Một Con Rùa Đen Yêu Thầm

Chương 9: Cùng Giường

Edit: Sương Tức + Chiêu Cơ

Hứa Trì Quy đi vào phòng tắm, tắm rửa nửa giờ mới ra, nhìn qua phòng ngủ chính, cánh cửa đang đóng chặt, y mặt đỏ tim đập đi vào thư phòng. Hiện tại cả thể xác và tinh thần của y đều không bình tĩnh, không thích hợp đối mặt Hạ Tranh.

Thư phòng Hứa Trì Quy cùng phòng ngủ phụ của y kích thước không sai biệt, trừ bỏ án thư dựa cửa sổ, sô pha cùng kệ sách, Hứa Trì Quy còn có một mặt tường toàn ảnh chụp, trên tường toàn là ảnh Hạ Tranh, đây là chốn thả lỏng mà Hứa Trì Quy thích nhất.

Hứa Trì Quy đi đến án thư, kéo ra ghế dựa, mở ra máy tính vào Weibo, con chuột ở trên màn hình nhấp vào chỗ trống trên khung đăng bài nhấn một cái. Mười ngón tay ở trên bàn phím, Hứa Trì Quy đỏ mặt gõ tiếp chữ, click gửi đi.

Hứa Trì Quy chỉ có một tài khoản Weibo, ID cùng bút danh giống nhau —— Thêm Bối Sơn Tranh, fans sắp đột phá 50 vạn, ở trong giới văn, truyện có danh khí nhất định.

Mới trong chốc lát, bình luận đã vượt qua một ngàn, Hứa Trì Quy có chút e lệ, trước khi xem bình luận uống mấy ngụm nước.

Nhìn đến mấy cái bình luận, Hứa Trì Quy đồng tử dần dần phóng đại, máu nóng xông thẳng trán, cả người đều rất nóng.

Cục cưng túm tỷ: Nam nhân tự đưa tới cửa, không ngủ không được.

Thiêu đốt mỡ: Ngủ??? Danh từ hay là động từ?! Trân Châu cậu hãy nói rõ ràng a a a a a!

Một viên mè đen: Trân Châu, cơ hội tốt, không cần tránh, triển luôn đê.

Không uống trà sữa sẽ chết: Phác gục hắn! Ăn hắn! Ép khô hắn!

Một con dê mị mị: U là trời, một đám nữ nhân cơ khát, đều không biết đau lòng bảo bối! Trân Châu....Con thích hắn, cũng không cần xin phép má đâu, nghe thấy không!

Mật ong chanh chanh dây: Các người dọa đến Trân Châu! Trân Châu nghe tỷ tỷ nói, không cần sợ, cũng không cần hoảng, em cùng hắn tâm sự, làm hắn hiểu em nhiều hơn, em đáng yêu như vậy, ưu tú như vậy, ngủ cùng một cái giường, nằm nghiêng qua, ánh mắt mơ mơ màng màng mà nhìn hắn, là nam nhân thì đều sẽ cứng! Phi! Lộn! Là nam nhân đều sẽ động tâm!

Hứa Trì Quy chột dạ nhìn khung ảnh Hạ Tranh được treo đối diện hai giây, luống cuống tay chân tắt đi trang web, ném con chuột xuống, đá rơi dép lê, bổ nhào lên sô pha, nhấc cái chăn nhỏ che mặt lại kín mít.

Bởi vì duyên cớ về đề tài mà y viết, nên người đọc của Hứa Trì Quy phần lớn là nữ, kể từ khi y phát Weibo có nhắc đến Hạ Tranh, các nàng đều phi thường nhiệt tình, thường xuyên giúp y bày mưu tính kế, nhưng y cũng chưa nghĩ đến, hôm nay phát Weibo, sẽ nhận được nhiều ngộn luận lớn mật như vậy.

Hic!

Hứa Trì Quy tuy rằng là xử nam, nhưng y đã không phải thiếu nam ngây thơ cái gì cũng không hiểu. Này mười năm qua, ở đêm khuya tĩnh lặng, y nghĩ đến Hạ Tranh, nhìn ảnh chụp Hạ Tranh, ảo tưởng qua vô số lần hắn tiến vào thân thể mình.

