Giang Tứ mím mím môi, hai mắt đỏ bừng, nhẹ giọng nói thêm: “Tôi còn rất sợ máu.”
Quang Cầu: “...”
Tin ngươi ta mới điên! Ngươi chính là cái tên bị bệnh tâm thần!
"Phốc! Thì ra Giang đại lão là phúc hắc a!
“Giang ca làm: 《 không dám gϊếŧ gà 》《 tôi rất sợ máu 》, này cũng quá đáng yêu!”
" Chú ý, chú ý!"
"Haha, đây rõ ràng là phát sóng trực tiếp thời mạt thế, vậy mà Giang đại lão lại là cho tôi có cái ảo tưởng rằng mình đang theo đuổi idol!"
những chuyện đã xảy ra nãy giờ, những người chơi khác không quan tâm những gì Giang Tứ đã làm trước đó, họ sôi nổi xúm lại ôm đùi.
“Cũng may là cậu phát hiện!” Mọi người tựa hồ vui mừng: “Nếu không, chúng ta đều đã chết rồi!”
Chỉ có Cường Hướng Văn và Tô Hoằng là vẻ mặt khinh thường.
Họ cùng với bọn anh hùng bàn phím kia giống nhau, đều cho rằng do Giang Tứ có vận khí tốt, còn làm như oai lắm vậy, nếu bọn kia thật sự là xác chết hay quỷ quái thì chẳng phải đã chết chắc rồi sao?
Nhưng vũ khí đó thực sự rất mạnh! Mắt cả hai đỏ lên vì ghen tị
Bọn họ sát định rồi!
Đứng ở cửa ra vào, Giang Tứ quan sát phòng khách trong biệt thự, đồ đạc trong phòng khách đều rất sang trọng, có ghế sofa bọc da, bàn cà phê màu gụ vang, trên tường treo những bức tranh sơn dầu có giá trị và đồng hồ kiểu cổ điển.
Lúc này vừa vặn là 0:05 phút.
Cậu đi thẳng tới sô pha, ngồi xổm trên mặt đất sờ soạng.
“Lục đồng học, cậu đang tìm gì vậy?” Cặp đôi tò mò đi theo, vừa đến gần, họ đã thấy Giang Tứ lấy ra một cái giống như đồng hồ bỏ túi bằng kim loại từ dưới ghế sô pha.
Mở nắp ra, bên trong là la bàn.
Có đế màu trắng, và kim chỉ màu đỏ.
Giang Tứ thản nhiên quơ quơ tay, nhìn từ bên ngoài, chiếc la bàn này không khác gì với những chiếc la bàn bình thường, ngoại trừ việc chiếc kim chỉ ở giữa không ngừng chuyển động.
Hạ Lan: “Hư rồi sao?”
Từ Hải Tuấn: “Hình như là vậy.”
Giang Tứ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, hẵng là bị cái gì đó quấy nhiễu.”
Cậu xoay người nhặt một mảnh gương vỡ trên mặt đất. Giơ về hướng cửa mũi nhọn.
"Làm sao vậy?” Từ Hải Tuấn nghiêng người gần như ngồi trên mặt đất, chỉ nhìn thoáng qua nhưng thiếu chút nữa bị đoạ cho ngồi bệt xuống đất: “Má ơi!”
Trong gương thế mà xuất hiện những cái thây khô vừa rồi!
Bọn nó vẫn đang ở trong phòng khách, đứng sau lưng mọi người, nhìn chằm chằm vào họ với vẻ mặt kinh khủng, và một số còn gần như đang ở dán lên vai của các tuyển thủ!
“Thật sự là gương nhìn quỷ a.” Giang Tứ hiển nhiên đã đoán được: “Đừng sợ, đám quỷ này không thể thương tổn người.”
Nếu không, bọn nó cũng không chỉ đứng trơ ra đó.
Phù! Các tuyển thủ thở phào nhẹ nhõm.
Từ Hải Tuấn cùng Hạ Lan nghi hoặc hỏi: “.......Chính là Lục Manh, làm sao cậu biết nó ở chỗ này?”
Vừa rồi cậu rõ ràng đi thẳng đến ghế sô pha.
Quang Cầu cũng rất tò mò: "Đúng rồi, Giang ba ba, làm sao ngươi biết? Trong kho lưu trữ của ta, những cao thủ vượt qua phó bản này chỉ tìm được manh mối khi lục tung cả căn biệt thự lên. Làm sao ngươi có thể trực tiếp tìm thấy được thế."
