Cảm xúc của Hạng Diêu Linh đến nhanh, đi cũng nhanh hơn, lúc này cô bé hoàn toàn không nhớ rõ mưa dầm thấm lâu vừa rồi của mình, cô bé giơ ngón tay út lẩm bẩm nói: “Mẹ yêu mình, bà ngoại yêu mình, ba An yêu mình, anh trai yêu mình, cô giáo Mỹ Mỹ yêu mình, nắng ấm yêu mình, cây táo nhỏ yêu mình …”
Cô bé liên tục đếm xem ai yêu mình.
Lúc này Hạng Chí Viễn mới hiểu rõ tình yêu mà cô bé nói không liên quan gì đến việc trưởng thành sớm, hoàn toàn chỉ là xem ai thích cô bé mà thôi.
Ai thích cô bé?
Đứa bé cảm thấy bản thân mình cũng quá tốt.
“1,4, 5, 6, 9 …” Cái miệng nhỏ nhắn của Hạng Diêu Linh không dừng lại, lại bắt đầu đếm, đếm lung tung mà vẫn còn kiên trì đếm.
“1, 2, 3.”
Hạng Chí Viễn không nghe nổi nữa, sửa lại cô bé, ngón tay thon dài tiếp tục đọ sức với mái tóc của cô bé.
“1, 3, 5, 6.” Hạng Diêu Linh đọc theo, giọng nói vô cùng ngây thơ.
“Sao lại đếm được số này mất số kia?”
Hạng Chí Viễn ghét bỏ nói.
Hạng Diêu Linh lại bắt đầu đếm lại một lần nữa, đếm xong lại hát bài hát abcd, hát bài hát của lớp mầm, cái miệng nhỏ nhắn căn bản không dừng lại được.
Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn mái tóc của cô.
Chỉ có mấy sợi tóc sao lại khó buộc như vậy!
Anh nhíu mày thật chặt.
Cô Minh Thành dẫn người đi vào Thánh Đình, vừa đẩy cửa phòng ra, lập tức sững sờ.
Anh ta nhìn thấy Hạng Chí Viễn ngồi ở một góc sô pha, trên đùi có một cô bé xinh đẹp như búp bê, những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là … Hạng Chí Viễn đang tết tóc cho cô bé.
Trời ơi!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cậu chủ Hạng lại buộc tóc cho người khác?!
Trong lòng Cô Minh Thành như đang xảy ra một cơn sóng thần, không thể tin được hình ảnh trước mắt, anh ta không khỏi đưa tay lên dụi dụi mắt.
Dụi mắt đi dụi mắt lại, nhiều lần xác nhận hình ảnh trước mắt không phải là ảo ảnh, Cô Minh Thành mới đi về phía trước, đứng ở nơi đó khom lưng, cố gắng ổn định tâm trạng: “Cậu chủ.”
“Ừm.” Hạng Chí Viễn lạnh lùng đáp lại một tiếng, rồi tiếp tục đọ sức với mái tóc của Hạng Diêu Linh.
“Anh…” Hạng Diêu Linh nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía Cô Minh Thành, ngọt ngào muốn gọi anh trai, tầm mắt dừng lại trên mái tóc bạc trắng của anh ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện vẻ xoắn xuýt và nghi hoặc, một lúc lâu sau, cô bé hỏi một câu tràn đầy nghi hoặc: "Chào ông nội?”
“…”
Tay của Cô Minh Thành che lấy ngực, cảm giác mình không hiểu vì sao lại bị trúng đạn: "Tôi không già như vậy chứ? Bé … ”
Không chắc cô bé này có lai lịch gì, anh ta vẫn không nên nói hết lời.
Hạng Diêu Linh lộ vẻ mặt bối rối nhìn anh ta, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng quyết định gọi bằng một xưng hô tương đối an toàn: "Chào chú.”
Giọng nói của Hạng Diêu Linh ngọt ngào đến mức không chịu nổi.
Trái tim của Cô Minh Thành được chữa khỏi trong nháy mắt, tâm tình lập tức tốt lên.
Cảm xúc này lặp đi lặp lại đến nỗi chính anh ta cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Cô Minh Thành liên tục gật đầu: "Gọi chú là được rồi, cô bé này thật là ngoan.”
Nói xong, Cô Minh Thành cân nhắc làm thế nào mở miệng hỏi lai lịch của cô bé này, chợt nghe thấy Hạng Chí Viễn ngồi ở chỗ đó vừa buộc tóc vừa trầm giọng nói: "Con cũng nên gọi tôi là chú.”
Với cách biệt tuổi tác giữa bọn họ, mẹ của cô bé có lẽ còn nhỏ tuổi hơn anh, gọi anh trai không thích hợp.
“Anh trai đẹp trai, anh trai xinh đẹp, đẹp trai là anh trai, anh trai chính là anh trai.”
Hạng Diêu Linh nghiêm trang nói, có logic của riêng mình.
Hạng Chí Viễn không sửa lời nói của cô bé nữa, bởi vì anh đã nới lỏng bím tóc một lần nữa, rồi lại bắt đầu lại từ đầu.
“…”
Cô Minh Thành đứng ở một bên, ngơ ngác nhìn chằm chằm.
Đẹp trai là anh trai, không đẹp trai là chú?
Cô bé này chỉ nhìn mặt?
Anh lại ôm vị trí ngực mình một lần nữa, trái tim vừa mới được chữa khỏi lại không hiểu sao lại trúng một viên đạn, đau đến mức máu chảy đầm đìa.