Đêm Trường Tăm Tối

Chương 27

Mùa hè năm 2004, lần đầu tiên Giang Dương đến xã Diệu Cao.

Họ có ba người, Chu Vĩ còn đưa theo một cảnh sát hình sự trẻ tuổi mới tham gia công tác chưa lâu, chuyên phụ trách việc ghi chép, việc điều tra ít nhất phải có hai cảnh sát, nếu không kết quả sẽ không có giá trị.

Dưới cái nóng bỏng rát, đứng ở nơi xuống xe buýt, nhìn những căn nhà hầu hết đều cũ kĩ tồi tàn ở xã Diệu Cao, Giang Dương bất giác thốt lên: "Quả là vùng miền núi đói nghèo!"

So với môi trường xung quanh gần như vẫn còn trong trạng thái nguyên thủy, những công cụ hiện đại mà họ mang theo như điện thoại di động, máy tính xách tay... thật không hoà hợp chút nào.

Chu Vĩ cười bảo: "Đã tiến bộ so với mấy năm trước khi tôi đến, cậu nhìn xem, bên kia có mấy ngôi nhà bằng bê tông đấy, trước đây chỗ này toàn là nhà làm bằng đất."

Giang Dương đưa tay lau mồ hôi trên trán, cảm thấy mỗi hơi thở hít vào đều rát bỏng, anh kêu ca: "Tiểu Tuyết này, anh mà là tuyết trắng thật thì hay biết mấy, thời tiết ở đây nóng chết người."

Chu Vĩ vỗ vào đầu Giang Dương: "Kiểm sát viên các cậu ngồi ở văn phòng quen rồi, đâu biết được nỗi vất vả của nhân viên điều tra trực tiếp như chúng tôi, hôm nay đã rất dễ chịu rồi đấy, chúng ta đi nói chuyện với người sống, thời tiết này mà xảy ra án mạng, phải tiếp xúc với người chết, thì mới gọi là thảm. Đi thôi, sớm tìm ra người để hỏi tình hình, muộn là không có xe buýt để về đâu, e là phải ở nhờ nhà nông dân đấy. Ở nông thôn nhiều rận, da thịt mong manh của cậu không chịu nổi đâu. Đi tìm Đinh Xuân Muội, cô goá phụ đã báo cảnh sát vụ cưỡng bức trước đã."

Trước đó, hai người đã cùng nhau trao đổi xem điều tra vụ án này như thế nào, phát hiện thấy khó khăn chồng chất.

Về mặt vật chứng, chỉ có báo cáo khám nghiệm tử thi chứng minh Hầu Quý Bình hoàn toàn không chết vì tự sát, ngoài ra không có bất cứ gì khác. Nhưng rốt cuộc là ai gϊếŧ? Không biết. Cho dù là Nhạc Quân gϊếŧ, thì họ cũng không có chứng cứ.

Cho nên chỉ còn nhân chứng.

Họ tin vụ án này dính líu đến nhiều người, chắc chắn sẽ có nhân chứng liên quan. Chỉ cần tìm ra nhân chứng, tiếp tục điều tra sâu hơn, vật chứng tất sẽ xuất hiện, đến lúc đó, thu thập đầy đủ toàn bộ chuỗi chứng cứ là được.

Sau khi hỏi thăm vài chỗ, họ nhanh chóng hỏi ra nhà của Đinh Xuân Muội, cách trường học không xa, mở một quán hàng tạp hoá, bán đồ ăn, đồ uống và đồ chơi trẻ con...

Quầy bán hàng không có người - ngoài một cậu bé khoảng hai ba tuổi, cậu bé đang chăm chú nhìn hòn bi ve có thể phát sáng trong lòng bàn tay.

Giang Dương hỏi to: "Có ai không?"

Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn họ, rồi lập tức quay người chạy vào trong phòng, gọi to: "Mẹ ơi, mẹ ơi, có người đến mua đồ."

Nghe đứa bé gọi Đinh Xuân Muội là mẹ, hai người thấy nghi hoặc trong lòng.

Loáng một cái, cậu bé theo sau một người phụ nữ đi ra, người phụ nữ chừng khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo phông màu trắng, thân hình đẫy đà nhưng rất uyển chuyển nữ tính, mặt xinh hơn nhiều so với phụ nữ nông thôn bình thường, nhìn họ hỏi bằng tiếng địa phương: "Cần mua gì?"

Giang Dương trả lời cô ta bằng tiếng phổ thông: "Cho ba chai Sprite, thêm ba que kem."

