“Phu nhân… Chậm lại...” Tinh Lâm chạy phía sau hổn hển, sắc mặt tái đi vì mệt, lưng áo phía sau cũng ướt một mảng mồ hôi. Liếc sang bên cạnh hắn còn có Dịch San, tình trạng của cả hai đều đuối sức, nguyên do là cả buổi đều rượt chạy theo đuôi Miêu Miêu. Chắc bọn họ phải gọi phu nhân là “cóc nhảy” mất, hết chạy qua gian hàng này lại nhảy sang khu chợ khác, báo hại bọn hắn muốn than cũng không lên tiếng nổi.
Miêu Miêu lúc này mới xoay đầu lại, bắt gặp hai thân ảnh quen thuộc, nàng ngây ngốc nhìn: “Ủa? Hai ngươi theo ta làm gì?”
Dịch San thở phào: “Ân. Do chủ thượng lo lắng cho phu nhân nên không an tâm, mới quyết định cử hai thuộc hạ đi theo người… “
“Còn ngươi?” Nàng quay sang Tinh Lâm.
Tinh Lâm cười gượng đáp: “Vì biết phu nhân đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn nên thuộc hạ đi theo phụ tá…”
Nàng bĩu môi nhìn hắn, ý nói: “Chứ không phải cố tình đi theo Dịch San giúp đỡ sao?”
Hắn giả vờ như không thấy ánh mắt trừng trừng của Miêu Miêu. "Về khoảng này, phu nhân thật lợi hại…” Trong suy nghĩ của Tinh Lâm.
Miêu Miêu ấm ức: “Tên yêu nghiệt nhà ngươi đúng là có cái lưỡi hứa xong cũng nuốt. Đã cam kết cho ta ra ngoài với điều kiện mang mạng sa, vậy mà…” Nàng liếc sang hai người họ rồi lắc đầu than thở…
Dịch San và Tinh Lâm tái xanh cả mặt. "Ôi, phu nhân cao quý của họ đây sao?”
“Đã có hai người cũng tốt, chúng ta đi mua nguyên liệu nhanh rồi về sớm.”
Đầu tiên, Miêu Miêu đến cửa hàng bán rau củ, sau khi đánh giá một lượt chắc ý rồi nàng mới đưa tay cầm xem thử. Xem xong, nàng gật đầu hài lòng, quả thật ở cổ đại hàng bán ra đều tươi tốt, nàng có thể chắc một điều là tuyệt đối ở đây không bơm thuốc bậy bạ như thời hiện đại, 100% an toàn.
Sau khi mua đầy đủ các nguyên liệu rồi, cả ba người đều đồng ý quay về Lĩnh Túy Hào, nhưng ý nghĩ đó bị cắt ngang khi Miêu Miêu bị cuốn hút vào quầy bán kẹo hồ lô trước mặt.
“Cô nương có muốn ăn hồ lô không?” Lão ông nghe tiếng khách, khuôn mặt chất phát mừng rỡ, nở nụ cười hiền nhìn nàng.
Miêu Miêu nhìn kẹo hồ lô đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị ngọt, nhưng gian hàng dường như rất ế ẩm, nàng quan tâm hỏi: “Lão bán ở đây được không? Ta thấy lão rất mệt…” Mồ hôi nhễ nhãi trên trán lão, thế mà ông không mảy may để ý.
“Chắc trời hôm nay nắng gắt quá. Xem ra lão lại ôm đống hồ lô này về nữa rồi...”
Miêu Miêu nhìn cây hồ lô đặt trên kệ, ánh ngươi chợt lóe sáng thích thú, cổ họng nàng nuốt khan vì màu sắc đỏ au đầy quyến rũ kia. Lão ta lấy một cây hồ lô rồi đưa cho nàng, bảo: “Cô nương thử ăn rồi cho lão biết vị nó thế nào. Cháu lão rất thích loại hồ lô này, nó vẫn thường khen là rất ngon nhưng buồn là lão chẳng thấy ai ghé mua…” Nói đến đó, mặt lão thoáng buồn đi.
Miêu Miêu gật đầu cười: “Ân. Sau khi ăn xong ta sẽ mua giúp lão…“
Nàng đưa tay gỡ mạng sa ra, Tinh Lâm lập tức giật mình ngăn cản: “Phu nhân, đừng…”
”Ngươi có thấy ai ăn mà đeo mạng sa bao giờ chưa? Thử xem các ngươi có ăn được không?” Nàng gằn giọng nhắc nhở.
