Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 29: Giải cứu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dư Tô nghĩ thầm, có lẽ nàng cũng không xui xẻo đến mức độ như Phong Đình nói. Nhiệm vụ lần này thoạt nhìn thì khó, nhưng hiện tại không phải nhờ có quỷ hồn trợ giúp mà trở nên dễ dàng hơn sao?

Năm người chơi trước tiên trở về trong "nhà" của mình chuẩn bị một chút nước uống cùng đồ ăn, sau đó trực tiếp đi đến nhà của Vương Thiết Trụ cách đó gần nhất hội hợp.

Dư Tô còn vác theo một cái túi nhỏ làm từ vải bố mà Tiểu Thúy dùng đựng sách vở đi học, bên trong có một cuộn dây thừng rất thường gặp ở nông thôn.

Tiếp theo, bọn họ chia làm hai đội. Ba người Tôn Chiêu Đệ, Dư Tô cùng Phong Đình là một đội, Bạch Thiên cùng Lý Vượng Đức là một đội, phân công ra hành động.

Đội của Dư Tô phụ trách giải cứu nữ sinh viên, bởi vì đối phương là nữ giới, nên việc này để cho đội có nữ giới tới làm sẽ càng dễ lấy được sự tín nhiệm của nữ sinh viên kia. Nhà họ Vương hiện tại chỉ còn lại một mình Vương Thiết Trụ, giải quyết cũng đơn giản, để một mình Phong Đình giải quyết là đủ.

Chờ Bạch Thiên cùng Lý Vượng Đức đi xa, ba người liền quang minh chính đại tiến lên gõ cửa.

Sau vài lần, Vương Thiết Trụ ở trong phòng nói vọng ra:

“Ai?”

Nghe thanh âm có chút khẩn trương, phỏng chừng là sợ hung thủ gϊếŧ người kia kỳ thật còn chưa đào tẩu, chạy tới tìm hắn.

Phong Đình mở miệng nói:

“Vương thúc, là ta, Dương Đại Lôi.”

“A?” Vương Thiết Trụ tựa hồ có hơi nghi hoặc, sau một lúc lâu mới đi mở cửa.

Hắn chỉ kéo cửa ra một khe hở, ghé mắt đề phòng nhìn bên ngoài, thấy được đám người Phong Đình mới hoàn toàn kéo cửa ra, còn rõ ràng thở phào một cái.

Hiện giờ chắc không chỉ có mình hắn như vậy, những người khác trong thôn cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Hắn nghi hoặc nhìn ba người, hỏi:

"Tới đây làm gì?”

Phong Đình bình tĩnh đáp:

“Chúng ta đi vào trước lại nói, là về chuyện liên quan đến hung thủ.”

Nhân vật mà Dư Tô cùng Phong Đình sắm vai hiện tại tuổi tác đều không quá lớn. Vương Thiết Trụ đã gần trung niên, xem như nhìn bọn họ lớn lên, cho nên đối với bọn họ cũng không có cảnh giác.

Hắn nghe vậy liền dịch ra thân hình, để bọn họ vào nhà, một bên đóng cửa, một bên hỏi:

“Là chuyện gì?”

Nhưng mà hắn vừa mới nói dứt lời, liền đột nhiên không kịp phòng tránh, bị Phong Đình từ phía sau bưng kín miệng, đồng thời hai cánh tay cũng bị bắt chéo ra sau lưng. Hắn đau đến mức kêu lên một tiếng, rồi lại kêu không được.

Vương Thiết Trụ còn chưa kịp phản ứng. Dư Tô đã tay chân lanh lẹ đem dây thừng lấy ra, cùng Tôn Chiêu Đệ gắt gao trói lại hắn. Cuối cùng, Dư Tô vò cái túi nhỏ đựng dây thừng bằng vải bố thành một cục, đưa cho Phong Đình nhét vào miệng Vương Thiết Trụ.

Vương Thiết Trụ trợn to hai mắt, kêu ô ô, ánh mắt nhìn ba người tràn ngập hoảng sợ cùng tuyệt vọng, giống như đang nhìn hung thủ.

Hắn cho rằng tiếp theo bọn họ sẽ gϊếŧ chết hắn, giống như gϊếŧ những người khác.