Anh tự mở tủ đá, lấy đồ ra, rồi trả tiền.

Người phụ nữ nghe giọng vùng khác của anh, tò mò hỏi: "Các anh là thương lái đúng không, mùa này đến thu mua cái gì?"

Chu Vĩ lấy thẻ cảnh sát ra, giơ lên trước mặt cô ta: "Chúng tôi không phải là thương lái, mà là cảnh sát."

Người phụ nữ ngớ ra giây lát rồi mỉm cười, không nói gì.

Chu Vĩ cầm lấy que kem từ tay Giang Dương, vừa ăn vừa hỏi: "Chị là Đinh Xuân Muội phải không?"

"Đúng, các anh biết tôi?" Cô ta có vẻ bất an, bất luận là ai, khi cảnh sát đến tận nhà, cũng đều thấy bất an.

Chu Vĩ chỉ vào cậu bé bên cạnh cô ta: "Đây là con chị?"

"Đúng thế."

"Sinh khi nào?"

"Cái này..."

"Hình như mấy năm vừa rồi chị không lập gia đình nhỉ?"

"Vâng..."

"Có phải là con đẻ của chị không?"

"Tôi..." Đinh Xuân Muội hoảng sợ.

"Đứa bé này chắc là."

Chu Vĩ chưa nói hết câu, đã bị Giang Dương ngắt lời: "Chị bảo cháu bé đi ra sau nhà chơi một lúc, chúng tôi có việc muốn hỏi chị."

Đinh Xuân Muội vâng vâng dạ dạ, cầm một que kem, dỗ đứa bé đi ra sau nhà tự ăn.

Khi cô ta quay lại, Giang Dương nói: "Nghe nói ở nông thôn có rất nhiều người mua trẻ con, đứa bé này của chị không phải là mua từ tay bọn buôn người đấy chứ?"

Đinh Xuân Muội vội xua tay phủ nhận: "Không phải, không phải, không phải là mua đâu."

Giang Dương cười nhạt: "Ở trong xã chắc chắn đã tuyên truyền rất nhiều về việc mua bán trẻ em, hành vi này của chị..."

Đinh Xuân Muội vội nói: "Đây không phải là con tôi, là con của bạn tôi, tôi trông hộ."

Giang Dương nghĩ ngợi một lúc, nghĩ bụng nếu trông hộ con cho bạn, thì đứa bé sẽ không đến mức gọi cô ta là mẹ, hẳn có nguyên nhân gì trong chuyện này, họ vốn định gặp cô ta để hỏi về chuyện tối hôm đó báo án là bị cưỡng bức, không ngờ lại phát hiện ra một đứa bé nghi là bị bắt cóc để bán, vừa hay, nắm ngay lấy vấn đề này bắt cô ta khai ra sự thật, anh liền nói: "Con của người bạn nào của chị, tại sao lại gọi chị là mẹ? Chuyện này chúng tôi phải điều tra kĩ càng, nếu đứa bé này bị bắt cóc đưa đến đây, chị sẽ phải ngồi tù."

"Đúng là... đúng là con của bạn tôi." Cô ta có vẻ rất hoảng loạn, không biết phải làm gì.

"Người bạn nào? Gọi chị ta đến đây." Giang Dương nhận ra sự hoảng sợ của cô ta, càng cảm thấy đứa trẻ có vấn đề.

Đinh Xuân Muội lấy ra một chiếc điện thoại di động màu xanh da trời, bấm máy, gọi mấy lần liền, đều không có người nghe máy, cô ta càng sốt ruột, mấy phút sau, cuối cùng cô ta thôi không gọi nữa, quay lại bảo: "Không có ai nghe máy, một lát nữa thấy cuộc gọi nhỡ sẽ gọi lại cho tôi, thật sự là con của bạn tôi, tôi không nói dối các anh."

"Được, chuyện này tạm gác lại đã, chúng tôi sẽ điều tra rõ." Giang Dương nói, "Chúng tôi đến gặp chị, muốn hỏi chị một chuyện."

Chu Vĩ ra hiệu cho cậu cảnh sát hình sự đi theo bắt đầu ghi chép.

"Chuyện gì?"

"Ba năm trước chị đến đồn công an báo án, chuyện của Hầu Quý Bình, chị chắc chưa quên chứ?"

Vừa nghe tới ba chữ Hầu Quý Bình, mặt Đinh Xuân Muội lập tức biến sắc.