Mặc kệ không quan tâm tới hai người họ nữa, Miêu Miêu nhanh tay đón lấy cây hồ lô đầu tiên nếm thử. "Thật ngạc nhiên…”
Lão bán hàng cảm thấy lo lắng khi thấy người nàng đơ đơ, mặt trợn to rồi chớp chớp nhìn lão. Ông sốt ruột khua tay: “Thôi chết rồi. Cô nương, nếu không ngon thì bỏ ra đi, lão sẽ bồi thường cho người…”
Miêu Miêu tít mắt cười tươi rồi lắc đầu nói: “Không a, hồ lô của lão hảo là tuyệt vị ấy chứ. Hương vị rất độc đáo a, ngọt ngọt lại chua chua, hảo hảo…”
Câu nói của nàng hơi lớn so với quy định, có vẻ như Miêu Miêu cố tình nói to ra. Nếu đúng là như vây thì nàng hoàn toàn thành công khi thu hút được mọi ánh nhìn của mọi người gần gian hàng đó. Trong khi đó, Miêu Miêu vẫn thản nhiên nếm cây thứ hai, miệng cố tình cười đến say lòng người, vừa suýt xoa: “Oa… hảo là tuyệt vị a…”
Lão bán hàng không biết chuyện gì nhưng ông rất hứng khởi khi được nàng khen ngợi. Tinh Lâm dè chừng nhìn xung quanh, cảm thấy sự tình bất ổn, lòng ca than: “Người gì đâu bu ra quá trời vậy, toàn nam nhân… Không được rồi.” Hắn giật tay Dịch San, nói: “Đến lúc phải đi rồi Dịch San, mau gọi phu nhân rời khỏi chỗ đó thôi.”
Vấn đề ở đây là, ban đầu gần đó một số người nghe thấy tiếng người khen hồ lô ngon vì sinh tò mò nên có người muốn đến nếm thử, khi họ đến gần bắt gặp dung nhang tuyệt đẹp kia, lòng tựa như say giữa ban ngày, nhưng rõ ràng không hề uống rượu. Thế là nam nhân giống như sa vào hủ mật ngọt, đổ dồn về gian hàng hồ lô để ngắm mỹ nhân.
Miêu Miêu khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, đúng là sắp nghẹt người mất rồi, nàng cười hô to: “Mại dô, Mại dô, kẹo hồ lô ngon tuyệt vời nhất luôn đây. Vị ngọt tan chảy vào cả đầu lưỡi, mùi hương lại càng đậm đà, hòa tan một vị ngon - ngọt- chua đặc trưng luôn đây. Mại dô…dô…”
Quả nhiên lời rao có sức công phá rất rộng, nàng vừa dứt tiếng là hàng người xấp xấp nhau đòi mua: “Bán ta 10 xâu đi lão…” – “Ú ú… 20 xâu luôn đi.” – “Tránh ra, tránh ra… ta tới mua trước mà. Bán ta 4 xâu đi.” – “Định làm càn a. Té ra hết, ở đây có bao nhiêu xâu hốt bán cho bổn công tử hết… Nhanh đi lão già…”
Lão ông bận túi bụi để gói hàng bán, không có đủ thời gian để nói một lời đa tạ chân thành. Lão ta bỏ nhiều xâu hồ lô vào một cái giỏ, rồi đưa cho Miêu Miêu, cười bảo: “Đa tạ cô nương đã giúp lão. Đây là chút thành ý của lão, mong cô nương nhận cho.”
Miêu Miêu mỉm cười rồi nhận lấy, nhưng vô tình điều đó càng tăng sức hút cho mấy lũ ong vò vẽ bắt đầu tụ đến nhiều hơn. Bấy giờ, Tinh Lâm và Dịch San đều bị đẩy dồn ra phía ngoài, cả hai đều chật vật và chen chúc vào đám đông để kím nàng. Thế nhưng, bọn họ đã bị chặn đường cả rồi, cảm giác phía sau truyền đến cảm giác lạnh sống lưng, tựa như cặp mắt sắc bén đang rất tức giận nhìn họ. Thôi tiêu rồi, giữa lúc thế này linh cảm xấu luôn chính xác đến bất ngờ.
“Chủ… thượng…”
Bắt gặp hình ảnh bị bắt tại trận của họ, Tinh Sát đảnh lắc đầu ra vẻ đầy tiếc nuối nhìn hai người, kiểu như: “Đã bảo rồi không nghe…” Tinh Lâm trừng mắt lại: “Dẹp ngay đi.”
Huyết Phong lạnh lùng quét quắt nhìn đám người đông đúc trước mắt, khỏi phải nói mặt hắn đã đen như đít nồi, quá dễ để đoán chuyện gì đã xảy ra. Bắt gặp thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc, chân đạp một lực rồi bay đến chỗ Miêu Miêu, chỉ trong chớp mắt Miêu Miêu đã nằm gọn trong “móng vuốt” của Huyết Phong.
Cảm xúc của Miêu Miêu khi bị hắn cắp đem về Lĩnh Túy Hào: "Cổ đại ơi. Ngươi đúng là gây phiền phức cho ta rồi.”
.
Huyết Phong nhốt nàng vào phòng, ngươi mắt nhìn chăm chăm vào gương mặt nàng, giọng rít lên tức giận: “Nàng đã hứa ta những gì, Miêu nhi.”
Miêu Miêu lạnh sống lưng, nàng vừa lấp bấp vừa khua tay diễn tả: “Là… là… ta mua hồ lô… nhưng ngươi biết đó… phải tháo xuống…”
Không hài lòng với câu trả lời đầy khả nghi kia, Huyết Phong càng tăng nộ khí bất thường: “Chưa đủ. Nếu ăn hồ lô thôi thì đám ruồi nhện kia tại sao lại bu quanh nàng?”
