Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế

Chương 22: Một vị vua mất nước

Sau khi Đường Ẩn chạy trốn khỏi hành tinh thú nhân thì không bao giờ quay lại, cậu hút máu vẫn luôn ưa chuộng anh tình tôi nguyện sẽ không ép người khác, ngày đầu tiên trùng sinh hút máu Lục Tước là tình huống đặc biệt.

Thú vương muốn thành vợ thành chồng với Đường Ẩn, hi vọng Đường Ẩn cả đời này chỉ có thể hút máu hắn.

Có thể trong mắt người ngoài tộc, chỉ cần uống máu của bạn đời là hợp lý nhất nhưng Đường Ẩn cảm thấy những người này nên đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nghĩ một chút, bạn ăn một miếng thịt kho tàu rất ngon, ngày đầu tiên bạn ăn rất vui vẻ, ngày thứ hai cũng vui... Nhưng cả đời chỉ ăn thịt kho tàu thì bạn vui nổi không?

Bởi vậy khi gặp phải một người có tư tưởng như thú vương đối xử với tình cảm rất đơn giản lại vừa cố chấp thì Đường Ẩn sẽ nhanh chóng bỏ chạy, cho dù đối phương hối hận sau khi nói ra, năm lần bảy lượt ăn nói khép nép cầu xin Đường Ẩn trở lại thì Đường Ẩn cũng sẽ không muốn ăn lại.

Không phải Đường Ẩn không muốn quay về nếm thử một ngụm nhưng nếu cậu quay lại một lần thì đối phương có thể lại có hy vọng viển vông, lúc đầu có lẽ định từ bỏ rồi lại vì viển vông đó mà tiếp tục chờ đợi.

Cần gì như thế?

Đường Ẩn nghĩ mãi không ra.

Nhìn cự thú biển sâu vô tư, Đường Ẩn cảm thấy đối phó với quái thú này dễ hơn, đoán chừng đối phương ngủ một giấc thì sau khi tỉnh dậy đã quên khúc nhạc dạo ngắn hôm nay mà vẫn luôn có thể vui vẻ phun bọt trên biển.

"Bái bai ~" Đường Ẩn phất tay với mất răng cửa, cậu nhìn biển cấm vô tận rồi lại nói khẽ với người bạn cũ đang say giấc nồng trong đó: "Tạm biệt."

Cự thú biển sâu nhìn theo bóng lưng Đường Ẩn đưa Lục Tước rời đi, nó há to mồm như muốn nói thứ gì, từng lớp sóng âm vang lên như sóng lan ra, Đường Ẩn chẳng nghe thấy gì, cậu rời đi không ngoảnh lại như vô số lần ly biệt.

Trên đường lớn của hành tinh nhân ngư mấy màn hình lớn đang phát sóng trực tiếp lễ hội tế thần biển, Đường Ẩn nhìn thấy những nhân ngư đang tha hồ vui chơi dưới đáy biển sâu, những sinh vật xinh đẹp đó mặc áo choàng nửa mỏng manh nửa trong suốt, nhảy múa trong nước theo nhịp điệu âm nhạc của lễ hội, khi bọn họ nhẹ nhàng nhảy múa, áo lụa như làn khói lượn lờ, đuôi cá như những kho báu quý hiếm bị ném xuống biển sâu.

Máy ảnh tiếp tục quay về phía trước và một nhân vật quen thuộc được xoay quanh bởi những nhân ngư này.

Giữa trán, cổ và ngực của Yuanna được vẽ bằng hoa văn vàng tế thần, những hoa văn vàng bạc phức tạp và huyền bí khiến Yuanna giống như một vị thần, Yuanna từ từ dang hai tay ra, dây lụa màu trắng buộc vào cánh tay của hắn qua những vòng vàng kéo dài ra, nhiều loại ánh sáng khác nhau chiếu vào trên người hắn cũng như vô số ánh mắt đầy si mê khao khát.

Yuanna nhìn quanh đám đông nhưng không trông được người mình mong đợi trong đó.

Hắn khẽ mím môi, mở miệng hát bài hát của tế ti.

Giọng hát thanh tao xuyên qua làn sóng, xuyên qua đám đông và đến bên mọi người.

Tiếng hò reo trên đường phố dần ngừng lại, những người qua đường dừng lại trên cầu hoặc nhô khỏi mặt nước rồi dựa vào bờ, tất cả bọn họ đều ngước nhìn về cùng một hướng đó là Yuanna trên màn hình lớn.

