủ lên một tầng tuyết trắng dày.

Bởi vì thời tiết quá lạnh, mỗi ngày thường lệ sau khi ăn xong sẽ tản bộ bị Hạ Tranh đơn phương hủy bỏ, Hứa Trì Quy thế nhưng cảm thấy không quen, ban ngày làm việc xong sẽ oa bên cửa sổ ngắm tuyết rơi, thường thường toát ra ý niệm chuồn trộm ra ngoài đi chơi.

Lúc này đây, Hứa Trì Quy bừng tỉnh ý thức được mình đối với thế giới bên ngoài thập phần sợ hãi, nhưng dưới đôi cánh của Hạ Tranh, bất tri bất giác bắt đầu chữa khỏi, ở cái năm so với năm trước còn lạnh lẽo hơn, y nhận được ấm áp cùng hy vọng xưa nay chưa từng có.

Hạ Tranh định ngày rời đi vào ngày Nguyên Đán, đến nay còn dư ba ngày, thời gian để cho Hứa Trì Quy thu thập hành lý cũng không nhiều.

Giữa trưa dọn dẹp phòng bếp xong, Hứa Trì Quy đứng ở phòng khách nhìn chung quanh vài vòng, trong mắt toát ra sự bất an và luyến tiếc. Y từ khi sinh ra liền ở chỗ này sinh hoạt, đến nay đã 27 năm, mười năm trước, càng không ra khỏi cửa, gian nhà này trở thành vỏ bọc bảo hộ, là toàn thế giới của y.

Chính là hiện tại, y cần thiết cùng nó nói lời gặp lại.

Hứa Trì Quy không vội vã thu thập, kéo bước chân đi khắp mỗi ngóc ngách trong phòng, muốn dùng tay cùng đôi mắt đem hết thảy khắc vào trong lòng.

Hạ Tranh buổi tối tan tầm về nhà, nhạy bén phát hiện cảm xúc Hứa Trì Quy không đúng lắm.

Sau khi ăn cơm xong, Hạ Tranh dọn chén đũa vào phòng bếp, rửa xong ra tới không thấy người đâu, cửa phòng ngủ phụ khép hờ, trong phòng sáng đèn, truyền ra một chút động tĩnh.

Hạ Tranh đến gần, đẩy cửa đi vào. Hứa Trì Quy đưa lưng về phía hắn đứng ở mép giường, lấy quần áo gấp gọn bỏ vào vali màu đen.

“Quy Quy.” Hạ Tranh thanh âm rất nhỏ, sợ dọa đến người.

“Dạ?” Hứa Trì Quy lên tiếng, đứng dậy mặt hướng hắn.

Hạ Tranh hai bước bước qua, đem người kéo vào trong lòng, cúi đầu hỏi: “Như thế nào không vui?”

Hứa Trì Quy ngửa đầu nhìn Hạ Tranh, biểu tình trên mặt nhìn qua có chút ngốc, lắc lắc đầu nói: “Không có không vui.”

“Có phải luyến tiếc hay không?” Hạ Tranh rất nhanh đã thông suốt nguyên nhân, “Xác thật có chút đột nhiên, bằng không em khoan hãy dọn? Tôi về thành phố A trước, cuối tuần sau lại về đây, chờ em hoàn toàn chuẩn bị tốt, tôi lại đón em qua.”

“Không cần!” So với luyến tiếc nơi này, Hứa Trì Quy càng vô pháp tiếp thu Hạ Tranh trời đi, vội vã phủ nhận: “Em không có không vui, không có luyến tiếc, thật sự, anh tin em.”

Hạ Tranh ở trong lòng thở dài, một tay khẽ vuốt sau gay Hứa Trì Quy, kiên nhẫn dẫn đường: “Bảo bối, tôi có phải hay không nói qua, em về sau trong lòng suy nghĩ cái gì đều có thể trực tiếp cùng tôi nói, nhanh như vậy đã quên rồi?”

Hứa Trì Quy cắn cắn môi, “Không quên.”

“Ừ,” Hạ Tranh không nhanh không chậm nói, “Vậy em nên là như thế nào nói?”

Hứa Trì Quy vẫn còn do dự, y sợ nói thực ra, Hạ Tranh sẽ vì chiếu cố cảm xúc y, thật sự sẽ đem y ném ở Dung Thành, chính mình trở về thành phố A.

