An Nhược Vũ ra vẻ như vô tình nhưng thực sự đang từng bước bức người, trong lòng Cố Phi cười khổ, An Nhược Vũ đã nói đến chuyện này, cô còn có thể không đáp ứng sao?
Cô tin bây giờ cô mà hơi chần chừ một chút, ngày mai trong xã hội thượng lưu Tân Thành, sẽ lan truyền khắp nơi là Cố Phi cô bất hiếu với bố mẹ chồng, rồi đồn không biết cô dùng thủ đoạn gì, câu được cậu Diệp "vứt nhà bỏ mẹ"!
Nhà họ Cố không thể nào sánh bằng nhà họ Diệp, cô bay lên đầu cành cây làm phượng hoàng. Người bên ngoài đang nóng mắt, có náo nhiệt như vậy, đương nhiên sẽ có rất nhiều người vui vẻ thay cô truyền ra...
"Con cái có cuộc sống của con cái..." Ở đối diện, trong miệng An Hoa làm ra vẻ không thèm để ý chút nào, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sự chờ đợi.
Ánh mắt như vậy, lập tức khiến Cố Phi đưa ra quyết định.
Nhếch khóe miệng, cô lộ ra một nụ cười tao nhã: "Nhược Vũ nói đúng, chỉ cần bố mẹ không chê chúng con phiền, con và Đình Dực sẽ liền dọn về nhà ở, dù sao có bố mẹ chăm sóc, chúng con cũng sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Thật, các con thật sự sẽ chuyển về?” An Hoa không tin, hỏi.
"Đương nhiên rồi mẹ. Công ty Đình Dực bận rộn, thường xuyên không ở nhà, lâu lâu lại ra nước ngoài, cũng chỉ có con ở một mình. Nếu chúng con dọn về, Đình Dực cũng có thể yên tâm, chỉ là không biết mẹ có hoan nghênh chúng con hay không?" Cố Phi cười đi lên, thân thiết khoác cánh tay An Hoa.
"Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh rồi. Mẹ lập tức bảo người giúp việc dọn dẹp phòng, ngày mai hai đứa dọn về..." Con trai về nhà, An Hoa rất vui vẻ.
"Được, con đều nghe mẹ." Cố Phi ngoan ngoãn đáp.
Ở bên cạnh, cho dù chuyện là do cô ta thúc đẩy, nhưng thấy cô mình hưng phấn như vậy, An Nhược Vũ vẫn khó tránh khỏi tức giận ghen tị, cũng may cô ta biết tầm quan trọng của tiệc mừng thọ hôm nay, liền gắng gượng cười: "Cô, lần này tốt rồi, lại có thêm một người chăm sóc cô, cô không còn cô đơn như trước nữa.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” An Hoa cười không khép miệng được, các phu nhân chung quanh thấy thế, bước tới khen ngợi: " Có con dâu hiếu thuận, bà Diệp thật tốt phúc nha!" An Nhược Vũ tức giận trừng mắt nhìn Cố Phi một cái, rồi quay đầu rời đi.
Tiệc mừng thọ diễn ra suôn sẻ, Cố Phi tặng ngọc cho ông cụ Diệp trước mặt mọi người, ông thích không ngừng, lập tức kêu người bày ở thư phòng, An Hoa thì bởi vì Cố Phi đồng ý trở về nhà họ Diệp ở, nên đối với cô từ lạnh nhạt sang vô cùng thân thiết, Diệp Thao cả đêm đều duy trì vẻ mặt nghiêm túc, làm cho người ta nhìn không ra trong lòng ông nghĩ cái gì, trái lại là ông cụ Diệp, nghe nói Diệp Đình Dực dẫn Cố Phi chuyển về nhà ở, thì liên tục nói rất tốt.
Đến hơn mười giờ tối, tiệc mừng thọ kết thúc, Cố Phi và Diệp Đình Dực đi trước, dù sao An Hoa bảo bọn họ ngày mai dọn về nhà, Cố Phi cũng đã đồng ý, lại nhớ đến dỗ An Hoa cao hứng, đương nhiên phải về sớm một chút thu dọn đồ đạc.
Đêm khuya, vẻ mặt An Hoa vui vẻ trở lại phòng ngủ, vừa mới vào cửa, thấy Diệp Thao trầm mặt ngồi ở bên giường, vừa thấy bà, ông liền mở miệng nói: "Đang yên đang lành, sao lại kêu bọn nhỏ trở về nhà ở?”
An Hoa sửng sốt, trong lòng có chút trầm xuống: "Đình Dực và Cố Phi kết hôn lâu như vậy, mà Đình Dực vẫn ở chỗ Cố Phi, sao mà được chứ?”
"Đình Dực cũng không phải là ở rể, nhà họ Diệp cũng không phải không có nhà, ở đây không phải rất tốt sao?" Bà nhẹ nhàng giải thích.
Diệp Thao trầm mặc, vẻ mặt không cảm xúc nhìn An Hoa.
An Hoa cẩn thận nhìn lén sắc mặt ông, nói tiếp: “Cố Phi là con dâu của nhà họ Diệp, vợ chồng ở chung một chỗ là điều đương nhiên mà, ông xem nhà ai mà chẳng như vậy chứ?”
“Vả lại, tôi cũng thấy đau lòng cho Đình Dực, ông xem cái bộ dạng da mỏng thịt mềm của Cố Phi kìa, vừa nhìn đã biết là do nuông chiều từ bé, căn bản sẽ không biết chăm sóc người khác, Đình Dực ở cùng với nó, còn chưa biết là ai chăm sóc ai đây?”
