Nỗ Lực Sinh Con Cho Ba Ba

Chương 2: Mặc áo sơmi câu dẫn baba

Nói là về dự lễ tang nhưng từ khi làm lễ đến khi đem chôn, Chu Tinh cũng không đến nhìn di ảnh Chu Thiển Nguyệt một lần nào. Cậu chán ghét người đàn bà đó, nghe tên thôi đã thấy phiền rồi.

Đã 1 tuần từ khi về nước, Nghiêm Cẩn không có mấy thời gian ở nhà, từ 4 ngày trước hắn đã bay sang J quốc bàn chuyện làm ăn. Những lần đυ.ng chạm của hai cha con khiến Chu Tinh phát hiện Nghiêm Cẩn có du͙© vọиɠ với cậu.

Hôm nay Nghiêm Cẩn sẽ về nhà đây là mật báo của Đại Lực, Chu Tinh đã bày sẵn âm mưu để baba ăn mình vào bụng. Cậu vào phòng lấy áo sơmi của Nghiêm Cẩn mặc lên người, bên dưới chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ trắng. Nghiêm Cẩn cao 1m9 so với Chu Tinh chỉ 1m7 nhỏ nhắn mặc vào quần áo của hắn thì như đứa con nít 2 tuổi mặc trộm đồ người lớn. Vạt áo dài đến đùi che khuất đôi mông căng tròn, 2 nút áo trên bị tháo ra lấp ló mảng ngực trắng ngần, chỉ cần vung tay là sẽ thấy núʍ ѵú to tròn hồng hồng.

Một mảnh xuân sắc vô biên.

Nhận được tin nhắn của Đại Lực rằng baba đã vào thang máy, Chu Tinh vội vàng cầm giẻ lau đứng đối diện cửa nhà nhướn người lên lau chùi đồ đạc.

Nghiêm Cẩn vừa bước vào nhà đã thấy bảo bối hắn ngày nhớ đêm mong mặc áo sơmi của hắn, qυầи ɭóŧ trắng bao lấy cặp mông tròn trịa do áo bị kéo lên mà lộ hẳn ra ngoài, đôi chân thon dài trắng nõn đung đưa trước mắt hắn. Nghiêm Cẩn hô hấp dồn dập liếʍ khoé môi tiên lại gần, “Bảo bối.”

“Aaa…” Chu Tinh hoảng sợ xoay người.

Đã không xoay thì thôi, cậu vừa xoay người cổ áo vì không cài nút mà banh ra, núʍ ѵú hồng hồng đập thẳng vào mắt Nghiêm Cẩn.

“Sao bảo bối lại ăn mặt thế này?” Nghiêm Cẩn khàn giọng ôm eo Chu Tinh kéo cậu đến ghế sofa để cậu ngồi lên đùi mặt đối mặt với mình.

“Con… con thấy trời nóng… đồ… đồ của ba lại rộng… nên…” Chu Tinh đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn hắn.

“Thật đẹp…” Nghiêm Cẩn thì thào tay lần vào vạt áo vuốt ve da thịt của Chu Tinh.

“Ưm… baba…”

Nghe tiếng rên của Chu Tinh ©ôи ŧɧịt̠ dưới háng Nghiêm Cẩn ngạnh ngạnh chỉa thẳng vào cái bướm nhỏ của cậu.

“Bảo bối mặc vậy là cố ý câu dẫn ba phải không hả?” Tay Nghiêm Cẩn lần mò xoa nắn cặp mông căng mẩy của cậu.

Chu Tinh rầm rì uốn éo cố ý để bướm nộn đè lên ©ôи ŧɧịt̠ bự của baba. Cảm thận ©ôи ŧɧịt̠ ấy giật giật, hô hấp Nghiêm Cẩn cũng dần nặng nề khiến Chu Tinh sung sướиɠ không thôi.

“Không có… ưm… baba xấu xa… aa~“

Nghiêm Cẩn muốn phát điên, mẹ nó bướm nộn của bảo bối cách một tầng qυầи ɭóŧ đang cạ lên đầu ©ôи ŧɧịt̠ của hắn, làm hắn sướиɠ đến tê người. Phát hiện qυầи ɭóŧ của Chu Tinh bị nước da^ʍ làm ướt sợi dây lý trí của Nghiêm Cẩn đứt cái phựt.

“Bảo bối… bảo bối ngoan, ba yêu bảo bối lắm.” Nghiêm Cẩn lung tung hôn lên má, lên mắt, cuối cùng ngậm lấy môi dưới Chu Tinh.

Chu Tinh nhẹ đẩy baba ra, cụp mắt: “Yêu… như nào ạ?”

“Là yêu của lấy kết hôn làm tiền đề!”

Chu Tinh tròn mắt nhìn Nghiêm Cẩn.

“Ba yêu em, mỗi ngày đều muốn hôn em, ôm em, thậm chí muốn đυ. em.” Tay hắn gỡ cúc áo của Chu Tinh, hai mắt nhìn chằm chằm vào núʍ ѵú non mềm trước mặt.

“Hận không thể đυ. em mỗi ngày, để em ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ba đi ngủ, rồi lại giơ chân để ba đυ. vào. Hận không thể để em mang thai con của ba, vác cái bụng bự để ba đυ. em, đến khi em có sữa sẽ năn nỉ ba hút cho.” Nghiêm Cẩn mỗi một câu lại cắn núʍ ѵú Chu Tinh một lần.

“Aaa… không… đừng cắn…”

“Bảo bối, em chấp nhận ba chứ? Để ba chăm sóc em, làm chồng em, làm em to bụng ngoan ngoãn để anh bắn tinh vào.”

Ngón tay Nghiêm Cẩn trượt xuống câu lấy mép qυầи ɭóŧ của Chu Tinh, sờ đến bướm nộn chảy đầy nước da^ʍ, hắn không kiềm lòng nổi mà đút một ngón tay vào lỗ bướm.

“Aaa… vào rồi… ngón tay của baba… đút vào bướm… của bảo bối rồi… nha…”

Chu Tinh bị sướиɠ đến la to, hai chân không theo khống chế càng giang rộng ra để baba thuận lợi đút tay vào. Nghiêm Cẩn hưng phấn nhứn người hôn lên đôi môi đỏ hồng của bảo bối.

Hắn cuối cùng cũng sắp được ȶᏂασ vào cái bướm nộn này, sắp chiếm được bảo bối của hắn.