"Ôi trời! Đừng bảo là hắn đang ghen đó chứ.” Tiếng lòng ca bất hủ.
GIọng nàng run run: “Đó… là những người mua hồ lô thôi mà. Ngươi đừng hiểu lầm…” Trời, nàng đang sợ đấy ư?
Cảm thấy nàng đang sợ sệt, Huyết Phong khẽ nén lại cơn giận vô cớ của mình. Hắn giữ chặt lấy eo nàng siết chặt vào tường. Giọng hắn trầm và khàn: “Thật sự? Chứ không phải họ vì dung nhan của nàng mà bu tới sao, rốt cuộc nàng đã hiểu lý do vì sao ta nhắc nàng luôn luôn mang theo mạng sa chưa?”
Miêu Miêu gật gật vô tội vả, đừng nói nàng nhát cáy, hãy trách sao hình ảnh hắn bây giờ thật dọa người đi. Nàng tin hắn có thể xấn tới bóp cổ nàng nếu nàng nói sai một li đấy.
Quá ủy khuất trong lòng, Miêu Miêu buồn ra mặt, cúi mặt chịu tội như thể vừa mắc tội tày trời. Huyết Phong hông ngờ tiểu nữ nhân sẽ đau thương đến như vậy. Trong lòng giăng đầy cảm giác tội lỗi, tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng trấn an, ôn nhu dỗ dành: “Hảo hảo là ta sai nhưng lần sau nàng sẽ không được ra ngoài nếu thiếu ta nữa. Ta đã rất tức giận trước ánh mắt của bọn họ, ta giận mình vi sao không móc mắt họ ngay trên đường...”
Miêu Miêu thoáng đơ người trước lời bá đạo của hắn nhưng thật chất lòng lại rất vui vẻ khi nghe được.
‘Đúng là nam nhân cổ hủ…” Nàng nghịch ngợm nghĩ trong đầu, tuy thế môi nàng lại chủ động áp sát vào bạc môi hắn.
Thật nhẹ nhưng rất có tác dụng.
Nàng đỏ mặt nói: “Huyết phong, ngươi mãi mãi là của ta, bất cứ nữ nhân nào ve vãn ngươi. Ta sẽ là gϊếŧ ngươi nếu ngươi để chuyện đó xảy đó. Nhớ đó.”
Hắn nhếch cười thõa mãn: “Ta sẽ tự nguyện chết dưới tay nàng.”
.
Miêu Miêu chạy xuống sảnh, điệu bộ gấp gáp nói: “Thức ăn đã mua để ở đâu rồi?”
Huyết Phong đi bên cạnh nói: “Ta nghĩ đã giao cho Ngũ Dinh rồi.”
Chỉ chờ có thế, nàng nhanh chóng chạy vào bếp nhưng đứng giữa cửa thì quay mặt lại nói to: ”Huyết Phong, nếu ngươi mà xử tội họ thì tối nay ngươi sẽ biết sàn lạnh đến cỡ nào.” Nói xong, nàng cũng khuất bóng sau tấm màn, để lại mấy cặp mắt kinh ngạc nhìn vào khoảng không vô định.
Tinh Lâm và Dịch San sắc mặt tái xanh vì khϊếp. "Này là phu nhân giúp họ hay đẩy họ xuống vực nhanh hơn a?"
Đối lập với hai gương mặt “tắc kè” kia thì hai gương mặt ưu tú còn lại rất ra vẻ. Tinh Sát và Dịch Anh khẽ lắc đầu tặc lưỡi, điệu bộ chính xác là cảnh u buồn tiễn biệt người đi.
Huyết Phong giật giật khóe miệng, đi lại chỗ Tinh Lâm và Dịch San, từng bước, từng bước…
Tinh Lâm cúi đầu nói: “Chủ thượng, là do lỗi của thuộc hạ không phải San nhi…”
Dịch San biết ơn, nhưng vội phủ nhận lại: ”Không phải, chính là lỗi của thuộc hạ...” – “KHÔNG ĐÚNG.“ Cả hai tranh chấp giành lỗi thuộc về mình, chung quy từ tận đáy lòng họ không muốn đối thương chịu uỷ khuất.
Huyết Phong thầm cười trong lòng, mặt sắc lãnh đạm nói: “Có lỗi, tất nhiên phải trừng phạt. Hai người... mau vào xem nàng cần gì mà giúp đi, đó là cách chuộc lỗi.”
Tinh Lâm Dịch San nhìn nhau ngờ nghệch, trong òng như vừa vứt mấy cục đá nặng. Tinh Sát và Dịch Anh bày mặt hớn hở chạy đến gần bọn họ: “May quá thoát rồi.”
“Cũng nhờ bọn này phù hộ cho đấy." Tinh sát trơ trẽn vênh mặt nói. Ngay lập tức liền nhận đủ ánh mắt dao găm của Tinh Lâm và Dịch San. Dịch Anh che miệng cười nói: “Đáng đời.”