“…”
Giang Ninh Phiến đứng ngoài dòng người, không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy bọn họ nói chuyện một lúc rồi cô gái chủ động ôm lấy cổ Hạng Chí Viễn, đứng bên cột hôn nồng nhiệt như chốn không người.
Môi lưỡi quấn vào nhau.
Một nụ hôn kéo dài.
Hạng Chí Viễn đẩy cô gái vào cột, nghiêng mặt hôn đắm say lên mặt, lên tai, lên cổ,… cô ấy.
Giang Ninh Phiến ngây ngốc đứng nhìn, nhìn dòng người tấp nập trước mặt như ngăn cách bọn họ thành hai thế giới.
Bức hình em bé trong tay rơi xuống đất.
Tim cô trống rỗng.
Một bàn tay thô ráp che mắt cô lại, không để cô nhìn nữa.
Giang Ninh Phiến giơ tay kéo tay An Vũ Dương xuống, không còn nhìn thế giới bên kia nữa, quay đầu mỉm cười thản nhiên với An Vũ Dương: “Tôi không sao.”
Cô không sao.
Cô vẫn luôn không sao.
Ngoại trừ tim hơi đau một chút, trống rỗng một chút thì không có việc gì khác.
An Vũ Dương nghi ngờ nhìn cô, mày hơi nhíu lại, không nói gì, giơ tay nắm lấy tay cô nắm chặt trong tay, sải bước đi ra ngoài, rời khỏi cửa lớn bệnh viện.
Giang Ninh Phiến vô thức muốn vùng ra.
An Vũ Dương lại nắm chặt hơn, không vùng ra được, cô đành phải để mặc anh ta kéo cô ra khỏi bệnh viện…
Lá cây theo gió chậm rãi rơi xuống.
Giang Ninh Phiến đi sau lưng An Vũ Dương, lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh ta, không biết tâm tư đã trôi đến đâu.
Trông mối quan hệ của Hạng Chí Viễn và Tiêm Tiêm đó rất tốt, anh không nỡ để cô gái đó bị va vào, anh lại bắt đầu khởi động chế độ yêu một người thì cưng chiều người đó hết mực.
Nhưng dường như sắc mặt anh không tốt.
Anh bệnh rồi.
Cũng phải, trước giờ anh chỉ biết chăm sóc người khác, không bao giờ biết quan tâm chính mình, bị bệnh cũng là khó tránh.
Bị bệnh, Tiêm Tiêm chạy đến bệnh viện lấy thuốc vì anh, anh nhất định rất vui.
Con đường dưới tán cây này rất dài, rất dài…
Hai người từ từ đi dạo.
Đột nhiên An Vũ Dương quay đầu, hai tay ấn lên vai Giang Ninh Phiến, cậy vào ưu thế chiều cao cúi xuống nhìn chăm chú vào Giang Ninh Phiến, đôi môi hồng nhạt mở ra: “Ninh Phiến, chúng ta kết hôn đi.”
“Soạt.”
Vài chiếc lá rơi xuống, đã khô héo.
Giang Ninh Phiến hoàn hồn lại, như chưa nghe thấy: “Anh nói gì?”
“Chúng ta kết hôn đi.” An Vũ Dương lặp lại lần nữa, trong mắt là thận trọng, nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm: “Tôi biết tôi bây giờ có nhiều thứ không biết, nhưng tôi có thể học, tôi sẽ học chăm sóc cô và con.”
“…”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên nhìn anh ta, nghi ngờ tai mình có vấn đề, ngơ ngác chớp mắt.
Kết hôn?
Cô và An Vũ Dương?
An Vũ Dương đứng trước mặt cô, sự nghiêm túc trong mắt khiến cô sợ hãi, có cảm giác muốn bỏ trốn.
Nơi xa, một chiếc Lamborghini màu vàng bắt mắt dừng bên đường, những chiếc lá héo khô bị gió thổi rơi trên kính chắn gió.
Giây sau, Giang Ninh Phiến bị An Vũ Dương thân thiết vuốt mũi.
“Nghe thấy chưa?” An Vũ Dương cúi đầu, thấp giọng nói sát bên tai cô.
“…”
Hành động của anh ta khiến cô nhớ đến sự cưng chiều của Hạng Chí Viễn trước đây… Khiến cô bất giác lo sợ.
“Ninh Phiến, chút nữa gặp bác gái, nói chuyện của tôi và cô với bà ấy luôn, hoàn thành tâm nguyện của bà ấy.” An Vũ Dương buông cô ra, vừa nói vừa lấy đồ ra từ trong túi áo khoác.
Nhẫn cầu hôn?
Tim của Giang Ninh Phiến hẫng một nhịp, hai chân lùi lại nhanh hơn cả suy nghĩ của mình.