“Hóa ra lỗ tai của cô nhạy cảm như vậy.” Hạng Chí Viễn nhướng mày, ánh mắt cẩn thận chu đáo khóa chặt khuôn mặt của cô, nhìn kỹ các đặc điểm trên mặt cô…
“Anh không thể bỏ qua cho tôi sao?”
Giang Ninh Phiến nắm bàn tay đang lộn xộn của anh, khuôn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trông thấy một hiệu thuốc vội vàng lên tiếng nói: “Dừng xe.”
Tài xế lập tức dừng lại.
“Sao vậy?” Hạng Chí Viễn ôm cơ thể mềm mại của cô.
Nhìn qua ánh đèn trong hiệu thuốc cỡ lớn, Giang Ninh Phiến chần chờ mấy giây mới hỏi: “Cậu Hạng, anh có bao nhiêu đứa bé rồi?”
Dạng ngựa giống như anh, mặc dù trẻ tuổi, nhưng phá hoại hàng ngàn cô gái, khẳng định con cái thành đàn.
Thuận theo ánh mắt của cô trông qua, Hạng Chí Viễn lập tức hiểu rõ, hời hợt đáp một tiếng: “Chết hết ở thuốc rồi.”
“…”
Giang Ninh Phiến ngồi thẳng dậy từ trong lòng anh, trên mặt có lạnh lùng và nghiêm túc: “Vậy thì thật tốt, tôi đi mua thuốc.”
Để con của anh tiếp tục chết ở trong thuốc tránh thai đi.
Khó khi suy nghĩ của bọn họ giống nhau.
“Anh xuống dưới mua!” Hạng Chí Viễn đá ghế lái đằng trước.
“Thứ này nên để tự tôi đi mua.”
Không đợi tài xế xuống xe, Giang Ninh Phiến nhân tiện nói.
Nói xong, cô cúi đầu xuống cắn chặt môi, rất khó xử.
Thấy cô thế này, trái tim Hạng Chí Viễn như bị thứ gì nắm chặt, bàn tay ôm lấy cô không khỏi buông lỏng.
Anh buông lỏng tay, Giang Ninh Phiến lập tức tận dụng xuống xe.
“…”
Người phụ nữ này…
Hạng Chí Viễn nhíu mày, giọng điệu khó chịu nói: “Anh đi xuống nhìn chằm chằm, đừng để cô ta chạy!”
Người phụ nữ này không thần phục anh như thế, nhất định là có cơ hội sẽ chạy.
Bây giờ anh còn có chút hứng thú với cô, tuyệt sẽ không để cho cô biến mất.
“Vâng, cậu Hạng.”
Tài xế vội vàng xuống xe theo đuôi.
Hiệu thuốc cỡ lớn màu xanh lá bề ngoài lóe lên ánh sáng lờ mờ, Giang Ninh Phiến đứng trước cửa thủy tinh, tay dừng lại giữa không trung thật lâu mới đẩy cửa đi vào bên trong.
Giống như đẩy ra một thế giới khác…
Hiệu thuốc rất lớn, quầy hàng rất nhiều, nhân viên làm việc vụn vặt lẻ tẻ, tản ra một mùi thuốc nhàn nhạt.
Trong lúc nhất thời Giang Ninh Phiến không biết nên đi hướng nào, đây là lần đầu tiên cô mua thuốc tránh thai.
“Chào cô.”
Một giọng nam nhã nhặn vang lên.
Giang Ninh Phiến nhìn về phía trước, chỉ thấy một người đàn ông tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám đứng ở trước quầy. Anh ta mặc áo khoác trắng, ăn mặc chỉnh tề, vóc dáng rất cao, có một khuôn mặt đẹp trai, ngũ quan ôn hòa.
Mùi thuốc ở đây rất nhạt, lại làm cho người ta khó mà coi nhẹ.
Trên người anh ta có ánh sáng làm cho người khác chú ý đến, rất hấp dẫn người khác.
“…”
Giống như ma nhập, cô đi đến chỗ anh ta.
“Cô ơi, xin hỏi cần gì?” Người đàn ông cười khẽ với cô, khí chất khiêm tốn, cặp mắt đẹp không có tiêu cự nhìn về phía trước, lệch với vị trí của cô.
Giang Ninh Phiến giơ tay lên, huơ huơ trước mặt anh ta.
Ngay cả tròng mắt cũng không chuyển động, vẫn mỉm cười: “Cô ơi?”
Là một người mù.
“Làm sao anh biết vào không phải đàn ông?” Giang Ninh Phiến không nhịn được hỏi.
“Tiếng bước chân phụ nữ trời sinh tương đối nhẹ.” Người đàn ông vẫn mỉm cười, thoáng cúi người, đưa tay tìm tòi trong quầy thủy tinh, cuối cùng lấy ra một hộp thuốc từ bên trong.
Nhãn hiệu thuốc là loại cô chưa từng thấy qua.
Nhưng ở trên cột công dụng, cô nhìn thấy hai chữ “tránh thai”.
Giang Ninh Phiến như bị sét đánh đứng ở đó không nhúc nhích, nước mắt im lặng chảy ra từ trong hốc mắt…
Anh ta đã biết.
Anh ta cũng không hỏi cẩn thận đã biết cô cần thuốc gì.