Một tuần mới bắt đầu, mỗi ngày Thi Nịnh vẫn ngồi chung xe với Thi Tần đến trường, buổi tối vẫn đưa sữa bò cho anh, anh cũng không làm cô khó xử, lần nào cũng uống hết. Thi Nịnh kết bạn với Trần Tử Hân, cô nàng rất nhiệt tình và hào phóng, khác với sự trầm tĩnh lãnh đạm của cô, như nước với lửa nhưng lại hài hòa đến lạ.
Giữa tháng tư, lớp 12 bắt đầu thi thử, thi xong là tới cuối tuần, thứ hai đi học đã có bảng xếp hạng.
Thi Nịnh và bạn học đi ngang qua bảng vàng danh dự, ánh mắt đã thấy Thi Tần nằm trong top 50, anh vẫn luôn xếp đầu tiên. Cô nhìn chân dung của anh, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, nghĩ thầm, anh học cũng không quá chăm chỉ, thậm chí là rất nhàn nhã, nhưng thi lại tốt như vậy.
Trần Tử Hân cũng tán thưởng: “Đàn anh thật giỏi, cũng thật đẹp trai.” Cô cười tủm tỉm nhìn Thi Nịnh, “Anh ấy họ Thi, cậu cũng họ Thi, hai người có phải họ hàng không? Lúc trước tớ có thấy anh ấy ở tòa nhà Tứ Phương, cũng là ở lầu bốn, có phải là tìm cậu không?”
Biểu cảm của Thi Nịnh vẫn không thay đổi, bình tĩnh nói: “Trùng hợp thôi.”
Cô vừa nói xong bỗng phát hiện trong không khí có hơi thở quen thuộc, như gió lạnh thấm vào da thịt. Cô sững sờ quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang quay lưng với cô.
Thi Tần nghe thấy à? Cô nghĩ anh sẽ không thích người khác có quan hệ với mình, nếu tùy tiện nói mình là em gái anh có thể sẽ làm anh không vui.
Nhưng cũng không nhất thiết phải nói, chuyện là em gái của Thi Tần cũng không quan trọng.
“Ai, trùng hợp à.” Trần Tử Hân cũng không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Thi Nịnh, cười nói, “Trùng hợp thì trùng hợp, nhưng cũng phải nói, cả hai người họ Thi đều rất đẹp.”
“Phải không? Trần cô nương cũng rất đẹp.”
“Ha ha ha nói đúng quá. Đi đi đi, chị đây mời em đi ăn đùi gà.”
Hồ Ngôn thu hồi tầm mắt, “Lại có đàn em đang nói về cậu kìa. Đúng rồi, có phải cậu đang nhìn bên kia không? Người kia, đúng rồi, đàn em cùng họ Thi với cậu đấy, rất xinh đẹp nha.” Cậu ta nhìn Thi Tần chớp chớp mắt, “Không phải là em gái cậu đấy chứ?”
Thi Tần không có cảm xúc gì, ánh mắt thản nhiên, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Trùng hợp thôi.”
Thi Nịnh gọi điện thoại cho dì giúp việc, nói cô đi ăn cơm với Trần Tử Hân sau giờ học, thuận tiện đi dạo phố một lát, nhìn thấy một vài cửa hàng nhỏ nên mua mấy món ăn vặt.
Lúc Thi Nịnh về nhà đã hơn chín giờ, phòng khách tối đen bất thường. Buổi tối, nhà họ Thi sẽ có ít nhất một dì trực tới 10 giờ rưỡi mới tắt đèn, hôm nay thật kỳ quái.
Thi Nịnh thử gọi: “Dì.” Không ai trả lời, vẫn im ắng.
Cô sờ soạng bật công tắc đèn, trong bóng tối vang lên tiếng sột soạt, một bóng đen đang đi về phía cô. Thi Nịnh vừa ngẩng đầu thì cổ tay đã bị nắm lấy, tay rời công tắc, cơ thể bị đè qua một bên, lưng dựa vào vách tường, tay bị ấn trên đỉnh đầu.
Động tác bất thình lình làm người ta cảm thấy sợ hãi, hô hấp cô trở nên dồn dập, tim đập nhanh hơn.
Mãi đến khi một đôi mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc xuất hiện trong bóng tối.
“Anh?” Cô gọi một tiếng.
Thi Tần cười nhạt nói: “Anh?”
