“Cứ suy nghĩ từ từ, em còn thời gian một tiếng để suy nghĩ.” Hạng Chí Viễn ‘tốt bụng’ nhắc nhở cô: “Nếu em lựa chọn làm người mẹ vĩ đại, cuộc sống sau này của đứa bé, tôi sẽ thông báo hết cho cô, em cảm thấy cách trả thù này thế nào?”
“Anh có thể đừng biếи ŧɦái như vậy không?”
Giang Ninh Phiến nghe xong chỉ muốn đánh anh.
Anh đang cho cô lựa chọn ư?
Rõ ràng anh đang ép cô nói ra đây chính là con của anh, sau đó khiến cho tình hình càng thêm rối loạn hơn.
Cô đã chọn con đường nào để tình hình trở nên đơn giản như ngày hôm nay, mới có thể cho anh một cuộc sống mới.
Vì sao anh không chịu buông tha cho cô, chẳng phải trong lòng anh đã có một Tiêm Tiêm rồi sao?
“Tôi chỉ đang suy nghĩ, phải dùng cách trả thù nào mới càng khiến em khó chịu hơn, em càng khó chịu thì tôi càng sung sướиɠ.”
Nói xong, Hạng Chí Viễn bưng lên một bát mỳ Ý, dùng nĩa cuốn lên rồi đưa đến bên môi cô, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Há miệng.”
“Không ăn.”
Giang Ninh Phiến nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Vậy thì thời gian suy nghĩ rút ngắn còn nửa tiếng, nửa tiếng sau em sẽ lên du thuyền cùng tôi.” Cái tay cầm nĩa của Hạng Chí Viễn vẫn không hề động, uy hϊếp trong mắt rất rõ ràng: “Làʍ t̠ìиɦ với phụ nữ mang thai rất…”
“Tôi ăn.”
Giang Ninh Phiến nghe được những lời kia cảm thấy rất buồn nôn, đưa tay muốn cầm cái nĩa trong tay anh.
“Tôi tự ăn…”
Hạng Chí Viễn muốn nói gì đó theo thói quen, nhưng giống như ý thức được cái gì, cánh tay cứng đờ trong nháy mắt, sau đó hung hăng nhét cái nĩa vào tay cô.
Trên mặt anh hiện lên vẻ xấu hổ.
Giang Ninh Phiến thấy anh như vậy, tim thắt chặt, hốc mắt chua đến đau đớn.
Ba tháng không thấy, giữa bọn họ giống như có rất nhiều thói quen không sửa được, ngay cả việc anh đút cô ăn cơm cũng trở thành thói quen.
Quen với việc tất cả những sinh hoạt thường ngày đều là anh chăm sóc cho cô.
Giang Ninh Phiến không nói gì, dùng nĩa cuộn một phần mỳ Ý bỏ vào việc, mùi vị thức ăn trong miệng vẫn như vậy, đôi mắt cô ươn ướn, trái tim đau như muốn nổ tung….
Cho thêm muối.
Cho thêm bột ngọt.
Cho thêm các loại gia vị không thích.
Đã cho thêm nhiều như vậy, vì sao cô còn có thể nhìn ra được đây là món Hạng Chí Viễn tự nấu.
Đây là món anh tự tay nấu.
Hạng Chí Viễn, rốt cuộc anh đang tra tấn em, hay tra tấn chính mình?
Giang Ninh Phiến cúi đầu thấp hơn, giả vờ như đang ăn mỳ, mặc cho tóc dài rủ xuống che khuất mắt mình, lén lút lấy tay lau nước mắt.
Cô không thể mất kiểm soát ở trước mặt anh.
Giang Ninh Phiến, nếu mày muốn cho Hạng Chí Viễn hạnh phúc đơn giản sạch sẽ nhất thì không được mất kiểm soát.
“Hạng Chí Viễn, có phải anh vẫn còn thích tôi không? Còn tự mình làm cơm cho tôi ăn.”
Lúc Giang Ninh Phiến ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo, cùng với vẻ mặt xem thường.
Hạng Chí Viễn cười lạnh một tiếng: “En đang nằm mơ à? Tôi nấu cho em ăn, em xứng sao?”
Giang Ninh Phiến cúi đầu xuống, lại dùng nĩa xiên một miếng bò bít tết bỏ vào trong miệng, lại ăn thêm các món ăn khác, nhấm nuốt thưởng thức từng cái.
Ngoại trừ tăng thêm đồ gia vị, còn lại đều là tác phẩm của Hạng Chí Viễn.
Ngay cả một miếng gan ngỗng đơn giản cô cũng có thể nhìn ra được là do Hạng Chí Viễn tự tay cắt, cô cũng không biết là cách cắt đồ của Hạng Chí Viễn kỳ lạ, hay chính bản thân cô không biết từ lúc nào đã ghi nhớ vào trong đầu.
“Vậy anh lấy ba mẹ đã chết ra thề đi, đây không phải do anh tự làm.”
Giang Ninh Phiến lại ăn một miếng mỳ Ý, ngước mắt lạnh nhạt nhìn Hạng Chí Viễn.
“…”
Sắc mặt Hạng Chí Viễn đen lại, bỗng nhiên đứng lên, vứt bàn ăn trên tay xuống mặt đất, ánh mắt hung tợn trừng cô: “Miệng em không xứng nhắc đến ba mẹ tôi!”