Dư Tô duỗi tay nắm lấy cổ áo hắn, hung ác nói:

“Đừng kêu nữa, còn kêu liền gϊếŧ ngươi!”

Vương Thiết Trụ lại ô ô hai tiếng, không dám tiếp tục kêu.

Phong Đình kéo hắn đến trước mặt, từ trên người hắn lấy ra chìa khóa, sau đó đem hắn ném vào căn phòng bên cạnh.

Dư Tô cầm chìa khóa đi mở cửa gian phòng kia. Lúc mở cửa ra, từ trong phòng liền truyền đến một mùi hôi thối khó có thể miêu tả. Trong đó trừ bỏ mùi hôi của đại tiểu tiện, còn loáng thoáng có mùi máu tươi, cùng với một loại mùi kỳ quái mà trước nay Dư Tô chưa từng ngửi qua.

Gian phòng này có chút âm u, thời điểm Dư Tô hoàn toàn đẩy ra cửa phòng, mới nương theo ánh sáng bên ngoài thấy rõ tình huống bên trong.

Trong gian phòng cũ nát chỉ có một ít đồ đạc lung tung rối loạn, một cái giường gỗ nhỏ đặt ở tít sâu bên trong, một sợi xích sắt vòng hai vòng trên khung giường, phía trên là một ổ khóa. Đầu khác của xích sắt kéo dài ra, mãi cho đến khi kết thúc ở trên cổ nữ tử nằm trên giường kia.

Tầm mắt Dư Tô dừng ở trên người nàng một khắc, liền nhanh chóng quay đầu ngăn lại Phong Đình đang chuẩn bị vào cửa:

“Đứng lại, đừng tới đây!”

Bước chân Phong Đình hơi khựng lại, đại khái minh bạch cái gì, lập tức xoay người ra ngoài.

Dư Tô cùng Tôn Chiêu Đệ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều tràn ngập đồng tình cùng bất đắc dĩ.

Hai người ra khỏi phòng, đến gian phòng bên cạnh tìm một bộ quần áo. Lúc ngang qua Vương Thiết Trụ bị trói dưới đất, Tôn Chiêu Đệ nhịn không được đạp hắn một cái.

Dư Tô chỉ vào một chỗ trên người hắn nói:

“Đá cho đúng, để tôi.” Nàng nói dứt lời liền nhấc chân đạp qua. Vương Thiết Trụ kêu rên một tiếng thật dài, đau đến mức đỏ bừng mặt, lăn lộn trên nền đất, sau đó trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Phong Đình ở ngoài cửa thấy một màn này, âm thầm hạ quyết định về sau tuyệt đối không trêu chọc nàng.

Dư Tô cùng Tôn Chiêu Đệ cầm quần áo trở lại trước giường của nữ sinh viên, nhìn cô nương trẻ tuổi ánh mắt trống rỗng nằm ở trên giường, trong lòng nặng nề giống như bị tắc một tảng đá thật lớn.

Trên thân thể hoàn toàn lỏa lồ của nữ tử là từng miệng vết thương lớn bé, nhiều không đếm xuể, làm nhân tâm run rẩy, trong đó có mấy vết gây ra từ dao rạch, càng nhìn càng thấy ghê người.

Những thứ quần áo mà Tiểu Hoa từng khen rất đẹp kia, lúc này đều rách thành mảnh vụn, bị tùy ý ném ở trên giường.

Tôn Chiêu Đệ thở dài một hơi, xoay người lau đi một giọt nước mắt không biết chảy ra từ khi nào, nói với Dư Tô:

“Tôi đi chuẩn bị nước ấm, trước nên tắm rửa cho cô gái này.”

Nàng bước qua bậc cửa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung quang đãng, thở ra hít vào một hơi thật sâu, mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Dư Tô lưu lại trong phòng, lấy ra chuỗi chìa khóa tìm được trên người Vương Thiết Trụ, tra từng chìa vào ổ khóa thử một phen, rốt cuộc có một cái chìa cắm vừa, “cụp!” một tiếng, ổ khóa ở trên cổ cô nương mở ra. Dư Tô nhẹ nhàng nâng lên đầu của nàng, cởi xiềng xích từ gáy nàng xuống, rầu rĩ nói:

“Là chúng ta tới chậm, chúng ta thực mau liền đưa cô về nhà.”