Nếu không phải nó cái gì cũng chưa nói, thì có khi nó đã hoài nghi Giang tử đã đọc trước được cốt truyện.
Giang Tứ thản nhiên nghịch kim trong la bàn loại nhỏ trong tay, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ hoa văn bên trên, nốt ruồi son bên khóe mắt lạnh lùng, liếc mắt nhìn nó một cái mang theo vài phần trào phúng cùng khinh thường.
Người chơi cao thủ, ân?
Ai130 trí tuệ cao, ân?
Quang Cầu: “.........! "
Thật xin lỗi, nó nên im lặng! Nó không nên hỏi! Là nó tự rước lấy nhục! Chết tiệt, lại suýt chút nữa bị làn da thỏ trắng của Giang Tứ lừa rồi! Bản chất của thứ này chính là một tên ác bá bệnh thần kinh!
“ Cậu không cảm thấy sao?” Khi Giang Tứ đối mặt với những tuyển thủ khác, cậu trở nên hòa nhã dễ gần, sắc mặt thay đổi nhanh đến mức người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không để ý.
"Cách ăn mặc và quần áo của mười tám xác chết trong gương rất trái ngược với những gì họ đang làm, không giống với những người trong cùng thế giới."
Hạ Lan: "... Đúng là như vậy thật, bên trong có một số người mặc quần áo và trang điểm vừa nhìn đã biết là người của giới thượng lưu, còn những người khác thì tôi không thấy rõ
Từ Hải Tuấn gãi gãi đầu, lúng túng nói:," Tiểu Lan, em lợi hại thật đó, vừa rồi anh sợ tới mức mắt còn không giám mở. ”
“ Mười Tám cái xác khô, năm cái ăn mặc sang trọng và ba cái ăn mặc mộc mạc. Những cái xác còn lại về cơ bản là mặc áo sơ mi và áo phông màu trắng, trên ngực có in một đồ bản hình kính lúp , giống hệt với logo của cục điều tra siêu nhiên. " Giang Tứ phảng phất như có khả năng nhìn qua là nhớ, chỉ mới nhìn thoáng qua, đã có thể nêu lên từng đặc điểm của những cái thây khô.
"Cái gì ?!"
"Cho nên, bọn họ hẳn là cùng với chúng ta giống nhau, cũng là người của cục điều tra siêu nhiên. Thời điểm ban đầu khi vừa bước vào, tôi nhận ra rằng ánh mắt của họ đều hướng về bên dưới ghế sofa."
"Thật à?" Từ Hải Tuấn nghe vậy vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, duỗi tay dời ghế sô pha bên cạnh ra một chút, cậu ta thực sự tìm thấy một chiếc la bàn.
"Hơn nữa, hệ thống có đề cập đến bộ đàm, nhưng không trực tiếp đưa cho chúng ta, hơn phân nửa là muốn chúng ta tìm manh mối do đợt NPC này để lại."
"Giang Tứ, ngươi vừa vào cửa đã tìm được nhiều manh mối như vậy?! ”
Quang Cầu khϊếp sợ! Quang Cầu mất mát!
Nó đột nhiên cảm thấy rằng Giang Tứ hình như không cần nó nói nhiều emmm..... (╥﹏╥).
"Khả năng quan sát này hoàn toàn không thể tin được !"
"Tôi không có gì để nói ngoại trừ 666!"
"......."
"Ha ha ha, anh hùng bàn phím không nói nữa à? "
"Anh hùng bàn phím là người tự kỷ đúng không? Haha, ai đã khiến Giang đại lão của chúng ta trở nên tuyệt vời như vậy, cậu đã sẵn sàng quỳ xuống gọi ba ba chưa?"
“Ha ha, đây mới chỉ là khởi đầu, đừng vui mừng quá sớm, cẩn thận sau này bị lật xe.”
Những người chơi khác thấy vậy cũng sôi nổi làm theo, bắt đầu tìm kiếm dưới ghế sô pha.
“Bất quá tôi thấy hình như có gì đó hơi kỳ quái.” Hạ Lan đặt ra câu hỏi: “Nếu dùng gương là có thể phát hiện ra ma quỷ, vậy còn la bàn thì sao, nó dùng để làm gì?”
Từ Hải Tuấn suy đoán: “Có thể là trước khi họ đến đây hoàn toàn không nghĩ là có thể dùng gương để nhìn thấy quỷ? Chờ đã, không đúng, nếu những con quỷ này không thể đả thương con người, vậy thì đám điều tra viên kia sao lại chết ở chỗ này?
