Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 407: Chấp nhận sự trả thù của

“…”

Giang Ninh Phiến có chút bất lực, lòng đau âm ỉ.

Cô thậm chí từng chuẩn bị tâm lý bị trả thù bằng mạng sống, nhưng bây giờ anh vẫn kiêng dè cô không thích mùi thuốc mà xuống xe.

Hạng Chí Viễn, rốt cuộc anh đang nghĩ gì?

“Ầm!”

Đột nhiên cửa xe bị đá một cái, xe đua chấn động.

Giang Ninh Phiến hạ cửa kính xe xuống, ngạc nhiên nhìn gương mặt cực kỳ u ám của Hạng Chí Viễn ngoài cửa sổ.

Hạng Chí Viễn đạp điếu thuốc dưới đất, trừng mắt nhìn cô từ trên cao xuống, ánh mắt u ám đầy sự không cam lòng: “Mẹ nó, tôi chỉ là một nhiệm vụ của cô?”

“…”

Giang Ninh Phiến bị sự không cam lòng trong mắt anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô nhanh nghiêng mặt qua nhàn nhạt nói: “Mối quan hệ giữa chúng ta chỉ có vậy thôi.”

Bọn họ chỉ có thể như vậy.

“Vậy cô có chuẩn bị bị “Nhiệm vụ” trả thù chưa?” Hạng Chí Viễn nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt tỏa ra tia sáng nuốt chửng mọi thứ.

“…”

Hạng Chí Viễn quay người lên xe, khoá chặt cửa sổ xe, đạp chân ga điên cuồng lao đi.

Giang Ninh Phiến vội giữ vững: “Hạng Chí Viễn, lần này lại muốn sỉ nhục tôi như thế nào?”

“Yên tâm, nhất định còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn hộp đêm.” Môi Hạng Chí Viễn nhếch lên nụ cười tàn nhẫn: “Tên mù chết tiệt đó biết cô ba ngày hai đêm không về nhà, sẽ nghĩ cô đang làm gì?”

“…”

Anh muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ An Vũ Dương.

Giang Ninh Phiến định nói gì, nhưng lại không nói ra được, chỉ đành bất lực ngồi ở đó, mặc cho anh lái xe nhanh.

Sự trả thù của Hạng Chí Viễn đang bắt đầu từng bước một.

Khách sạn Đế Quốc, phòng tổng thống.

Hạng Chí Viễn không hề thương hoa tiếc ngọc đẩy Giang Ninh Phiến vào phòng, nếu không phải Giang Ninh Phiến bình thường có võ thì một cái đẩy này nhất định sẽ va vào tường.

“Đi theo tôi!”

Hạng Chí Viễn cởϊ áσ khoác vứt một bên, nắm chặt cổ tay Giang Ninh Phiến đi vào trong.

Cổ tay cô vẫn mảnh khảnh như trước.

Không có chút thịt nào.

Đứa trẻ này sinh ra nhất định là một phế thải.

“Đi đâu?”

Giang Ninh Phiến muốn vùng ra, nhưng bất lực vì sức Hạng Chí Viễn quá lớn, cô chỉ đành bị anh kéo đi.

Hạng Chí Viễn đá tung cánh cửa, bên trong phòng tổng thống có đặt biệt sắp xếp phòng tình nhân, chiếc giường hình tròn trải đầy hoa hồng, hai bức tượng thần Cupid cao nửa người, đặt lần lượt ở hai đầu giường.

Giang Ninh Phiến vừa thấy căn phòng mờ ám như vậy thì sửng sốt.

Anh muốn làm gì?

Chưa đợi cô kịp phản ứng lại, Hạng Chí Viễn đã ấn cô ngồi xuống đầu giường, nắm chặt tay cô, lấy chiếc còng tình yêu ở trong tủ đầu giường còng tay cô, đầu còn lại còng vào cánh tay của bức tượng thần Cupid.

“Thế nào? Có phải vui hơn những món đồ ở AN mấy người không?” Hạng Chí Viễn nhếch môi chế nhạo.

“Anh làm gì vậy, buông tôi ra.”

Giang Ninh Phiến vùng vẫy một hồi, không vùng ra được.

“Cầm tù cô, hoa khôi cảnh sát.” Hạng Chí Viễn cười lạnh một tiếng, lắc lắc chìa khóa còng trên tay, rồi đi vào phòng tắm.

Phòng tắm và phòng tình yêu được ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh, rõ ràng là khiến cho người ta **.

Trong phòng tắm có gì, Giang Ninh Phiến đều nhìn rõ hết.

Cô thấy Hạng Chí Viễn đi đến trước bồn cầu, vứt chìa khóa xuống dưới, ấn nước xả trôi chìa khoá.

“…”

Giang Ninh Phiến cạn lời, ngồi trên đầu giường liều mạng vùng vẫy khỏi còng lại không vùng ra được, cứa rách tay vẫn không thoát.

Đột nhiên một bàn tay to phủ lên tay cô mang theo nhiệt độ ấm áp, ngăn hành động của cô lại.