Có lẽ hai chữ "về nhà" đã tác động được nữ tử, hai con mắt trống rỗng của nàng chớp một cái, ánh mắt rơi xuống trên mặt Dư Tô.

Loại ánh mắt này, có lẽ Dư Tô cả đời đều sẽ không quên.

Nhưng cái gì nàng cũng không làm được, chỉ có thể vươn tay xoa lên vết thương trên má đối phương, nhẹ nhàng nói:

“Cứ việc khóc đi, dùng sức mà khóc.”

Cặp mắt vô hồn của cô nương trẻ tuổi hơi chớp chớp. Hai hàng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, len lỏi vào sợi tóc hỗn độn.

Dư Tô cảm thấy cái mũi có hơi lên men. Nàng không dám tưởng tượng nếu bản thân mình lưu lạc đến loại địa phương này sẽ ra sao. Ngay cả một câu “tỉnh táo lên, chuyện này không có gì ghê gớm cả” để cổ vũ đối phương nàng cũng nói không nên lời. Bởi vì nếu đổi lại là nàng, cũng không cách nào tỉnh táo nổi.

Đừng nói là vào thời điểm những năm chín mươi lúc này, cho dù là ở thập niên hai mươi mốt, những nữ nhân bị làm bẩn vẫn phải chịu cảnh bị người chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bị coi như đề tài câu chuyện trà dư tửu lậu trong miệng người khác.

Tôn Chiêu Đệ bê chậu nước vào, nói:

“Nước ấm đây, tôi cũng cầm hai cái khăn tới.”

Dư Tô đổi tư thế ôm lấy cô nương, mới xoay người tiếp nhận.

Hai người thật cẩn thận giúp nàng lau chùi sạch sẽ, tận lực tránh đi tất cả miệng vết thương, ước chừng năm sáu phút sau mới tròng lên cho nàng một bộ quần áo nhàu nhĩ, cũng không quá vừa người.

Có lẽ nhờ hai người cẩn thận chiếu cố, nữ sinh viên dần dần khôi phục một chút, chủ động mở miệng, dùng thanh âm nghẹn ngào nói:

“Cầu hai người…thả tôi đi.”

Dư Tô giúp nàng cài lên cúc áo cuối cùng, nghiêm túc gật đầu:

“Chúng ta nhất định mang cô đi.”

“Cảm ơn, cảm ơn hai người…” Nước mắt của nàng từ lúc bắt đầu chảy xuống vẫn không đình chỉ, chỉ cần nàng chớp mắt liền không ngừng rơi xuống.

Thấy nàng rốt cuộc chậm rãi khôi phục, Dư Tô liền nhân cơ hội cùng nàng trò chuyện, hỏi nàng đại học có phải rất khó thi đậu hay không, nếu bỏ học còn có cơ hội quay lại trường hay không, nỗ lực dời đi sự chú ý của nàng.

Nàng cũng rất phối hợp, nói tên của nàng kêu Từ Đình, hiện đang nghỉ hè nên mới theo bạn bè cùng nhau đi du lịch, ở trên xe khách đường dài gặp phải một phụ nữ trung niên phi thường hòa ái dễ gần. Đối phương nghe nói bọn họ đang đi chơi, liền nhiệt tình nói có thể dẫn bọn họ tới nông thôn trải nghiệm sinh hoạt nhà nông, ăn ở nhà bà ta lo, không thu tiền, bọn họ muốn chơi bao lâu cứ chơi bấy lâu.

Người kia còn nói, nhà bà ta cũng có một đứa con gái mới lên bảy tuổi, vẫn luôn ầm ĩ nói muốn đi học, nhưng vì nhà nghèo không đóng nổi học phí, hy vọng hai người có lòng tốt dạy con mình nhận thức được mấy chữ, giúp bé gái kia vui vẻ. Hai nữ sinh viên còn chưa trải đời cứ như vậy tin lời bà ta.

