“Tiêm Tiêm, buổi tối tôi về muộn một chút, đồ ăn khuya tôi đã bảo nhà bếp hâm nóng cho em, phải ăn đấy biết không?” Giọng nói trầm thấp của Hạng Chí Viễn vang lên trong không gian im lặng bên trong xe.
Hai tay Giang Ninh Phiến thả lòng bên người, tùy ý thả lên ghế xe, nghe anh nói vậy, năm ngón tay siết chặt, móng tay ghim thật sâu vào lòng bàn tay.
Đau đớn, không thể diễn tả thành lời.
“Em ngủ trước đi nhé.” Hạng Chí Viễn lại thấp giọng nói một câu, giọng nói gợi cảm khàn khàn giống như đang dán bên tai tình nhân mà nỉ non.
Giang Ninh Phiến thờ ơ nhìn về phía trước, trong dư quang lại có thể thoáng nhìn thấy Hạng Chí Viễn cúp điện thoại, rồi gọi điện thoại cho phòng bếp lần nữa: “Nhớ kỹ mười giờ rưỡi đêm phải hâm nóng đồ ăn cho cô Hạ dùng, nếu quên thì tự dọn đồ cút xéo.”
Toàn tâm lo lắng cho tính mạng của ba.
Cách anh thương bạn gái vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là dốc hết tâm sức lực chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ cho bạn gái.
Anh nên thay đổi.
Như vậy, bạn gái cũ như cô đây sẽ không khó chịu như vậy.
Giang Ninh Phiến có thể cảm thấy trái tim mình trống rỗng.
Bỗng dưng, cô cảm giác được một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm mình, giống như muốn cắn nuốt cô vậy…
Giang Ninh Phiến dùng móng tay ấn chặt vào trong lòng bàn tay, cảm giác được đau đớn rồi mới đảo mắt thờ ơ nhìn Hạng Chí Viễn, cô cố ý châm chọc nói: “Nhanh như vậy mà đã xác định đó là Tiêm Tiêm à? Chắc sẽ không phải là giả mạo nữa đâu nhỉ.”
Hạng Chí Viễn ngồi ở ghế sau, chợt nâng mắt lạnh lùng trừng cô, giọng nói bỗng nhiên run rẩy: “Tôi nói rồi, đừng để tôi nghe được hai chữ Tiêm Tiêm từ miệng cô phát ra.”
Hoàn toàn khác với giọng điệu nói chuyện điện thoại vừa nãy.
“…”
Giang Ninh Phiến im lặng không nói gì thêm nữa.
Quả nhiên Hạng Văn Thanh có bản lĩnh, có thể làm cho Hạng Chí Viễn hoàn toàn chấp nhận một cô Tiêm Tiêm mới, chỉ cần có thể giấu diếm cả đời thì tất cả đều đáng giá.
“Cô là hàng giả, không có nghĩa cả thế giới này đều là hàng giả.”
Hạng Chí Viễn nhìn vào gương mặt được trang điểm tinh xảo của cô, giọng nói u ám, ngón tay đùa nghịch điện thoại di động, xoay từng vòng từng vòng, ánh mắt sâu xa.
Trên thực tế, anh vẫn chưa điều tra Hạ Tiêm Tiêm.
Không phải anh không điều tra, mà là anh không có thời gian…
Anh phải thừa kế nhà họ Hạng, tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Hạng, xử lý xong toàn bộ việc trong vòng ba tháng rồi anh lại vội vàng về nước… về nước để trả thù.
Anh không có thời gian rảnh để điều tra Hạ Tiêm Tiêm này rốt cuộc là thật hay giả.
“…”
Giang Ninh Phiến cúi đầu nhìn tay mình, cô mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay đã chi chít dấu móng tay.
Lincoln siêu dài dừng lại bên bờ biển.
Trên biển, mấy chục chiếc du thuyền nhỏ với ánh đèn rực rỡ vây quanh một chiếc du thuyền lớn đang lặng lẽ neo ở đó, có tiếng hoan hô của người phụ nữ truyền ra từ du thuyền…
Một bữa tiệc du thuyền.
Giang Ninh Phiến nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những gương mặt mơ hồ phía xa. Mặc dù không đến gần, nhưng cô cũng có thể ngửi được mùi xa hoa đồi trụy, mùi giao dịch dơ bẩn giữa nam nữ…
“Tôi cho cô một lựa chọn cuối cùng.” Hạng Chí Viễn nhìn theo tầm mắt của cô, giọng điệu ngông cuồng kiêu ngạo: “Hoặc là cô phá bỏ cái thai tạp chủng cô đang mang, hoặc là đi lên đó.”
“Đây là lần đầu tiên tôi mang thai đứa bé, tôi không muốn phá bỏ nó.”
Giang Ninh Phiến kiên định nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạng Chí Viễn.
Mặt Hạng Chí Viễn vô cùng u ám, đôi mắt sâu lạnh lùng nhìn cô, sau đó đùa cợt cười khẩy một tiếng: “Cô cho rằng đàn ông mà nổi lên thú tính thì còn có thể đảm bảo con cô an toàn sao? Sao cô lại ngây thơ như vậy?”
Cô không ngây thơ.
Cô tin rằng anh sẽ không làm hại cô.
Cô không tin anh sẽ trả thù cô đến mức độ này.
“…”
Giang Ninh Phiến không nói gì, cô bước trên đôi giày thể thao màu trắng xuống xe.
“…”
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm động tác của cô, gương mặt đẹp đẽ hoàn toàn đen lại.