“Chẳng lẽ chỉ là hiện tại những thây khô này không thể gϊếŧ người, nhưng nếu kích phát điều kiện tử vong thì bọn chúng liền ra tay?” Có người suy đoán nói.
“Còn có một loại khả năng.” Lông mi Giang Tứ khẽ run lên, gần như không nén được sự hưng phấn trong mắt, cười nói một câu trả lời đáng sợ: “ Nơi này còn có một con hoặc là nhiều hơn một con quỷ khác.”
Giọng nói vừa rơi xuống, cách cửa nhỏ của kho chứa đồ trong phòng khách đột nhiên phanh lên một tiếng mở ra, chiếc kim la bàn vẫn đang xoay loạn trong tay bọn họ đột nhiên dừng lại, tất cả đều chỉ về một hướng!
Mà ở vị trí kim la bàn dừng lại.
Phát ra tiếng hét chói tai!
Thời điểm một cô gái với mái tóc ngắn cuối xuống bên cạnh sô pha để tìm la bàn, đột nhiên cô bị một thứ gì đó bắt lấy cánh tay, hung hăng mà kéo xuống bên dưới sô pha
"Ah ah ah ah ah!"
"Ah ah ah ah! Cứu mạng! Cứu mạng!"
Người chơi bên cạnh ghế sô pha đều chấn động, chờ sau khi phản ứng lại, người hai bên nắm lấy cánh tay cô, lại phát hiện đồ vật bên dưới có sức mạnh cực kỳ lớn.
Cả bốn người không thể chống lại sức lực đó!
Càng quỷ dị hơn nữa là đường may của chiếc ghế sofa rõ ràng chỉ 134 cm, nhưng nó đã kéo lê một cô gái trong hầu hết chặng đường.
“Ah ah ah ah - đau quá, đau quá, cứu mạng, cầu xin các anh cứu em với !!”
Cô hét lên, rất nhiều máu từ dưới ghế sô pha tràn ra.
“Cô ấy chết chắc rồi!” “
"Đúng là một cô gái xinh đẹp, tôi định đợi đến khi biết tên sẽ theo dõi cô ấy, thật đáng tiếc.”
“Woo, ghê quá, tôi không dám xem đâu!”
“Xong rồi, xong rồi, nhìn đau quá đi! ",
Thời điểm mắt thấy cô gái bị kéo xuống, Giang Tứ di chuyển.
Cậu bước tới đẩy người trước mặt ra.
"Tránh sang một bên!"
Sau đó chỉ sử dụng một chân
Ánh mắt cậu lạnh lùng, sắc bén và tàn bạo.
“Loãng xoảng!”
Một tiếng động lớn, ghế sô pha bọc da thế mà trực tiếp bị cậu đá tan thành từng mảnh, gỗ xốp bên trong văng tứ tung trên sàn.
Cùng lúc đó, lực kéo cô gái biến mất, cô được cứu sống.
Những người xung quanh động tác nhất trí mà thẫn thờ nhìn.
Phải một lúc lâu sau bọn họ mới hồi phục tinh thần.
? ? ?
Chuyện quái gì đã xảy ra, cậu ta dùng một chân đá bay quỷ? !
Cô gái tóc ngắn nhanh chóng từ dưới đất ngồi dậy, vừa khóc vừa run rẩy, che cổ tay đầy máu.
“Cậu không sao chứ?” Giang Tứ ngồi xổm xuống, ôn nhu đỡ cô dậy: “tôi giúp cậu xem xét vết thương.”
Vẻ thù địch trong đôi mắt đào hoa biến mất không còn một chút, ngay cả nốt ruồi ở đuôi mắt cũng trở nên thật dịu dàng, làm người ta mê muội.
Ngay cả Quang Cầu cũng phải thừa nhận rằng thời điểm Giang Tứ không phát điên, trông cậu không giống một kẻ bị bệnh thận kinh chút nào.
Thông minh, điềm đạm, lớn mật đồng thời nhẹ nhàng, dễ gần và rất lịch thiệp.
Tuy nhiên, Quang Cầu đã từng nhiều lần bị cậu làm cho khϊếp sợ, nên đương nhiên sẽ không bị bề ngoài kia mê hoặc!
Bên ngoài phó bản, Lục Vọng đánh chạy mấy tên côn đồ, phát hiện bọn họ có hai chiếc xe máy vẫn còn đủ nhiên liệu, vì thế chiếm cho riêng mình, tính toán chờ ngày mai hừng đông sẽ lái xe xuất phát.
