Tiết trời mát mẻ êm dịu, bầu trời trong xanh cao vυ't, từng đám mây trắng lững lờ trôi. Hai nam nhân trẻ tuổi đang ở đây thả diều.
Cánh diều nhỏ xinh thêu hoa theo gió bay cao lên trời, trong không gian tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.
Hai người này là Lý Dục và Lý Liên. Hôm nay sau khi bãi triều, Lý Dục liền đưa Lý Liên ra ngoài thành, tới nơi ít người lui tới, mênh mông rộng rãi vô ngần. Cũng vừa hay là mùa xuân, thời tiết dễ chịu, Lý Dục cầm cánh diều đỏ thẫm, chậm rãi đưa diều bay lên cao.
Lý Liên là lần đầu biết đến trò chơi này, từ bé y đã không được sủng ái, mẫu thân chỉ toàn toan tính tranh sủng không quan tâm con trai, thời ấu thơ của y, cũng chỉ được đọc vài quyển sách.
Mặc kệ hoàng huynh tại sao lại đến đây, y cũng thực vui vẻ.
Lý Dục quay đầu lại, thấy Lý Liên cười ngọt ngào tựa gió xuân, trong lòng vô cùng kích động, không đợi Lý Liên nói gì đã đưa dây diều cho y, cười nói: "Xem em kìa, vẫn luôn nhìn chằm chằm ta thả diều, tự mình thử xem sao?"
Lý Liên khẽ liếʍ môi, cực kỳ hưng phấn, học theo dáng vẻ Lý Dục thả diều, mới đầu còn tốt, diều còn dần dần bay cao, đột nhiên một trận gió lớn thổi tới, làm cánh diều lập tức rơi xuống.
Lý Dục thấy vậy, từ sau lưng ôm lấy Lý Liên, trong tay nắm dây diều, cười nói, "chạy nhanh một chút, lát nữa nó sẽ lại bay cao.
Hai người dán sát vào nhau, Lý Dục làm như không để ý, Lý Liên thì khác, lúc y dựa vào ngực Lý Dực, trong lòng thật thèm khát, dựa gần chỗ đó của hoàng huynh, lửa nóng như thiêu như đốt y.
Hơi thở mãnh liệt của nam nhân làm y không còn tỉnh táo, quên mất trong tay còn nắm dây diều, "Ngươi."
"Ta thì sao hả?" Lý Dục vờ như không biết hỏi, từ góc độ của hắn nhìn xuống, vừa khéo trông thấy vành tai đỏ hồng của Lý Liên, khuôn mặt đã hứng tình đến cực điểm.
Lý Liên lớn lên không anh tuấn rắn rỏi, mà gương mặt rất ôn hoa, thật dễ nhìn, càng ngắm càng thấy vui tai vui mắt. Lý Dục cảm thấy bản thân dường như bị mê hoặc, như con thiêu thân lao vào lửa, rõ ràng mười mấy năm nay chưa hề có cảm giác này.
"Hoàng huynh, nó lại bay lên rồi!" lý liên nghĩ thầm không thể nói ra, sợ hoàng huynh thấy mình quá thân cận liền ghét bỏ, chính y nín nhịn không được, vừa thấy diều bắt đầu bay, liền lấy cớ để đánh trống lảng.
Lý Dục cũng dễ dàng nhìn ra tâm tư này :"Đúng vậy, đã bay lên rồi."
Lý Liên cảm thấy lỗ tai thật ngứa, không tự chủ được mà vô tình cọ sát l*иg ngực Lý Dục, cảm nhận được đồ vật cương cứng, y liền để ý, Lý Dục đang thở gấp, lúc này y mới phát hiện ra đồ vặt cương cứng kia là ©ôи ŧɧịt̠ bự của Lý Dục.
Y vốn dĩ nên lập tức buông ra, nhưng không biết tại sao cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự rồi yêu thích không nỡ buông tay, y cắn môi, thân thể hơi run rẩy, đầu cúi thấp, tay không ngừng cọ xát ©ôи ŧɧịt̠ lớn.
"Hoàng huynh..." Lý Liên mơ màng, hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì.
Lý Dục mặc Lý Liên xoa nắn, bờ môi khẽ cười, nói, "Lúc này, ta cực kỳ muốn Liên Nhi gọi ta là ca ca yêu quý."
"Ca ca...ưʍ...yêu quý."
