Một Con Rùa Đen Yêu Thầm

Chương 27: Đánh dấu

Edit: Sương Tức

Hạ Tranh chưa từng cùng ai lên giường, nam nhân lại càng không.

Ngày đó không làm, ngoại trừ trong nhà không có áo mưa và gel bôi trơn, còn là vì hắn không có kinh nghiệm, muốn học tập trước, cố gắng không khiến Hứa Trì Quy bị thương.

Học tập mới hai ngày, không nghĩ tới hôm nay đã có thể thực hành rồi.

Hạ Tranh đem Hứa Trì Quy đè lên cửa hôn, nụ hôn kiểu Pháp so với những lần khác đều kịch liệt sắc tình hơn hết, đại não Hứa Trì Quy trống rỗng, hai chân vắt ngang quấn lấy eo Hạ Tranh càng chặt, thân thể giống như bị điện giật, toàn thân nóng lên, thường thường phát ra vài tiếng rêи ɾỉ, chọc người du͙© vọиɠ.

Trước khi Hứa Trì Quy sắp hít thở không thông, Hạ Tranh mới buông tha y, một đường đi xuống, liếʍ cằm y, hầu kết, xương quai xanh, xoay người bế y đến mép giường.

Hứa Trì Quy ôm cổ Hạ Tranh, thở dốc nói: “Đi, đi phòng em, em có mua đồ……”

Hạ Tranh biết rõ còn cố hỏi: “Mua cái gì?”

Rõ ràng là Hứa Trì Quy chủ động nói, nhưng cùng hắn nói ra cũng rất xấu hổ: “Áo, áo mưa và gel……”

“Sao không hỏi tôi?” Hạ Tranh đã bước đến mép giường, đem Hứa Trì Quy thả xuống, chính mình đi theo áp lên, “Biết tôi lớn hay nhỏ rồi à? Hay tùy tiện mua.”

“Lớn vừa nhỏ đều, đều mua hết……” Hứa Trì Quy nhắm mắt lại, loại sự việc ngượng ngùng này sao hắn lại không biết xấu hổ mà hỏi cơ chứ.

Hạ Tranh đứng dậy, tách hai chân Hứa Trì Quy ra, đầu gối gập lên, chen vào giữa, từ trên cao nhìn chằm chằm mặt y, sau đó, một đường nước chảy mây trôi, cởi thắt lưng, nút quần, và, khoá kéo, cầm lấy tay Hứa Trì Quy, hướng bên trong sờ sờ.

“Bảo bối sờ sờ xem, rốt cuộc là lớn hay nhỏ.”

Hứa Trì Quy bị nhiệt độ truyền từ lòng bàn tay làm run lên, bàn tay không tự giác cuộn tròn lại, bị xúc cảm cảm nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hai mắt đỏ đậm, muốn thu tay về, nhưng Hạ Tranh không buông tay, còn muốn y chạm vào đồ vật có kích cỡ làm người sợ hãi.

“Hử?” Hạ Tranh không thuận theo không buông tha, “Là lớn hay nhỏ?”

Đầu óc Hứa Trì Quy bị nóng đến hồ đồ, nghiêng nghiêng đầu, thở ra một ngụm khí nóng nói: “Lớn, lớn...…”

Hạ Tranh nhận được đáp án mình mong muốn, rốt cuộc cũng thỏa mãn buông tha y, ngay sau đó nhanh chóng ra lệnh, “Cởϊ qυầи áo.”

Hứa Trì Quy đỏ mặt ngồi dậy, bị tầm mắt cháy bỏng của Hạ Tranh nhìn chằm chằm, vụng vụng về về thoát từng món đồ trên người.

Hứa Trì Quy cúi đầu nhìn bộ ngực bình thường cũng bộ vị gắng gượng phía dưới, đột nhiên sinb ra sợ hãi, nhỡ đâu sau khi Hạ Tranh nhìn thấy thân thể một người nam nhân cấu tạo giống mình sẽ cảm thấy phụ nữ đẹp hơn.

“Hạ Tranh……em, em có đẹp không?” Hứa Trì Quy nhắm mắt lại thấp thỏm hỏi.

Hạ Tranh đem Hứa Trì Quy ôm đến giữa giường, đặt đầu y nằm yên ổn trên cái gối bông mềm mại, không kiên nể thưởng thức thân thể Hứa Trì Quy.