Lúc này, một nam sinh lúc nãy cùng anh tổ đội lại đuổi theo.
“Lục Vọng, Lục Vọng, nghe nói là anh đi đến Hải Thành? Tôi cũng đi hướng Nam Thành, hay là chúng ta đi cùng nhau?”
Giống như nữ sinh vừa rồi, y hiển nhiên cũng thích năng lực của Lục Vọng, muốn ôm đùi của anh.
Nam nhân liếc nhìn y một cách hờ hững: "Sao cũng được."
Lục Vọng đẩy xe máy vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, đồ ăn trong cửa hàng tiện đã bị cướp hết, kệ để hàng đổ lung tung hỗn loại nằm trên đất.
Sau khi giấu xe máy đi, Lục Vọng đi vào phòng nghỉ của nhân viên cửa hàng tiện lợi, đem nam sinh ồn ào kia nhốt ở bên ngoài, định ở tạm qua đem nay, rồi lên đường vào ngày mai.
Lục Vọng lấy ra con rối nhỏ trong túi, nhìn lại lần nữa, con rối nhỏ này dường như có suy nghĩ riêng, vừa chạm vào, nó liền tự động truyền phát tin.
Tình cờ làm sao, nó vừa vặn chiếu tới khuôn mặt chính diện cực kỳ bạo kích kia của Giang Tứ.
"......"
Vì vậy thân thể người đàn ông thành thật dừng lại, gạt tay con rối ra.
Giang Tứ cách quần áo nắm lấy cách tay của cô gái tóc ngắn, nhìn kỹ thì phát hiện vết thương trên cổ tay như bị dao sắc cắt qua động mạch, máu chảy dữ dội.
“Thế nào, cậu không sao chứ?”
Cô gái tóc ngắn vừa khóc vừa lắc đầu: “Không ổn, hu hu, không ổn chút nào, nó làm tôi sợ chết khϊếp, đau muốn chết!” Nhưng cũng thật may, cô đã nhặt lại được cái mạng của mình.
“Đừng sợ, quỷ quái không còn ở đây nữa, tôi sẽ giúp cô băng bó một chút.” Giang Tứ cười an ủi: “Nếu cô sợ thì nhắm mắt lại trước đi.”
“Được không?”
“Trời ạ, đại lão Giang Tứ ôn nhu quá đi mất!! ah ah ah ah! Tôi muốn sinh con cho cậu ấy.
" Này, tiểu huynh đệ, tĩnh dậy, cậu là một người đàn ông! "
" Dù là một người đàn ông, tôi cũng muốn từ bỏ cuộc sống của mình mà sinh con cho cậu ấy ! "
" Có một nói một, Giang ca cũng quá tao* đi, còn có thể thao tác như vậy ?! "
*[Nghĩa bóng là quyến rũ, còn nghĩa đen là quá quách, đại loại vậy mình không rõ lắm]
"Ha ha ha, để thông quan nên trực tiếp đá nát sô pha? tôi thật sự không nghĩ tới!"
" Không hổ là học trưởng, tư duy rõ ràng không giống với người thường! "
" Tôi phục sát đất, cậu ấy không sợ quỷ quái quây lại tìm mình báo thù sao?"
“Nếu cứ ngay thơ thích làm việc tốt thế này, dù cho gương mặt có đẹp tới cở nào, thì cậu ta cũng không thể thông quan phó bản đâu”
"Lại đây, đại ca anh hùng bàn phím, mặt cậu còn chưa bị vả sưng lên à?”
“Ha ha ha!”
Quang Cầu tân tình phức tạp, nó một bên vui vẻ vì Giang Tứ không thực sự là một kẻ điên như nó tưởng tượng, một bên lại rất lo lắng.
“Ngươi làm cái gì vậy, lỡ như bị quỷ quái để mắt tới thì làm sao?”
Giang Tứ khoé môi nhịn cười, trong nháy mắt nhìn về phía Quang Cầu, trầm giọng nói: “Vậy liền để nó để mắt a~”
Lời nói đầy kiêu ngạo tự đại, lại được nói theo kiểu ngã ngớn thế này.
Lục Vọng thậm chí còn nhìn ra được vài phần nóng lòng muốn được nghịch ngợm của cậu.
Đúng vậy, nghịch ngợm.
Nam nhân liếʍ môi.
Tên điên nhỏ nghịch ngợm.
[[Cầu vote]]