Đối phương ở rất gần, mùi hương của anh quanh quẩn trên mũi cô, cảm giác áp bách mãnh liệt, trái tim giống như bị người ta bóp chặt, hít thở không thông.
Trong bóng tối, cảm quan tựa hồ nhạy cảm hơn rất nhiều, thị giác thính giác khứu giác thậm chí xúc giác của cô bị người trước mặt xâm lược.
Quá gần.
Hô hấp dồn dập hỗn loạn, l*иg ngực phập phồng tố cáo chủ nhân đang hoảng loạn, suy nghĩ rối loạn.
Thi Tần lại tới gần hơn, hai người cơ hồ đã dán vào nhau, l*иg ngực phập phồng của cô bỗng chạm phải một nơi nào đó xa lạ.
Hai mắt Thi Tần trợn to, cả người cứng đờ, quên cả hô hấp.
“Anh… tránh ra được không?”
Thi Tần lại tiến gần thêm một bước, đùi phải của anh cắm vào giữa hai chân cô, đầu gối chống lên tường, dùng thân trên đè cô lên tường. Hai người chồng lên nhau, lực độ của anh làm thân trên của cả hai dán chặt vào nhau.
Thi Nịnh cảm thấy không thể thở nổi.
“Anh muốn làm gì?” Cô hỏi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Thi Tần cúi đầu, hai chóp mũi chỉ cách nhau hai centimet. Tay trái anh giơ lên nhẹ lau chóp mũi của cô, ngữ khí đột nhiên thay đổi, giọng nói vừa lười biếng vừa như đang dỗ dành: “Tối nay em đi đâu?”
Khi anh nói chuyện, hơi thở phà tới cổ cô, cảm giác như có một con rắn độc đang vươn lưỡi rắn liếʍ lên cổ, rất nguy hiểm.
“Em đi với bạn học, đã nói với dì rồi.”
Thi Nịnh bị ép tới khó chịu, tối nay Thi Tần quá khác thường. Cô giãy giụa nhưng lại như con kiến đang cố lay cổ thụ, không có một chút tác dụng nào.
“Anh buông em ra trước được không?” Cô nói.
Thi Tần không để ý cô, ngón trỏ tay trái di chuyển từ chóp mũi xuống cằm, vẫn tiếp tục đi xuống.
Thi Nịnh bị bắt phải ngẩng đầu lên, ngón tay lại từ cằm dọc xuống cổ đi xuống, xúc cảm lạnh lẽo xa lạ như một dòng điện làm cả người tê dại, nổi đầy da gà.
Tay anh như đang vẽ đường trên mặt cô, đi tới đâu là nóng bỏng tới đó.
“Anh…”
Thi Tần ngắt lời cô, hỏi: “Dì nào?”
“Dì, dì Lư.” Thi Nịnh không thể lùi, quay đầu đi, “Anh đến gần quá.”
“Dì Lư?” Thi Tần bắt lấy cằm cô mạnh mẽ kéo đầu cô trở về, “Nhìn anh.”
Thi Tần ghé sát vào môi cô, sắp dán vào. Thi Nịnh như ngừng thở.
“Khẩn trương à?” Anh nói, “Tim em đập rất nhanh.”
“Anh buông em ra.” Thi Nịnh vặn cổ tay, muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh.
“Suỵt.”
Ngón trỏ Thi Tần đặt lên môi cô, nụ hôn chỉ còn cách một ngón tay mà thôi. Nhất thời Thi Nịnh không dám cử động.
“Nhớ số của anh không?” Anh hỏi.
Thi Nịnh mơ hồ đoán được ý của anh, gật gật đầu.
“Tốt.” Tay trái anh buông cô ra, mặt cũng lùi lại, “Nhớ mang sữa nóng lên cho anh.”
Tay được giải thoát, cảm giác áp bách cũng biến mất, Thi Tần đứng thẳng lên, trong bóng tối xoay người lên lầu.
Thi Nịnh thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác kinh hồn bạt vía, cả người như được cởi trói, dựa lên tường mà thở. Qua một lát, tay cô sờ lên công tắc, lạch cạch, cuối cùng cũng có ánh sáng.
Đã không thấy bóng dáng của Thi Tần nữa.
Thi Tần… anh ta có tật xấu gì vậy?
Sau khi cảm giác hoảng loạn đi qua, cô lại thấy có điểm gì không đúng, vì sao tim đập vẫn nhanh như vậy?