Hạ Tranh nhẹ nhàng xoa ấn khối thịt mềm sau cổ Hứa Trì Quy, kiên nhẫn chờ hắn mở miệng.

Hứa Trì Quy lại lần nữa bị sự ôn nhu của Hạ Tranh, đem mặt vùi vào l*иg ngực hắn, rầu rĩ mở miệng: “Là có một chút luyến tiếc, rốt cuộc em......ở chỗ này sinh sống đã nhiều năm như vậy, vào lúc em bất lực nhất, sợ hãi nhất, là nó vẫn luôn bảo hộ em, bồi em.”

“Chính là so với nó, em càng không muốn rời đi anh......”

Nói xong lời cuối cùng, Hứa Trì Quy âm cuối có chút run.

Hạ Tranh nâng mặt Hứa Trì Quy lên, nhìn đôi mắt phiếm hồng của y, trái tim mềm thành một bãi nước, cúi đầu hôn hôn cánh môi y, hứa hẹn nói: “Được, không xa rời nhau, chúng ta cùng nhau đi. Tựa như tôi nói, Dung Thành cùng thành phố A cách nhau lại không xa, chừng nào em nhớ nhà, tôi tùy thời mang em trở về.”

Hứa Trì Quy nghe được câu trả lời vừa lòng, trên mặt khôi phục ý cười, nhón chân nhào lên mổ một ngụm, cong đôi mắt triều Hạ Tranh gật đầu thật mạnh.

Giải quyết tốt chút cảm xúc nhỏ của Hứa Trì Quy, hai người ngồi xổm cùng nhau dọn dẹp, thu thập đồ đạc, Hứa Trì Quy hàng năm không ra khỏi cửa, quần áo trong tủ đều là quần áo cũ mấy năm trước, Hạ Tranh chỉ cho y mang hai bộ mùa đông để mặc, qua thành phố kia lại mua cái mới.

Hứa Trì Quy không có dị nghị, y hiện tại có thể ra cửa, đi bên cạnh Hạ Tranh đương nhiên muốn mặc soái soái khí khí một chút, phải mua quần áo mới mới được.

Vì thế bên Hứa Trì Quy rất nhanh đã thu thập xong rồi, y lại lôi kéo Hạ Tranh đi vào phòng ngủ chính, hứng thú bừng bừng muốn giúp hắn thu thập.

Hạ Tranh lúc ấy tới, thời điểm đang là cuối tháng chín, đã cuối hè, chỉ mang theo quần áo mùa hè và đầu thu, mấy quần áo sau đều là mua mới, cái vali trước tự nhiên để không đủ, Hứa Trì Quy từ trong góc ngăn tủ cao nhất lấy ra một cái vali lớn.

Hạ Tranh nhìn cái trước mắt màu sắc rực rỡ, tràn ngập cảm giác niên đại, trên mặt hiện vẻ cự tuyệt, thậm chí lùi về sa bước, ý đồ khuyên nhủ: “Quy Quy, còn thời gian, không nóng nảy, ngày mai tôi mua cái mới, sau đó lại thu thập.”

Hứa Trì Quy giũ túi ra, cẩn thận quan sát, không có chỗ nào hư hỏng, hoàn toàn không nhận thấy được sự kháng cự của Hạ Tranh: “Mua cái mới làm gì nha, em hẹn trước ngày mai buổi sáng người ta tới lấy đồ rồi, không phải nói tốt với nhau là gửi quần áo qua trước hay sao?”

Được rồi, dù sao không phải tự mình cầm, Hạ đại tổng tài rất nhanh liền nghĩ thông suốt.

Thu thập xong quần áo Hạ Tranh, trừ bỏ dư lại một bộ quần áo để tắm rửa, còn có một bộ ga giường bốn cái, Hứa Trì Quy đem vỏ chăn lấy ra, ôm vào trong ngực sờ sờ, hỏi một hỏi muộn: “Hạ Tranh, em mua cho anh bộ ga giường này ngủ có thoải mái hay không?”

Hạ Tranh gật đầu, khẳng định nói: “Rất thoải mái.”

Hứa Trì Quy thỏa mãn cười rộ lên, y không thể ra cửa, chỉ có thể mua trên mạng, bởi vì không sờ trực tiếp được, y mua cả mười mấy hai mươi cái bộ, cuối cùng để lại hai bộ thoải mái nhất, chính là muốn cho Hạ Tranh có thể ngủ ngon một chút.

