Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 507: Ai nấy tự ăn cơm tối

Hạng Chí Viễn đứng đó, nghe vậy, thu lại ánh mắt trên người Hạng Diêu Linh lại, nhìn sang Hạ Tiêm Tiêm, cau mày hỏi: “Bị thương ở đâu?”

Giọng nói anh trầm thấp.

Giang Ninh Phiến im lặng đứng đó nghe.

“Không nói anh biết, dù sao anh cũng không quan tâm em.” Hạ Tiêm Tiêm nói, giọng nói vô cùng trong trẻo, cô ấy quay đầu nhìn Hạng Diêu Linh trên cầu trượt, khen ngợi: “Cô bé xinh đẹp quá, sao lại có trẻ con ở đây?”

“Con gái tôi.”

Hạng Chí Viễn trầm giọng nói.

“Cái gì?” Hạ Tiêm Tiêm cứng đờ, ngạc nhiên nhìn Hạng Chí Viễn rồi nhìn sang Giang Ninh Phiến, mặt trắng bệch.

“Là con gái của tôi và Giang Ninh Phiến.”

Hạng Chí Viễn nói.

“…” Hạ Tiêm Tiêm thu lại ánh mắt, ngẩn ngơ nhìn Hạng Chí Viễn, đôi môi nở nụ cười khổ, buồn bã nói: “Thì ra anh đã có con gái, vậy sao mà trước đây…”

Giang Ninh Phiến im lặng nhìn, coi không rõ lúc này Hạ Tiêm Tiêm đang diễn hay là buồn thật.

Nếu như là diễn, diễn rất tự nhiên.

Tốt xấu gì cô cũng học qua nhưng tự nhận không giỏi bằng Hạ Tiêm Tiêm.

“Trước đây tôi không biết, có người cố ý giấu.” Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn Giang Ninh Phiến.

“Thật sao?”

Hạ Tiêm Tiêm cụp mắt, mặt mày ủ rũ, bộ dạng muốn khóc nhưng không khóc vô cùng đáng thương.

Hạng Chí Viễn nhìn Hạ Tiêm Tiêm chằm chằm, không nói gì, hồi lâu sau, anh nói: “Làm quen đi. Chuông Nhỏ, gọi dì.”

Giọng anh không rõ là vui buồn.

Hạng Diêu Linh ngồi trên cầu trượt nghe vậy thì nở nụ cười đáng yêu với Hạ Tiêm Tiêm: “Chào dì.”

“Con là Chuông Nhỏ?” Hạ Tiêm Tiêm miễn cưỡng nở nụ cười, có chút bi thương cay đắng nhưng lại cố nở nụ cười thiện chí nhìn Hạng Diêu Linh: “Con xinh quá, dì có thể bế con không?”

“Được chứ.”

Hạng Diêu Linh lập tức giơ hai tay ra để cô ấy bế mình.

Hạ Tiêm Tiêm giơ tay ra bế cô bé vào lòng, đau khổ trong mắt dần dần biến thành yêu thích: “Anh trai câm điếc, anh xem, Chuông Nhỏ rất thích em này.”

“Vậy dì thích con không?” Hạng Diêu Linh nhanh hỏi.

“Thích chứ.” Hạ Tiêm Tiêm lập tức nói: “Dì làm bánh kem cho con được không? Làm hình gấu… Không, làm hình vịt vàng.”

“Con thích vịt vàng nhất!”

Hạng Diêu Linh vui vẻ vỗ tay.

Giang Ninh Phiến thấy cảnh này, ba người họ cứ như một nhà ba người, rất giống, rất giống.

Cô không hề lên trước, cụp mắt quay người rời đi, gương mặt không có biểu cảm gì, tuyệt vọng trong mắt tê dại…

Khoảnh khắc cô quay người, Hạng Chí Viễn ngước mắt nhìn theo cô.

Trong phòng làm việc nhà họ Hạng đặc biệt để trống, mấy chục hộp cơm đặt dưới đất, mọi người xông vào giành.

Giang Ninh Phiến cầm một hộp lên ăn, ngồi trước màn hình máy tính xem camera.

Camera trong phòng khách, Hạng Chí Viễn, Hạ Tiêm Tiêm đang ăn cơm tối với Hạng Diêu Linh, cơm tối rất phong phú, đều phù hợp với khẩu vị của trẻ con, làm rất tinh tế.

Hạng Diêu Linh là một đứa trẻ thân thiện, nhanh chóng đã chơi rất hợp với Hạ Tiêm Tiêm, ăn từng ngụm cơm Hạ Tiêm Tiêm đút cho.

Lúc trưa, Hạng Diêu Linh từng mời cô ăn cùng, cô nói phải làm việc, Hạng Diêu Linh hiểu như không hiểu, nhưng ngoan ngoãn không bám theo cô cả ngày.

Sự ngoan ngoãn này lại khiến cho khó chịu lạ thường.

Giang Ninh Phiến ghét mình như vậy.

“Ninh Phiến, cô qua đây một lát được không?” Một đồng nghiệp gọi cô ở bên ngoài.

“Được, tôi tới ngay.”

Giang Ninh Phiến thu lại tầm mắt không nhìn khung cảnh chói mắt đó nữa, bưng hộp cơm vừa ăn vừa đi ra ngoài.