Bị một gián đoạn như vậy, hiện tại đầu óc Hứa Trì Quy toàn là những hình ảnh không phù hợp với trẻ em, ngay cả vật dưới kia cũng không nghe sai sử.

Y với Hạ Tranh giờ phút này cùng sống chung một mái hiên, Hứa Trì Quy đối phản ứng sinh lý của mình cảm thấy hổ thẹn. Hạ Tranh lo lắng y ở sô pha ngủ không tốt, có ý tốt mời y ngủ chung, mà y lại ở chỗ này một lần lại một lần khinh nhờn Hạ Tranh, y chán ghét mình dơ bẩn như vậy

Hứa Trì Quy khom lưng cuộn tròn trên sô pha, tự mình trừng phạt, không chịu lộng, cắn răng chịu đựng cổ xúc động kia qua đi.

Hồi lâu lúc sau, điện thoại chấn động, Hứa Trì Quy nghe được, nhưng không muốn để ý tới.

Chưa đến một phút, cửa thư phòng bị gõ vang, Hứa Trì Quy sợ tới mức run run, thiếu chút nữa từ trên sô pha lăn xuống dưới.

“Hứa Trì Quy,” Âm thanh Hạ Tranh từ ngoài cửa truyền đến, “Ngủ rồi?”

Hứa Trì Quy xốc chăn lên, chạy chậm đi qua mở cửa, theo thường lệ chỉ mở một khe hở nhỏ.

“Gửi WeChat cũng không trở về, tôi còn tưởng rằng cậu ngủ rồi.” Hạ Tranh biết thói quen mở cửa của y, không cùng y so đo.

Hứa Trì Quy nhấp miệng lắc đầu, nhỏ giọng giải thích: “Em không biết là anh gửi.”

“Cậu còn bận?” Hạ Tranh hỏi.

Hứa Trì Quy chột dạ, lắp bắp trả lời: “Bận, bận xong rồi.”

Hạ Tranh đánh ngáp một cái, “Vậy cùng tôi đi ngủ.”

Sắp đến 12 giờ, Hạ Tranh cũng mới xử lý xong công tác, lúc này đã có chút mệt nhọc.

Hứa Trì Quy kỳ thật một chút đều không buồn ngủ, nhưng y cũng đi theo ngáp một cái, nước mắt lưng tròng gật đầu.

H

ạ Tranh mang cái đuôi nhỏ tay chân loạn xạ trở về phòng ngủ, từ tủ quần áo ôm ra tấm chăn sạch sẽ đặt lên giường, hai người ăn ý nằm xuống hai bên, giữ lại một khoảng cách lớn giữa giường 1m8, còn đủ để nhét thêm hai Hứa Trì Quy vào nữa.

Hạ Tranh tắt đèn ngủ, trong nháy mắt căn phòng lâm vào một mảnh tối om, cả không gian tĩnh lặng, chỉ có hai tuần suất hít thở bất đồng.

Hứa Trì Quy giấc ngủ vốn dĩ không tốt, hiện tại nằm gần Hạ Tranh trong gang tấc, trong không khí tất cả là hương vị của hắn, trái tim kích động đến bang bang nhảy, tuy nhắm hai mắt, tinh thần lại thập phần phấn khởi.

Hứa Trì Quy vẫn quyết định đêm nay không ngủ, có được cơ hội nằm bên cạnh Hạ Tranh, một đời của y đến lúc này đây chính là ký ức cực kỳ trân quý, đương nhiên muốn thời khắc bảo trì thanh tỉnh.

Hạ Tranh cũng ngủ không được, từ khi hắn hiểu biết, liền không cùng người khác ngủ chung. Cho dù có từng quen bạn gái, hắn cũng không ngủ chung được, không có thói quen trên giường có người khác. Sau đó Hạ Tranh phát giác mình không thích hợp yêu đương, tốt nghiệp sau liền không dính líu gì đến.

Đơn giản ngủ không được, Hạ Tranh đối Hứa Trì Quy tò có chút mãnh liệt, thân mình giật giật, trong bóng đêm nghiêng người đối mặt Hứa Trì Quy, nhỏ giọng hỏi thử: “Ngủ rồi sao?”

Hứa Trì Quy giống như một con thỏ đã chịu kinh hách, thân thể không chịu khống chế run rẩy, bình tĩnh trả lời: “Không, không ngủ.”