Từ Đình nói, sau khi tới nơi, nàng cùng bạn mình mới vừa vào nhà đã bị một đám nam nhân bắt lấy. Hai người trước đều bị đánh một trận, đánh cho đến khi cả hai hoàn toàn mất đi sức lực phản kháng, mới bị tách ra bán tới hai nơi khác nhau.

Bạn của nàng bị mang đi trước, cũng không biết bị bán đi đâu.

Tuy rằng cả người vẫn còn hơi run rẩy, nhưng lời nói của nàng dần dần nhiều một chút, Dư Tô cũng yên tâm trở lại.

Bọn họ không tiếp tục trì hoãn nữa, liền đỡ Từ Đình xuống giường hướng ra ngoài. Thời điểm đi đến ngoài cửa, Tôn Chiêu Đệ nói một câu:

“Vương Thiết Trụ liền ở ngay cách vách, nếu cô muốn làm gì, chúng ta sẽ không ngăn cản.”

Từ Đình sửng sốt một chút, rũ xuống mi mắt suy nghĩ, lắc đầu:

“Thôi, chờ rời khỏi nơi này rồi hẵn báo cảnh sát.”

Tôn Chiêu Đệ không tán đồng hỏi:

“Cô không muốn tự tay gϊếŧ hắn sao?”

Từ Đình chua xót nói:

“Muốn, tôi hận không thể đem hắn cùng những người trong thôn kia rút gân sách cốt. Nhưng mà…lưu trữ bọn họ, cảnh sát mới có thể thẩm vấn tra ra chỗ của bọn buôn người, đem toàn bộ một lưới bắt hết! Có lẽ hiện tại buông tha hắn, về sau có thể cứu vớt thêm nhiều người lâm vào hoàn cảnh giống như tôi.”

Tôn Chiêu Đệ hạ xuống khóe miệng, gật đầu:

“Cô suy nghĩ thật chu toàn. Nếu là tôi, khẳng định không làm được.”

Tư tưởng giác ngộ của sinh viên thời đại này thật sự rất khác biệt.

Sau khi bọn họ rời khỏi nhà họ Vương, liền hướng thẳng đến bên ngoài thôn đi đến. Cũng may, nơi này nhà cửa thưa thớt, Đông một cái Tây một cái, người ở bên trong lại bởi vì sợ hãi không dám ra cửa, cho nên tạm thời không ai phát hiện bọn họ mang đi Từ Đình.

Từ con đường mòn nhỏ trên núi, bọn họ lại đi về phía rừng cây cách đó không xa, tạm thời ngừng ở chỗ này chờ đội kia lại đây.

Nhiệm vụ của tổ Lý Vượng Đức cùng Bạch Thiên có độ khó cao hơn, không biết sẽ mất bao lâu. Mà khó khăn chủ yếu không bắt nguồn từ người nhà họ Bạch, mà là ở trên người đứa bé trai kia. Tuy rằng Bạch Thiên cùng Lý Vượng Đức là đi cứu người, nhưng đứa bé kia hơn phân nửa lý giải không được, chỉ sợ còn xem bọn họ như một đám người xấu khác.

Bốn người ở trong rừng cây tìm tảng đá ngồi xuống. Từ Đình vẫn như cũ rớt nước mắt, cho dù biểu tình của nàng thoạt nhìn đã bình tĩnh rất nhiều.

Tôn Chiêu Đệ đi qua ngồi ở bên cạnh nàng, suy nghĩ trong chốc lát mới nói:

“Sau khi trở về cô đừng nói cho bất luận kẻ nào, bọn họ liền sẽ không biết. Quan trọng nhất chính là, phải tồn tại cho tốt, sống được lâu dài.”

Từ Đình lấy tay gạt nước mắt, nỗ lực lộ ra một nụ cười:

“Cảm ơn đã an ủi tôi! Yên tâm, tôi sẽ không nghĩ quẩn trong lòng. Cho dù là vì ba mẹ, tôi cũng sẽ sống thật tốt.”

Dư Tô đang cùng Phong Đình thấp giọng nói chuyện, nghe thấy Từ Đình nói xong câu này, trên mặt Phong Đình xuất hiện một tia thất thần ngắn ngủi.