“Nhiều chuyện! Đình Dực đã lớn, cũng lấy vợ rồi, không biết làm thì có người giúp việc, bà hà cớ gì phải lo lắng cho bọn nó?” Diệp Thao cau mày trầm giọng nói: “Hai vợ chồng son ở cùng nhau quen rồi, bà cứ ép gọi bọn nhỏ về sống cùng chúng ta sẽ khiến mọi người đều khó xử…”
“Chẳng hiểu nổi bà nghĩ cái gì nữa.” Ông lắc đầu nói, không đợi An Hoa trả lời, liền đứng dậy đi ra ngoài.
An Hoa nhìn bóng lưng ông, tâm trạng cứ như vậy bị quét đi, bà ngồi đó với vẻ mặt tủi thân, hờn dỗi một mình.
Một lúc lâu sau… “Cô à, cô có đó không?” Tiếng An Nhược Vũ truyền tới, tiếng cửa cót két vang lên, cô ta đẩy cửa bước vào, thấy vẻ mặt bực mình của An Hoa, cô ta vội vàng quan tâm hỏi: “Cô? Cô làm sao thế?”
An Hoa vốn dĩ đang tủi thân, nghe câu này của An Nhược Vũ xong, nước mắt không ngừng chảy ra.
“Ây ya, sao cô lại khóc thế này, vừa nãy không phải vẫn tốt sao? Sao, sao đột nhiên cô lại khóc?” An Nhược Vũ vội vàng bước lên, cầm lấy tay bà, lo lắng hỏi.
Cô ta sống cùng An Hoa hơn mười năm nên rất hiểu bà. Sinh ra trong một gia đình giàu có, được gia đình cưng chiều, chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi, An Hoa là một người dịu dàng, mềm yếu, tính tình lại thêm phần đa cảm, sau khi trưởng thành, bà nghe theo sắp xếp của bố mẹ gả cho Diệp Thao, xem như là môn đăng hộ đối, ai mà biết được…
Tính tình Diệp Thao lại cổ hủ, từ trước đến nay đều không bao giờ biết thế nào là dịu dàng lãng mạn.
Hai người kết hôn hơn ba mươi năm, cách thức chung sống… giống cấp trên hơn là vợ chồng, mỗi lần nói chuyện đều là Diệp Thao trầm mặt ra lệnh, chưa bao giờ giải thích lý do, An Hoa cẩn thận nghe theo, cho dù trong lòng có không hiểu, có ủy khuất cũng không dám hỏi ông vì sao?
An Nhược Vũ an ủi vỗ vai An Hoa, thở dài bất đắc dĩ.
“Cô với dượng cãi nhau à?” Thấy tâm trạng An Hoa dần bình tĩnh lại, cô ta cẩn thận thăm dò: “Là vì bảo anh họ chuyển về sao?
“Cô chỉ là muốn kêu con trai về nhà để cô ở bên cạnh chăm sóc nó, mà ông ấy mắng cô là nhiều chuyện.” An Hoa vuốt gương mặt đẫm nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ông ấy mỗi ngày đều đi sớm về trễ, ở bên ngoài cả ngày, làm sao biết được cô ở nhà cô đơn thế nào? Bảo con trai về với cô thì có sao? Nó cũng đồng ý mà!”
“Dượng đúng là không thông cảm cho cô một chút nào, quả thật là không nên.” An Nhược Vũ nói một câu, sau đó đảo mắt cố ý nói: “Nhưng mà…không đúng?”
“Buổi tối, lúc anh họ cháu nói muốn về nhà sống, dượng cũng không có phản đối, khi đó cháu đứng ở bên cạnh, rõ ràng cháu thấy dượng cũng rất vui, mới qua được một lúc, sao dượng lại hối hận rồi, còn mắng cô nữa?”
“Đúng là kỳ quái!”
“Đúng thế, rất kỳ quái.” Nghe cháu gái nói, An Hoa bắt đầu suy nghĩ.
“Chuyện này cháu nghĩ…chắc chắn là Cố Phi.” An Nhược Vũ dường như nhớ đến điều gì, liền đến nói nhỏ bên tai An Hoa: “Cô à, cô không biết đâu, vừa nãy trước khi chị ấy đi, cháu đã thấy chị ấy lén lút nói chuyện với dượng, nhất định là do chị ấy than phiền, nói xấu sau lưng cô, nên dượng mới tức giận như vậy.”
“Thật sao?” An Hoa khẽ nhíu mày.
“Chắc chắn, nếu không đang yên đang lành sao dượng lại tức giận.” An Nhược Vũ thề thốt, thấy bộ dạng nửa tin nửa ngờ của An Hoa, cô ta dứt khoát nói: “Thật ra, lúc bọn họ nói chuyện cháu đã nghe lén được, hình như là Cố Phi cáo trạng cô với dượng.”
“Điều này…” An Hoa cao giọng: “Cố Phi, sao nó có thể như vậy được?”
“Đúng thế, bất kể như thế nào, cô vẫn là mẹ chồng của chị ấy, là trưởng bối của chị ấy, chị ấy nói xấu sau lưng cô quả thật là không phải rồi.” An Nhược Vũ căm giận nói: “Lần này cháu đến chính là muốn nói với cô một tiếng, tránh cho cô bị chị ta lừa.”
“Cố Phi, căn bản không phải là người tốt.”
“Đúng rồi, cô ta, cô ta thật là quá đáng.” An Hoa tức đến đỏ cả mặt: “Nếu như nó không muốn quay về đây sống, thì hà cớ gì phải dùng thủ đoạn như vậy?”
“Ngoài mặt thì giả bộ thông minh hiểu chuyện, dỗ cả ông cụ khen cô ta. Không được, cô phải tìm dượng cháu để hỏi, xem rốt cuộc Cố Phi đã nói cái gì với dượng?”