"Liên Nhi thật ngoan." Lý Dục cố ý chuyển động, đem ©ôи ŧɧịt̠ ma sát lên khe thịt, xúc cảm kẽ mông non mềm, căng mẩy càng làm hắn hưng phấn
Gió thổi lên mặt Lý Liên, y thấy như được vuốt ve nắn bóp, trong đầu ghét bỏ ý nghĩ dâʍ đãиɠ của mình, thân thể kiều mị lại bắt đầu chảy nước.
Lý Dục nắm lấy tay Lý Liên, cầm tay y sờ lên ©ôи ŧɧịt̠ nóng, nơi đó cứng đến phát đau, vội vàng muốn đâm xuyên l*и nhỏ ấm áp.
Lý Liên biết làm vậy là không đúng, y chỉ có thể an ủi mình, cả hai đều là nam nhân, ít nhất sẽ không sinh bé con. Nghĩ như vậy cũng làm y yên tâm phần nào.
Y nhanh chóng không còn nghĩ được gì, tất cả đều chú ý tới ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn nóng bỏng của hoàng huynh, thật lớn, cứng rắn như sắt, không giống với ấn ngọc lạnh băng, cũng không giống ngón tay nhỏ nhắn của y, ©ôи ŧɧịt̠ bự thực sự sinh ra để ȶᏂασ l*и da^ʍ của bé đĩ.
"Liên Nhi dâʍ đãиɠ, em trời sinh có cái l*и nhỏ múp míp, ta lại có ©ôи ŧɧịt̠ bự, hai chúng ta có phải trời sinh một đôi hay không?" Lý Dục cười xấu xa, di chuyển côn ŧᏂịŧ, như là đang ȶᏂασ bàn tay Lý Liên.
"Lý Liên cảm giác sắp không cầm nổi ©ôи ŧɧịt̠ lớn, run run rêи ɾỉ, như là vội vàng muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự ȶᏂασ hỏng l*и da^ʍ, "Hoàng huynh, l*и nhỏ của ta không có thèm khát ©ôи ŧɧịt̠ lớn đâu."
"ưm, ca ca..." Lý Liên khó nhịn kêu da^ʍ, xương cốt đều như nhũn ra, hận không thể ngày ngày treo trên người Lý Dục bị ©ôи ŧɧịt̠ nóng đâm xuyên l*и da^ʍ.
"Còn có, đĩ da^ʍ của ta làm sao lại không có l*и da^ʍ thích mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ chứ, em có tận ba cái động da^ʍ, phía trước chảy nước, phía sau ngứa ngáy thèm ȶᏂασ, còn miệng nhỏ này, toàn là cậy mạnh, rõ ràng sướиɠ đến nước bọt tung tóe, còn nói không cần."
Lý Liên nghe thấy mặt đỏ tai hồng, trước giờ không biết hoàng huynh lại thô bạo đến thế, thật xấu hổ, nhưng mà hoàng huynh nói cũng không sai, y quả thật là bé đĩ cả ngày thèm mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠, rõ ràng trước đây chỉ là ngoài ý muốn làʍ t̠ìиɦ cùng hoàng huynh, vậy mà đêm nào cũng phát dục, hai lỗ l*и chảy nước dầm dề, không nhịn được trống vắng liền dùng ngọc tỷ an ủi, đi câu dẫn hoàng huynh ȶᏂασ mình. Hoàng huynh dạy y thả diều, y lại đi sờ mó ©ôи ŧɧịt̠ bự...
Lý Liên càng nghĩ càng cảm thấy mình đĩ thõa dâʍ ɖu͙©, nước mắt rưng rưng trên mặt, dưới thân lại càng ngứa ngáy, y cúi đầu, cảm nhận được độ ấm, liền nửa quỳ xuống dưới, liếʍ láp ©ôи ŧɧịt̠ của hoàng huynh.
Hương vị này cũng thật kì quái, y cố nén không phun ra, tập trung vì hoàng huynh liếʍ, chỉ là còn chưa thuần thục, thỉnh thoảng răng lại cạ mạnh vào ©ôи ŧɧịt̠ to.
Lý Dục trong lòng sung sướиɠ, lại sợ Lý Liên không cẩn thận cắn hỏng, liền bóp lấy cằm y, coi như l*и nhỏ mà hung hăng đâm chọc, Lý Dục sướиɠ, nhưng Lý Liên liền nứиɠ phát điên.
Lý Dục cũng phát hiện ra, ©ôи ŧɧịt̠ chậm rãi trượt xuống, ma sát trên bụng nhỏ Lý Liên, y hận không thể đem ©ôи ŧɧịt̠ bự xuống dưới một chút, tốt nhất ȶᏂασ luôn vào bướm da^ʍ.