Tìиɧ ɖu͙© phủ đầy khuôn mặt, xương quai xanh tinh xảo, đường cong nơi chiếc cổ nhỏ như gãi đúng chỗ ngứa, nơi ngực nhô lên hai viên đỏ rực, bụng nhỏ nhấp nhô lên xuống theo hơi thở, vòng eo tinh tế mà gợi cảm, dương v*t trắng nõn sạch sẽ, đôi chân thon dài thẳng tắp, còn giấu cặp mông vểnh hắn thích nhất.

Từng nơi từng chỗ đều theo yêu thích của Hạ Tranh mà lớn lên, Hạ Tranh cúi đầu hôn hôn y, hầu kết lăn lộn, giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm: “Đẹp, đẹp đến nỗi muốn làm em ngay lập tức.”

Hứa Trì Quy mở to mắt, thỏa mãn cười rộ lên, hàm chứa ngượng ngùng, lại ẩn chứa dụ dỗ, “Vậy anh tới.”

Hạ Tranh nhìn y một cái thật sâu, xoay người vươn tay mở hộc tủ đầu giường, lấy đồ vật lên trong rồi trở lại bên cạnh Hứa Trì Quy.

Hứa Trì Quy liếc mắt nhìn một cái, hoá ra Hạ Tranh cũng có mua.

Hạ Tranh lấy một ít gel bôi trơn ra, chảy đầy trên tay hắn “Bảo bối, đem chân tách ra."

Hứa Trì Quy có chút thấp thỏm, nhưng vẫn nghe lời làm theo.

Hạ Tranh nhu tình dừng hôn trên mặt Hứa Trì Quy, một đường đi xuống, cuối cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hai quả đậu, ngậm nó vào, mυ'ŧ mυ'ŧ xoa xoa, nghe tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của Hứa Trì Quy, đem bàn tay đầy gel bôi trơn tìm đến miệng huyệt của Hứa Trì Quy, tràn ngập kiên nhẫn nhẹ nhàng ấn vào thịt mềm nơi miệng huyệt, thăm dò đưa một ngón tay vào.

“Hạ, Hạ Tranh...., Hạ Tranh……”

Hứa Trì Quy tự mình an ủi cũng có mấy lần, có đôi khi nhớ Hạ Tranh đến lợi hại, liền sẽ đem ngón tay đưa vào miệng huyệt, ảo tưởng Hạ Tranh đè trên y, thao y, kì thực cũng rất được, nhưng Hạ Tranh lộng so với mình lộng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

“Đau không?” Hạ Tranh hỏi.

Hứa Trì Quy hồng mắt lắc đầu, kỳ thật là có chút đau, động tác Hạ Tranh không tính là ôn nhu, còn có chút mới lạ, ngoài ngón tay còn có chút móng tay lộ ra ngoài, theo động tác làm y có chút đau.

“Có người sờ qua nơi này chưa?” Hạ Tranh lại bỏ thêm một ngón tay, ấn ấn thịt mềm nóng ấm bên trong.

“Chỉ, chỉ có em sờ qua……” Hứa Trì Quy có chút cảm thấy thẹn trả lời.

Cho dù đã sớm biết đáp án, Hạ Tranh vẫn cảm thấy thỏa mãn, Hứa Trì Quy từ đầu đến cuối đều chỉ có một người là hắn, chẳng có ai biết y tốt cỡ nào, càng không có ai biết y đẹp bao nhiêu, mọi sự tốt đẹp của y chỉ có mình hắn thưởng thức, sự thật này làm du͙© vọиɠ Hạ Tranh không ngừng tăng lên.

“Muốn ai sờ?” Hạ Tranh hỏi.

“…… Anh,” đơn giản một chữ, đầu lưỡi Hứa Trì Quy uốn uốn vài lần, cuối cùng vẫn mở miệng nói thêm, “Ảo tưởng anh sờ em rất nhiều lần……”

Ánh mắt Hạ Tranh trong phút chốc trở nên sâu không lường được, hắn thấy khuếch trương không sai biệt lắm, ba cái động tác đã đem quần áo trên người cởi xuống, mở ra một hộp áo mưa, mang cho mình một cái, đỡ thứ thô to của mình đến miệng huyệt đóng mở.

“Quy Quy, bảo bối, tôi vào.”