“Đúng rồi,” Hạ Tranh tầm mắt ở phòng ngủ nhìn qua một vòng, “Có chuyện vẫn luôn muốn hỏi em.”

“Cái gì vậy?” Hứa Trì Quy ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tranh.

“Phòng ngủ chính bố trí như thế nào cùng phòng ngủ của tôi giống nhau như đúc?” Hạ Tranh lúc ấy chỉ biết mình cùng Hứa Trì Quy không quen biết, chỉ cho là trùng hợp, nhưng mà trên thực tế Hứa Trì Quy nhớ thương hắn nhiều năm như vậy, cái gọi là trùng hợp lúc trước hơn phân nửa là cố tình, nhưng Hạ Tranh thật sự nghĩ không ra, Hứa Trì Quy là ở đâu nhìn thấy bố trí trong phòng hắn.

Hứa Trì Quy đều quên chuyện này, đột nhiên bị Hạ Tranh hỏi, xấu hổ đến không dám nhìn người, y nâng tay lên, dùng chăn đơn che lại cái nóng trên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đầy sự xấu hổ, nói lắp mở miệng: “Là, là ở lúc trước......ở vòng bạn bè nhìn qua, sau khi biết anh có khả năng sẽ ở, sau, sau đó liền trước tiên bố trí......”

Hạ Tranh nhớ lại một chút, hắn ngày thường rất ít khi phát vòng bạn bè, duy nhất một lần đăng lên là khi nhà trang hoàng xong, đã hai năm rồi, Tưởng Nam Phong một hai phải cùng hắn và Chung Nguyên thi đấu xem nhà ai trang hoàng đẹp nhất, lấy số like trên vòng bạn bè để phân thắng bại, thua thì phải mời một tháng rượu.

Từ từ, dừng khoảng chừng là hai giây, có chỗ nào không đúng.

“Sao em có thể nhìn thấy vòng bạn bè của tôi vào lúc đó?” Hạ Tranh cau mày hỏi, “WeChat không phải ba tháng trước chúng ta mới thêm nhau sao?”

Vẫn là Hạ Tranh vì thuê nhà, chủ động thêm Hứa Trì Quy.

Hứa Trì Quy gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, chịu đỏ mặt giải thích: “Kỳ thật rất sớm phía trước đã có, nhưng là muốn không bị anh phát hiện, em, em liền đem anh xoá rớt, chờ anh thêm em một lần nữa......”

Hạ Tranh nhất thời không biết nên nói cái gì, nghĩ đến Hứa Trì Quy đã từng nằm trong danh sách bạn bè, yên lặng chú ý hắn lâu như vậy, có lẽ cũng đã từng gửi tin nhắn cho hắn, nhưng hắn bởi vì không quen biết, cho nên chưa từng trả lời qua, trong lòng có chút trầm trọng, vì Hứa Trì Quy yêu thầm đến trầm mặc lại ẩn nhẫn như vậy.

Hứa Trì Quy đem chăn đơn đặt lên trên giường, đi đến trước người Hạ Tranh, cúi người ôm hắn, “Hạ Tranh, không cần vì em mà buồn bã, anh khả năng không biết, năm đó anh khi anh thêm em, em có bao nhiêu vui vẻ. Cách một đoạn thời gian là có thể từ vòng bạn bè thấy sinh hoạt của anh, em đã thực thỏa mãn, thật sự.”

“Còn may,” Hạ Tranh giơ tay ôm chặt lấy Hứa Trì Quy, cảm thán nói, “Còn may em dũng cảm một lần.”

Nếu ba tháng trước, Hứa Trì Quy không chủ động liên hệ Bành Vũ, như vậy bọn họ tuyệt đối không thể ở bên nhau, khả năng cho đến khi Hạ Tranh kết hôn sinh con, đều chưa từng biết được có một người, trộm yêu hắn mười năm.

Hôm nay lòng hiếu kỳ của Hạ Tranh phá lệ lớn, muốn biết bí mật nhỏ riêng của Hứa Trì Quy.

Rửa mặt xong nằm ở trên giường, Hạ Tranh hỏi: “Khi nào thì đã thích tôi rồi?”

Hứa Trì Quy cẩn thận hồi tưởng một chút, gãi gãi đầu, “Không biết nữa.”