Hạ Tranh có chút bất đắc dĩ, Hứa Trì Quy là người nhát gan nhất mà hắn từng gặp qua, nhưng cũng sẽ không làm người cảm thấy phiền chán, ngược lại dễ dàng khiến hắn giục sinh ra một cổ áy náy cùng ý muốn bảo hộ không thể hiểu được.

Hạ Tranh nói chuyện không tự chủ được càng nhỏ giọng: “Vậy cậu có buồn ngủ không?”

Hứa Trì Quy do dự một chút, vẫn là quyết định thành thật: “Không buồn ngủ.”

“Tôi cũng không vậy” Hạ Tranh đề nghị nói, “Chúng ta tâm sự đi.”

Nói chuyện phiếm?

Hứa Trì Quy có chút sợ hãi, y không biết Hạ Tranh muốn nói cái gì, nếu đề cập đến một số việc y không muốn đối mặt, y lại không muốn lừa gạt Hạ Tranh, đến lúc đó y nên ứng đối như thế nào?

Chính là nếu Hạ Tranh thật sự muốn biết, cho dù xé mở vết sẹo chỉ mới khép lại ở phía ngoài, Hứa Trì Quy cũng là nguyện ý.

“Trước đó thuyết minh, tôi tuy rằng đối với cậu rất tò mò, muốn biết một ít việc, nhưng nếu mấy vấn đề này mạo phạm đến cậu, hoặc là cậu không muốn trả lời, vậy không cần phải nói, ngàn vạn không cần miễn cưỡng bản thân, biết không?” Trải qua một đoạn thời gian ở chung, Hạ Tranh ít nhiều đã hiểu biết tính tình Hứa Trì Quy.

T

rái tim Hứa Trì Quy nóng lên, tình yêu nặng trĩu giấu kín dưới bóng tối, trừ bỏ chuyện trộm yêu Hạ Tranh, y nguyện ý phô bày hết thảy mọi thứ của mình cho hắn.

Hứa Trì Quy nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Có thể, anh muốn biết cái gì đều có thể.”

Hạ Tranh thở dài, những lời nói trước kia xem như là vô ích, chỉ có thể chính mình châm chước mở miệng: “Tôi vẫn luôn khá tò mò cậu cả ngày ngồi trong thư phòng làm gì vậy?”

Hứa Trì Quy thần kinh căng thẳng nới lỏng, trả lời: “Công tác nha, tùy tiện viết vài cái.”

Hạ Tranh đối cái đáp án này không ngoài ý muốn mấy, nhưng như cũ cảm thấy thực mới lạ, hắn liên tiếp hỏi: “Cậu viết thể loại gì vậy? Bút danh gọi là gì? Tôi có thể nhìn xem sao?”

Hứa Trì Quy không nghĩ tới Hạ Tranh sẽ đối này đó cảm thấy hứng thú, nhưng y không thể cho Hạ Tranh biết bút danh của y, nếu tìm được Weibo của y, thì những cái tâm tư nhỏ của y liền rõ như ban ngày.

“Không, không thể nói.” Hứa Trì Quy chột dạ lại e lệ, chân nhỏ dưới chăn mỏng cuộn tròn lên.

Hạ Tranh hơi thất vọng, bất quá cũng không có cưỡng cầu, tiếp tục hỏi vấn đề tiếp: “Cậu so với tôi nhỏ hơn hai tuổi, cao trung như thế nào sẽ cùng tôi học chung một lớp?”

Hứa Trì Quy do dự một chút, đúng sự thật nói: “Em nhảy lớp.”

Hạ Tranh đoán được cái khả năng này, cười khen nói: “Nguyên lai Tiểu Hứa của chúng ta thông minh như vậy.”

Hứa Trì Quy thẹn thùng mà đem mặt vùi vào trong chăn, lại một tấc tấc kéo đến vị trí cằm, đặc biệt thật thành mà nói: “Em thực ngốc, một chút cũng không thông minh.”

Hứa Trì Quy cũng không phải khiêm tốn, y từ nhỏ thành tích liền giống nhau, nếu không phải lớp 8 năm ấy nguyện vọng muốn đuổi kịp Hạ Tranh, y căn bản thi không đậu trường trung học phụ thuộc.