Tiếng nói vừa dứt, Hạ Tranh thẳng lưng, chỉ mới qυყ đầυ tiến vào liền bị ngăn lại. Tràng đạo thịt mềm tựa như có ý thức mà quấn lên dị vật đột nhiên xông vào, bài xích không cho nó tiến vào thêm một bước.

Hạ Tranh kêu lên một tiếng, vỗ vỗ thịt mềm nơi bắp đùi Hứa Trì Quy, nhíu mày nói: “Thả lỏng.”

“Hạ Tranh…… Đau, đau quá…… Không anh quá lớn……” Hứa Trì Quy đau đến cả người phát run, vốn dĩ dương v*t gắng gượng cũng đã mềm xuống, đôi mắt hiện lên một tầng nước, “Hạ Tranh, hôn hôn……”

Hạ Tranh một tay chống trên giường, một cái tay khác sờ dương v*t y, cúi người hôn Hứa Trì Quy, dán ở bên miệng y nói: “Ngoan, làm mở sẽ không đau.”

Hạ Tranh tuy rằng đau lòng, nhưng dừng ngay lúc này đối với bọn họ đều là tra tấn, môi và bàn tay hướng mỗi nơi du tẩu trên thân thể Hứa Trì Quy, chậm rãi vuốt ve dương v*t, ý đồ một lần nữa khơi mào tính dục của y.

Đối với Hứa Trì Quy, Hạ Tranh luôn có một sự đáng tin hấp dẫn chân thật, đau đớn dần hạ xuống thay vào đó là từng kɧoáı ©ảʍ từ từ được Hạ Tranh kɧıêυ ҡɧí©ɧ cứng lên.

“Có, có thể……”

Hứa Trì Quy mới vừa nói xong, Hạ Tranh giống như không nhịn nổi nữa, thẳng lưng dùng sức, dương v*t một đường thẳng tắp đi vào nguyên cây, “Bảo bối giỏi quá, toàn bộ đều đi vào.”

“Dạ, d……” Hứa Trì Quy hô hấp có chút dồn dập, y cảm nhận được Hạ Tranh từng chút tiến vào trong thân thể y, đột nhiên cảm thấy không quá chân thật. Rõ ràng hơn hai tháng trước, Hạ Tranh là giấc mộng y không thể với tới, nhoáng một cái chớp mắt, bọn họ nhanh chóng phát triển đến bước này?

Hứa Trì Quy rất vui vẻ có thể cùng Hạ Tranh ở bên nhau, nhưng bọn họ quan hệ phát triển quá nhanh, có đôi khi sẽ mang đến cho y những cảm giác không chân thật, chúng tựa một giấc mộng hoàn lương, chỉ cần y chạm nhẹ một cái liền tan biến theo gió mây.

Ngày thường Hứa Trì Quy không có biểu hiện ra ngoài, giờ phút này bọn họ có sự thân mật xưa nay chưa từng có, y có chút giấu không nổi sự sợ hãi đè dưới đáy lòng.

Hứa Trì Quy duỗi tay sờ sờ cơ bụng hắn, một đường hướng lên trên, dừng lại ở trên mặt, ỷ lại hỏi: “Hạ Tranh…… Anh là thật phải không?”

Hạ Tranh chậm rãi trừu động, nắm lấy cổ tay của y, đặt ở bên miệng hôn một cái, mười ngón tay đan vào nhau, ấn ở trên gối đầu.

“Em nói xem, đều đã như vậy, còn không cảm nhận được sự tồn tại của tôi?”

“Không —— em chính là sợ……”

“Không sợ, Hạ Tranh trước mắt là thật sự, là thật sự thích em, đang thật sự làm em……”

Hạ Tranh nắm lấy cổ chân Hứa Trì Quy, đem người kéo cao lên một chút, tư thế này càng làm thuận tiện động tác, hắn mạnh mẽ đâm vào lại nhẹ nhàng rút ra, theo một tiết tấu hung ác mà thao lộng lên.

Quá mạnh mẽ, Hứa Trì Quy chịu không nổi, “Không…… Hạ, Hạ Tranh…… Nhẹ một chút, chậm, chậm một chút……”

Hạ Tranh quay đầu đi, há mồm ngậm lấy đầu ngón chân cuộn lại của Hứa Trì Quy, đầu lưỡi liếʍ láp, “Tôi nói rồi, đối với em, tôi ôn nhu không được.”