Hạ Tranh giúp y nhớ lại, “Nhất kiến chung tình?”

Hứa Trì Quy cười lắc đầu, “Lần đầu tiên gặp anh, em còn chưa tròn 14, còn không phải ở vòng bạn bè thấy anh sinh hoạt mới thông suốt đâu.”

Trong bóng đêm, Hạ Tranh đột nhiên khởi động đầu, liên tiếp hỏi: “Mười bốn tuổi? Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt không phải là khai giảng lớp 11? Cấp hai chúng ta cũng học chung một cái trường học? Em nhảy lớp...... Có phải bởi vì tôi phải không?”

Hứa Trì Quy nhịn không được cảm thán, Hạ Tranh như thế nào thông minh như vậy!

Chuyện tới bây giờ, Hứa Trì Quy cũng không có gì giấu giếm, nếu Hạ Tranh muốn biết, liền tất cả đều nói cho hắn đi.

Hứa Trì Quy cùng Hạ Tranh lần đầu gặp mặt, có thể nói là như kịch bản, đặt trong phim thanh xuân vườn trường, là lúc nam chính nữ chính gặp nhau.

Mùng một học kỳ sau, ngày thi xong cuối kỳ đó, Hứa Trì Quy bị một đám học sinh lưu manh chặn ở góc tường hẻm nhỏ góc tường, nguyên nhân là không có cấp người bên cạnh truyền đáp án, bị đối phương gọi một đám bạn bè bên ngoài giáo huấn.

Lúc ấy Hứa Trì Quy đã bị bắt nạt học đường gần một năm, tâm lý đã sớm xảy ra vấn đề, thường thường sẽ toát ra ý niệm chết xong cho hết chuyện, cho nên lúc bị khi dễ luôn không phản kháng, trong lòng nghĩ có người có thể đánh chết y thì tốt rồi.

Ngày đó cũng giống nhau, Hứa Trì Quy cúi đầu dựa tường đứng thẳng, yếu đuối mà vẫn không nhúc nhích, chết lặng nghe đám lưu manh kia mắng mấy câu khó nghe, an tĩnh chờ đợi quyền cước sắp xảy ra.

Hạ Tranh xuất hiện, làm đám kia người không đυ.ng tới y một chút, ngược lại là bọn chúng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, xám xịt mà chạy.

Hứa Trì Quy từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu, y vẫn còn nhớ rõ Hạ Tranh năm đó đi đến trước người y nói câu nói kia.

“Là nam nhân dù thế nào thì phải kiên cường thêm một chút, lần sau có người khi dễ cậu, câu liền đánh trở về, cho dù bản thân ăn đau thì cũng phải đánh, thật sự không dám thì đến ban 2 lớp 9 tìm anh, anh cậu giúp cậu.”

“Đúng rồi, anh gọi Hạ Tranh nha.”

Từ ngày đó bắt đầu, Hứa Trì Quy liền khắc hai chữ Hạ Tranh vào sâu tận tâm khảm, y trở thành một người hay tránh ở góc tường âm u, theo dõi. Khi đó không liên quan đến tình yêu, chỉ là đem Hạ Tranh trở thành ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh ảm đạm của mình, mỗi lần nhìn nhiều thêm một cái, tựa hồ càng tới gần ánh sáng thêm một tấc.

Lời editor: Có câu này mình rất thích, có lẽ cũng có chút phù hợp với Hứa Trì Quy

"Cậu ấy của năm đó là cậu ấy tuyệt vời nhất, nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất, giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi, cách nhau cả một tuổi trẻ, dù chạy thế nào cũng không thắng nổi thanh xuân."

Hứa Trì Quy năm đó là cậu nhóc đã chịu nhiều tổn thương, chỉ muốn chết đi cho xong.

Nhưng Hạ Tranh của năm đó là cậu nhóc năng động, cho dù không ở cùng bố mẹ thì hắn cũng có ông, có bạn bè, nụ cười luôn thường trực trên môi.

Hai người là hai ánh sáng đối lập.

Sau này cũng vậy.

Thật may mắn, may mắn rằng cậu ấy đã dũng cảm một lần, là cậu ấy chạy đi ngàn dặm, cuối cùng cũng bắt được ánh sáng của mình, mọi vết thương cũ đã có ánh sáng chữa khỏi.

" Mong chúng ta sẽ dũng cảm như đối phương"