Hạ Tranh không rõ ràng nội tình lắm, chỉ nghĩ là y khiêm tốn, hắn trầm mặc trong chốc lát, do dự hỏi: “Lớp 11…… Vì cái gì thôi học?”

Hứa Trì Quy bên kia an tĩnh lại, hô hấp đều trở nên mỏng manh, Hạ Tranh tâm trầm một chút, đang muốn trực tiếp nhảy qua cái này đề tài, Hứa Trì Quy lại mở miệng.

“Bởi vì em lại không dám ra cửa.” Hạ Tranh rời đi, cùng mang đi dũng khí đối mặt với thế giới của Hứa Trì Quy.

“Lại?” Hạ Tranh bắt một chữ quan trọng, “Cậu không phải……”

“Ân,” Hứa Trì Quy thanh âm có chút run, “Rất sớm trước kia, em đãsinh bệnh.”

Hạ Tranh không đành lòng hỏi nguyên nhân, ngược lại quan tâm nói: “Cậu đã đi gặp bác sĩ chưa?”

Hứa Trì Quy xoay người ghé vào trên giường, đem mặt vùi vào gối đầu, rầu rĩ mà nói, “Không có, em không nghĩ……”

“Không quan hệ, không muốn gặp liền không gặp.” Hạ Tranh chậm rãi động đậy thân thể tới gần Hứa Trì Quy, sờ đến lưng y nhẹ nhàng vỗ vỗ.

“Thật vậy chăng?” Hứa Trì Quy đột nhiên dò đầu ra, tha thiết mà nhìn phương hướng Hạ Tranh.

“Thật sự,” Hạ Tranh nghiêm túc nói, “Trên thế giới này, có rất cách sống không giống nhau, cậu chỉ chiếm một loại trong đó. Chỉ cần cậu ở nhà vui vẻ, thoải mái, không ra khỏi cửa thì có quan hệ gì?”

“Chính là bọn họ đều đem em như quái vật.” Tối nay Hạ Tranh phá lệ ôn nhu, Hứa Trì Quy bất tri bất giác dỡ xuống hết thảy phòng bị, giọng nói thế nhưng mang theo điểm cáo trạng ý vị.

Hạ Tranh tiếp thu đến tín hiệu, sát có chuyện lạ nói: “Ai dám? Cậu nói cho tôi, Tranh ca giúp cậu hết giận.”

“A, kia vẫn là thôi đi.” Hứa Trì Quy trước kia gặp qua cảnh tượng Hạ Tranh đánh nhau, vừa hung vừa tàn nhẫn, trong tiểu khu những bác trai bác gái lắm mồm chỗ nào sẽ chịu nổi.

Hạ Tranh phảng phất có thể xuyên thấu bóng đêm, thấy bộ dáng nhỏ khó xử của Hứa Trì Quy khi nói lời này, nhất định đặc biệt đáng yêu.

Phòng ngủ an tĩnh lại, Hứa Trì Quy vẫn luôn đang đợi câu hỏi tiếp theo của Hạ Tranh, sau một lúc lâu qua đi, Hạ Tranh đều không có động tĩnh, hẳn là ngủ rồi.

Có lẽ là nằm ở bên cạnh Hạ Tranh có đủ cảm giác an toàn, Hứa Trì Quy thế nhưng cũng bắt đầu mệt mỏi rã rời, y thả lỏng thân thể của mình, thỏa mãn mà nhắm mắt lại.

“Hứa Trì Quy.” Hạ Tranh âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên.

Hứa Trì Quy tiến bộ, lần này không có bị dọa, đầu đi phía trước cọ cọ, ngốc ngốc theo tiếng: “Ân?”

“Cậu có nghĩ đi ra ngoài, nhìn xem thế giới bên ngoài?”

Hứa Trì Quy lâm vào cảnh trong mơ, Hạ Tranh thanh âm chợt xa chợt gần, y nhất thời phân không rõ rốt cuộc đâu là hiện thực đâu là hư ảo.

“Bên ngoài có anh sao?” Hứa Trì Quy hàm hồ nói, không kịp phòng vệ mà lột ra nội tâm của mình, “Nếu có anh, em liền đi xem.”

( /)

(^_^)

( >( Cảm ơn mn đã đọc truyện!)