“Hạ Tranh, không…… Quá sâu rồi…… Hic—— nơi này ……”

Thời khắc chạm vào địa phương kia, Hứa Trì Quy khống chế không được mở miệng ngâm ngã rêи ɾỉ, nước mắt không ngăn được lăn xuống, trên tay cũng mất lực, mềm mại rớt xuống trên giường, khó nhịn bất lực mà nắm lấy ga trải giường.

Hạ Tranh hai mắt đỏ đậm, nhìn y lâm vào du͙© vọиɠ, đôi mắt vô ý thức câu nhân, nhìn thân thể y bị hắn thao lộng mà ửng đỏ, trong đầu lại lần nữa hiện lên những cái ý tưởng biếи ŧɦái, âm u.

Hứa Trì Quy dần dần thích ứng sự tàn nhẫn táo bạo của Hạ Tranh, đắm chìm trong bể dục mà hắn kiến tạo, khi thì chìm vào đáy biển sâu vô tận, khi thì được Hạ Tranh hôn một cái cứu vớt lên, khi thì lênh đênh trên mặt biển, lại ở trong động tác hung ác của Hạ Tranh mà trầm luân.

Không bao lâu, Hứa Trì Quy bị Hạ Tranh liên tục đỉnh lộng đạt đến cao trào đại não trống rỗng, cả người co rút bắn tinh, từng luồng bạch trọc bắn lên người Hạ Tranh.

Nhan sắc sạch sẽ trắng nõn, lại đại biểu cho sắc tìиɧ ɖu͙©.

Hạ Tranh dừng lại, duỗi tay lâu đi nước mắt y, Hứa Trì Quy lấy lại tinh thần, run rẩy hơi hơi nâng cánh tay, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, mềm mụp làm nũng, “Hạ ca…… Muốn ôm một cái.”

Sẽ chọc người đau lòng.

Hạ Tranh sửa tư thế quỳ ngồi, không đem dương v*t rút ra, trực tiếp bế Hứa Trì Quy lên, để đối phương ngồi ở trên bắp đùi của hắn, từ dưới đỉnh lên.

Mới vừa rồi những cái đó ý nghĩa âm biến mất, Hạ Tranh chỉ muốn đem mọi thứ tốt đẹp trên thế gian đem đến trước mặt y, trong giọng nói giấu không được sủng nịch: “Bảo bối còn muốn cái gì?”

Hứa Trì Quy vừa mới bắn tinh, từ trước đến nay chưa chịu quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, đầu óc còn có chút ngốc, nghe được Hạ Tranh hỏi như vậy, liền đem nội tâm sâu nhất mở ra cho hắn xem.

Hứa Trì Quy môi dán bên tai Hạ Tranh, mang theo một chút khóc nức nở nói: “Còn, còn muốn anh yêu em……”

Hạ Tranh tâm mềm một khối, nghiêng đầu đi tìm cặp môi làm hắn điên đảo, bao bọc tình yêu thở dài: “ Tôi đang yêu, thời thời khắc khắc đều yêu em.”

Bọn họ đêm đầu tiên, Hứa Trì Quy bắn bốn lần, lần thứ năm đã bắn không ra cái gì, toàn thân che kín rậm rạp dấu hôn, huyệt khẩu mềm lạn bất kham, mông thịt bị chà đạp vừa hồng vừa sưng, cả người bị khi dễ đến không ra bộ dáng, cuối cùng thật sự chịu không nổi, mới khóc lóc cầu Hạ Tranh buông tha y, đau đau y.

Hạ Tranh kỳ thật chỉ bắn hai lần, lần thứ hai Hứa Trì Quy mãnh liệt yêu cầu không mang bao, lúc sắp phóng thích, Hạ Tranh vốn định lui ra, Hứa Trì Quy lại gắt gao câu lấy vòng eo của hắn, năn nỉ hắn bắn vào, toàn bộ bắn vào..

Hạ Tranh bị y giữ đến không có biện pháp, cứ như vậy không hề trở ngại mà bắn ở trong thân thể của y.

Phản ứng lúc ấy của Hứa Trì Quy, Hạ Tranh nghĩ hắn đời này đều quên không được. Rõ ràng đã buồn ngủ mở không nổi mắt, còn cường thế chống đỡ hai mắt si mê nhìn hắn, thần chí không rõ mà nói: “Em bị Hạ ca đánh dấu, Trân Châu thật sự biến thành bảo bối trân châu của anh……”