“Cậu là một người mù, ngay cả bản thân cậu mà cậu còn cưa chăm sóc được thì làm sao cậu có thể chăm sóc cho nó chứ. Uổng cho tôi cứ tưởng rằng cậu là một người đàng hoàng, không ngờ tới cũng là mặt người dạ thú.”
Hạ Tư Duệ rất xúc động, không chấp nhận được việc con gái chưa chồng mà đã mang thai.
“…”
Mặt An Vũ Dương trắng bệch, sự tự ti trên mặt chợt hiện rồi biến mất.
“Mẹ à!”
Giang Ninh Phiến không nhìn nổi, lên tiếng ngăn cản Hạ Tư Duệ.
“Bác gái, bác cứ tin tưởng cháu, cháu có thể chăm sóc tốt cho em ấy.” An Vũ Dương quay đầu lại nói với tài xế của mình: “Dìu bác gái đi nghỉ ngơi một lát.”
Chú tài xế gần như là nửa đẩy nửa đỡ mạnh mẽ đưa Hạ Tư Duệ rời đi.
“Vậy hai người cứ nói chuyện, tôi ra ngoài trước.”
Bác sĩ cũng nối gót rời khỏi đó.
Nháy mắt, trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại.
Giang Ninh Phiến có chút áy náy nhìn khuôn mặt tái nhợt của An Vũ Dương: “Sao anh lại nói như vậy, sao lại đi ôm chuyện dơ bẩn này vào người mình, mẹ tôi sẽ hận chết anh.”
“Nếu để cho bác gái biết đứa nhỏ này là con của ai thì sẽ thế nào đây, bác ấy sẽ gϊếŧ tôi mất.”
An Vũ Dương thản nhiên nói.
Là do một lần sắp xếp sai lầm của anh ta mới xảy ra nhiều chuyện như vậy…
Bây giờ anh ta có thể bù đắp cũng chỉ thế thôi.
“…”
Nghe vậy, Giang Ninh Phiến rũ mắt, đặt tay lên bụng mình: “Tôi sẽ không để cho mẹ mình biết.”
Sao cô dám cho mẹ cô biết rằng đứa nhỏ này là con của kẻ thù.
Mẹ không thể chịu thêm đả kích lớn hơn nữa.
“Cho nên cần phải có người đứng ra, ít nhất, đối với biểu hiện của bác gái thì tôi trong mắt bác ấy vẫn coi như cao, chẳng quả bác ấy chán ghét tôi là người mù mà thôi.” An Vũ Dương cười nhạt, muốn chọc cho cô vui.
Nhưng Giang Ninh Phiến lại không cười nổi.
Nhìn đôi mắt chết lặng không có tiêu cự của An Vũ Dương, cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Vì đôi mắt này mà An Vũ Dương đã trải qua biết bao sỉ nhục…
“An Vũ Dương, anh không thể giúp tôi cả đời.”
Giang Ninh Phiến chân thành nói.
Anh ta có thể giúp cô tránh khỏi sự mắng mỏ của mẹ lần này, nhưng đâu chỉ giúp mỗi một lần là được, chẳng lẽ anh ta còn phải vì đứa con trong bụng cô mà gánh trách nhiệm cả đời?
Anh ta cũng có cuộc sống riêng của mình.
Mà cô, cần phải tự mình đối diện.
“Tại sao không thể?” An Vũ Dương cười hỏi ngược lại, giống như chẳng qua đây là một chuyện rất hợp tình hợp lý.
Ngay sau khi nhận được điện thoại của Hạ Tư Duệ, anh ta đã chạy tới đây.
Dọc đường đi anh ta giống như một thằng ngốc cắn móng tay, nỗi hối hận gần như đã nuốt chửng anh ta.
Cho đến khi anh ta đứng ở cửa nghe thấy tiếng mắng chửi của Hạ Tư Duệ, anh ta đột nhiên phát hiện mình có thể tranh thủ nắm lấy cơ hội…
Cô nói anh ta không thể giúp cô cả đời, không nên ôm chuyện này vào người.
Nhưng cô không hiểu.
Thậm chí trong lòng anh ta còn âm thầm cho rằng đứa nhỏ này là vì anh ta mà đến. Rốt cuộc anh ta đã có can đảm đứng trước mặt bà ấy bảo vệ cô, với lập trường là một người đàn ông chứ không phải là cấp trên.
“…”
Giang Ninh Phiến bị anh ta làm cho nghẹn lời, không nói gì thêm nữa mà cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình.
Dù gì cô cũng từng có một khoảng thời gian học chuyên ngành y tá, thế nhưng ngay cả bản thân có một đứa bé cũng không phát hiện…
Bé con.
Bé con của cô và Hạng Chí Viễn.
“Tiêm Tiêm, sinh cho tôi một đứa con.”
“Tiêm Tiêm, tôi quyết định rồi.”
“Anh quyết định đứa nhỏ đi con đường đàng hoàng hay là lăn lộn.”
“Nếu một ngày nào đó tôi thất bại, thậm chí là chết đi, em hãy nói với đứa bé rằng ba nó yêu mẹ nó hơn mười năm, không, là cả đời.”
“…”
Hồi ức đột nhiên xuất hiện, Giang Ninh Phiến không kịp đề phòng.
Con ngươi Giang Ninh Phiến chuyển động, trái tim chợt đập mạnh.
Bỗng dưng, Giang Ninh Phiến sợ bản thân suy nghĩ nhiều cho nên lập tức xuống giường chạy ra ngoài: “An Vũ Dương, tôi ra ngoài một chút.”