Lý Dục cảm giác trong tay ướŧ áŧ, cũng biết bé đĩ đã nhịn không nổi, hắn đưa tay sờ đến l*и nhỏ, theo nước da^ʍ chảy ra từ mép l*и, chậm rãi đâm vào, bốn ngón tay ȶᏂασ lỗ da^ʍ chảy nước đầy đất.
"Dừng lại...ưʍ...muốn chảy nước, thật nhiều nước da^ʍ...ca ca, ta có phải đã bắn nướ© ŧıểυ không? Bởi vì thân thể kì quái, Lý Liên không có chạm vào nữ nhân, không biết rằng đây là sướиɠ quá mà cao trào bằng l*и bắn da^ʍ thuỷ.
Lý Dục ngạc nhiên, cười lớn, hắn không ngờ mình lại tìm được một báu vật, nói :"Bé đĩ của ta thật giỏi, vậy mà còn biết cao trào bằng l*и, ta phải ȶᏂασ em sướиɠ đến kêu cha."
Lý Liên đã đê mê mơ màng, ngày thường chắc chắn sẽ cãi lại Lý Dục, không thể bất kính với Phụ hoàng, nhưng nay y đã khát tình cực điểm, không cần Lý Dục chỉ dẫn, y đã rên da^ʍ :"Cha..ưʍ..cha mau ȶᏂασ em, em rất ngứa...a, l*и nhỏ lại chảy nước, rất khó chịu, cầu xin cha ȶᏂασ đĩ da^ʍ..ưm"
Lý Dục cũng hơi kinh ngac, không nghĩ Lý Liên da^ʍ loàn đến thế, quả là đặc sắc, vậy mà nứиɠ đến độ này, hắn giơ ©ôи ŧɧịt̠ lớn, dùng sức ȶᏂασ mạnh Lý Liên, bên trong l*и nhỏ quả là tiên cảnh, khiến hắn lưu luyến không nỡ rời đi.
"em như vậy đâu phải đàn ông, rõ ràng là con đĩ cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ, nếu không sao lại thèm ȶᏂασ đến vậy?"
Lý Liên thẹn phát khóc, :"không phải cɧó ©áϊ... hức... là chó đực dâʍ đãиɠ, là nam nhân...ưm, do ©ôи ŧɧịt̠ bự của cha quá lớn, bé đĩ liền nhịn không được.."
"Không phải cɧó ©áϊ, sao dưới thân lại có l*и non? Em đang lừa cha sao, lừa cha tới ȶᏂασ phải không bé đĩ?"
"Là bởi vì quá da^ʍ, nên có thêm l*и non, l*и non để cha hung hăng ȶᏂασ em...ưm" Lý Dục nghe đệ đệ kêu da^ʍ, bật ra lời lẽ dơ bẩn càng thêm hưng phấn, câu từ nhục mạ không chút lưu tình, hai người nhanh chóng cùng nhau cao trào, rồi lại dây dưa không ngừng nghỉ.
Lúc này Lý Dục ȶᏂασ đến cúc huyệt, nơi này thật đói khát, so với l*и da^ʍ có khi còn mẫn cảm hơn, chỉ là sẽ không phun nước, Lý Dục một bụng ý da^ʍ, thầm nghĩ nhất định phải thử trên người đệ đệ.
Lý Liên lúc bị ȶᏂασ l*и nhỏ, cúc non đã ngứa ngáy thèm thuồng, lúc này không cần Lý Dục nói, y liền nhịn không nổi, chổng cặp mông cong vểnh, nghênh đón ©ôи ŧɧịt̠ bự đến ȶᏂασ nát.
"Quả nhiên là nam nhi, bằng không làm sao có c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ loàn như vậy được, giỏi quá, nếu phun được nước da^ʍ thì thật tốt, nhất định ta sẽ ȶᏂασ c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ của em đến sướиɠ phát điên.
"ưʍ...sẽ phun nước, cha ȶᏂασ em thật nhiều, sẽ chảy nước da^ʍ, kẹp ©ôи ŧɧịt̠ bự của cha thoải mái..."Lý Liên lúc này hệt như cɧó ©áϊ thèm khát được chó đực hung hăng ȶᏂασ, Lý Dục cũng không làm y thất vọng, chó đực đem cɧó ©áϊ Lý Liên ȶᏂασ đến nát l*и.
Mãi đến tận đêm, Lý Dục mới ôm Lý Liên quay về, nửa đêm lại lẻn vào, bôi thuốc cho Lý Liên rồi ôm chặt y chìm vào ngủ.