Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chương 3

Chung quy thì một bàn tay cũng có ngón ngắn ngón dài, cho nên rất khó tránh khỏi việc thiên vị. Bọn họ có ba người con trai, con cả là người trung thực lại cần mẫn, con thứ hai thì chuyển nghề rồi trở về làm đội trưởng đội sản xuất. Chỉ còn lại nhà của con trai út là khiến cho người ta phải nhọc lòng, cuối cùng lòng của hai ông bà cũng hướng về bên này, có thứ gì tốt cũng muốn dành về cho mấy đứa cháu nhà con út.

Ánh mắt của Hiểu Hiểu lập tức dính vào trên lon thịt hộp!

Thứ này là thịt hộp của năm 1967 đây sao!

Cô đã từng ăn qua một lần, bên trong thật sự có thịt, hương vị cũng đặc biệt ngon.

Lâm Hoa Khôn mắt trông mong nhìn thoáng qua mẹ mình, lại nhìn thoáng qua anh tư, sau đó khẽ nuốt một ngụm nước miếng.

Ngay cả cậu còn như vậy, đương nhiên Lâm Tú Hồng càng khỏi phải bàn, tầm mắt của cô luôn dính ở thịt hộp trên tay bà nội mình.

Thịt a, Lâm Tú Hồng không khỏi nghĩ lại, lần cuối cùng mình được ăn thịt là khi nào? Hình như hơn ba tháng rồi thì phải, lúc đó cô được ăn một cục thịt băm, nhưng chỉ là miếng rất nhỏ mà thôi.

Ăn xong Lâm Tú Hồng vẫn nhớ mãi không quên hương vị đó.

Phương Phán Xuân trừng Lâm Tú Hồng rồi liếc mắt một cái: “Cháu nhìn cái gì, đây chính là đồ tốt đấy.” Muốn ăn sao, không có cửa đâu, phải cất cho thật kĩ, tốt nhất là bỏ vô đáy hòm, về sau nếu cuộc sống quá khó khăn thì đem ra bán sang tay cho người khác, đến lúc đó trong nhà sẽ có thêm không ít đồ ăn đâu.

Hôm nay Lâm Thanh Thạch phải xin nghỉ để đi đón con trai trở về, bằng không giờ này ông còn đang đi giám sát mọi người làm việc, hiện tại người xuống đất làm việc kiếm công điểm còn chưa được tan tầm.

Phương Phán Xuân cất kẹo sữa thỏ trắng vào trong túi, thịt hộp thì ôm vào trong ngực, bà muốn nhanh chóng trở về đem bỏ vào tủ rồi khóa lại. Nếu chờ đến khi tan tầm, chắc chắn bọn họ sẽ đến bên này xem náo nhiệt một hồi.

Đến lúc đó đông người thì rất phức tạp, nghĩ đến đây, Phương Phán Xuân lập tức đứng lên: “Chúng ta đi về trước, buổi tối ăn cơm xong thì mọi người cùng nhau lại đây trò chuyện.” Ý tứ của lời này là không cần bọn họ chuẩn bị cơm, ngày mai mới là lúc mọi người cùng nhau lại đây ăn.

Lâm Đại Hải cùng Lâm Tú Hồng cũng nhanh chóng đi theo, Vệ Hỉ Nhạc đóng lại cổng lớn, hiện tại chỉ còn mấy người trong nhà với nhau, hàng xóm gì đó đều biết ý nên sẽ không tới quấy rầy vào lúc này.

Lâm Hoa Khôn lột vỏ một viên kẹo, thật cẩn thận mà bỏ vào trong miệng, nháy mắt vị ngọt và beo béo của sữa đã tràn vào khoang miệng, ngon đến nỗi đôi mắt của cậu cũng nheo lại.

Đúng là không hổ danh kẹo sữa thỏ trắng thần thánh, thứ quý giá như này một năm chắc chỉ ăn được một hai lần là nhiều.

Ngày thường Lâm Thanh Thạch rất ít khi nói cười, chỉ có khi ở cạnh vợ và trước mặt con gái thì mới có sắc mặt tốt, hiện tại ông nhìn thấy con trai thứ tư của mình có khí thế hiên ngang lại trưởng thành, trên mặt cũng phá lệ nhu hòa hơn vài phần: “Hoa Hoán, tình huống hiện tại của con trong quân đội như thế nào?”

Lâm Hoa Hoán ôm chặt em gái không muốn buông tay, nhìn cái miệng nhỏ của cô vừa ngừng lại, anh liền nhét thêm một viên kẹo vào miệng cô, sau đó mới quay sang trả lời: “Tất cả đều tốt ạ.”

Hiểu Hiểu nheo lại đôi mắt, hôn lên gương mặt của anh một chút, cô cất giọng nói: “Em rất thích anh tư.” Vừa nói xong đã nhận được nụ cười tươi rói của Lâm Hoa Hoán.

Trong bộ đội có rất nhiều sự việc không thể tiết lộ ra bên ngoài, Vệ Hỉ Nhạc nhìn cảnh con trai cùng con gái thân thiết với nhau, bà cười vui đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng phai nhạt đi trông thấy, có điều tình cảnh này dù có thay đổi một chút, nói là cha với con cũng không sai biệt chút nào.

Nghĩ đến đây, lòng bà chợt nảy lên, vội quay sang hỏi con trai: “Hoa Hoán, trước đó không phải con nói con có bạn gái sao? Hiện tại thế nào rồi?”