Lúc Thi Nịnh mang sữa bò lên thì rất cẩn thận đề phòng. Nhưng Thi Tần lại làm gì không có chuyện gì, biểu tình hay động tác vẫn như thường ngày.
Mãi đến khi anh uống xong nửa ly.
Anh đẩy ly tới bên cạnh cô, xoay ghế, cằm nâng lên nhìn cô nói: “Em uống đi.”
Thi Nịnh làm theo lời anh, chỉ muốn nhanh nhanh rời đi, vì thế không nói hai lời cầm ly lên, mấy hơi đã uống cạn. Cuối cùng, lại nhớ tới điều gì, vươn đầu lưỡi liếʍ môi một vòng.
Đầu lưỡi phấn hồng bại lộ dưới mắt anh, ngây thơ liếʍ láp sữa bò dính trên môi.
Cô nghe được tiếng cười trong cổ họng Thi Tần, một tiếng ngắn ngủi nhưng lại trầm khàn quyến rũ.
“Thật xinh đẹp.” Anh nói, sau đó xoay ghế về chỗ cũ.
Ba chữ lọt vào tai cô, trái tim Thi Nịnh như bị bóp chặt. Tức ngực nóng mặt, trong l*иg ngực như có con nai con đang đâm sầm vào, bang bang bang. Trong lúc hoảng loạn cô cầm ly chạy nhanh ra cửa.
Cánh cửa sau lưng đóng lại, Thi Tần duỗi thẳng hai chân, không hề ngăn trở sự xúc động của bụng dưới, giữa hai chân đã dựng lên thành một cái lều.
Tay trái anh lấy một tấm ảnh từ trong ngăn kéo, tay phải với vào trong quần nằm lấy du͙© vọиɠ đang dâng trào mà tuốt.
Anh nhìn đôi môi của Thi Nịnh trong tấm ảnh đó, côn ŧᏂịŧ trong tay lại trướng to thêm một vòng.
Cái miệng nhỏ này vừa xinh đẹp vừa dâʍ đãиɠ.
Ngoan, mở miệng, liếʍ côn ŧᏂịŧ của anh trai.
Cô quỳ xuống, chen vào giữa hai chân anh, đầu cúi xuống phần giữa, đôi môi căng mọng mê người mở ra, vươn đầu lưỡi liếʍ lên côn ŧᏂịŧ, vừa vội vàng vừa tham lam mà liếʍ.
Ngoan, mở miệng, ngậm côn ŧᏂịŧ của anh.
Cô ngoan ngoãn mở miệng, hai tay thành kính nắm lấy côn ŧᏂịŧ đưa vào trong miệng. Qυყ đầυ vừa vào, đầu lưỡi của cô để trên mắt mã, rất tự giác mυ'ŧ vào.
Hô hấp Thi Tần trở nên dồn dập, tiếng rên hừ hừ vang khắp phòng, ngón cái vuốt ve mắt mã của chính mình.
Ngoan, Nịnh Nịnh , nhanh, nuốt vào đi, anh trai muốn đi vào, muốn đâm vào trong.
Bảo bối ngoan, để anh trai làm cái miệng nhỏ dâʍ đãиɠ này của em.
Cô hé miệng, ra sức ngậm dươиɠ ѵậŧ thô dài của anh, nguyên cây đưa vào, qυყ đầυ áp vào cổ họng cô. Sau khi làm quen cô bắt đầu di chuyển, dùng miệng đưa đẩy côn ŧᏂịŧ của anh.
Đúng, cứ như vậy, ngoan, chính mình động đi, nhanh một chút… Ưʍ...Cứ như vậy, thật ngoan, bảo bối giỏi quá… Ngoan, nhanh chút… Ưʍ...bảo bối….bảo bối Nịnh Nịnh …
Tay phải nắm cán gậy điên cuồng vuốt ve, tuốt mấy chục cái, du͙© vọиɠ bùng phát, cổ họng anh kêu rên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ướt tay.
“... Bảo bối Nịnh Nịnh .”
Mùi hương ái muội tản ra trong không khí. Anh mở bừng mắt, du͙© vọиɠ trong mắt dần tan biến, gương mặt đỏ ửng vì màn kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt vừa rồi.
Anh rút khăn giấy, chậm rì rì lau chất lỏng dính trên tay và giữa hai chân.
Hừ, Nịnh Nịnh, nếu em giúp anh trai liếʍ sạch sẽ thì đã không cần phiền phức như vậy.