Đường Ẩn cũng dừng chân trong chốc lát, cậu cảm thấy Yuanna ăn mặc như thế này khiến người ta thèm ăn hơn, hơn nữa ca hát của hắn có vẻ tốt hơn kiếp trước, tuy vẫn kém xa so với Permilia nhưng có dáng vẻ của ca sĩ hàng đầu rồi.

... chờ một chút.

Kiếp trước Yuanna có hát tốt đến thế không?

Đường Ẩn chậm rãi nhíu mày, cậu nhớ tới ngày đầu tiên trùng sinh nghe vẫn là trình độ bình thường, không hay nhưng ổn.

Đường Ẩn cũng đã từng nghe bài hát của Yuanna ở lễ hội tế thần biển, cậu nhớ lại khi đó Yuanna phát huy rất ổn định, biểu hiện cũng không có gì đặc biệt, bây giờ là bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ?

Cách màn hình, hai người không ở trong cùng một không gian nhìn nhau, một người đang tìm kiếm tung tích của người trong lòng, một người thì không quá vui suy nghĩ ——

Nếu như khả năng ca hát của Yuanna được cải thiện, sức mạnh tổng thể của hắn tăng lên thì sẽ càng khó gϊếŧ hơn.

Chậc.

Đường Ẩn thu hồi ánh mắt, Lục Tước cầm dù che cho Đường Ẩn ở bên cạnh, Đường Ẩn vốn tưởng dọc đường sẽ có người tạt nước nhưng ngược lại kết quả lại nằm ngoài dự liệu của cậu, đúng là có người giơ bầu nước lên nhưng sau khi nhìn nhất thời đối mặt với Đường Ẩn trong đám người thì tự đổ nước ào ào lên người mình.

Chờ bóng dáng Đường Ẩn hoàn toàn biến mất khỏi đám đông, người đẹp kia sững sờ như mới tỉnh lại từ trong mơ.

...

Lễ tế thần biển vĩ đại này đã kết thúc, Yuanna thô bạo giật trang sức trên người xuống, lấy mu bàn tay lau sạch bột vàng trên mặt, khi làm những việc này hắn không ngừng vào quang não, quang não hiển thị tin nhắn hắn gửi cho Đường Ẩn ba phút trước.

[Cậu có nghe bài hát của tôi chưa?]

Lần này hắn hát bài hát cầu nguyện truyền thống của tộc nhân ngư tại lễ hội tế thần biển, kỹ năng ca hát của hắn tốt hơn nhiều so với kiếp trước.

Đường Ẩn vẫn luôn theo đuổi các buổi hòa nhạc của hắn, không bỏ lần nào, nếu như có thể nghe ra được tiến bộ của hắn hẳn là sẽ rất vui đúng không.

Thật lâu sau, Yuanna vẫn không đợi được trả lời, hắn tạm thu hồi quang não, bước vào biển cấm, lúc bước vào biển cấm, nhân ngư lớn tuổi còn đang nghe bài hát trên chiếc radio cổ.

"Hesvista, tôi có chuyện tìm ông." Yuanna không thích loại âm nhạc thấp kém này, hắn cau mày nói.

Hesvista là trưởng lão của tộc nhân ngư, dù trông ông già đến mức răng sắp rụng nhưng cái đuôi của ông có thể làm tổn thương cự thú biển sâu, giống Yuanna là một quái vật có sức chiến đấu mạnh mẽ nhanh nhẹn hiếm hoi của tộc nhân ngư.

"Điện hạ chủ trì xong lễ hội tế thần biển chưa? Thật hiếm khi có người đến chỗ này của tôi, đúng là hiếm khách." Hesvista chậm rãi nói, ông đọc từng chữ rất chậm, nghe ông nói xong một câu dường như bị lãng phí rất nhiều thời gian.

"Tôi muốn biết chuyện của Permilia."

"Cậu ấy à." Đôi mắt đυ.c ngầu của Hesvista phản chiếu ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn như một ngọn nến mờ ảo đang lay động trong đó, bàn tay già nua tắt radio, tất cả những ký ức hiện trong đầu Hesvita như một bộ phim câm.

"Cậu muốn biết chuyện gì của cậu ấy? Tìm hiểu về âm nhạc của cậu ấy hay về chiến tích của đại tế ti hoặc là những lời tỏ tình đến chết vẫn chưa nói của cậu ấy?"

Yuanna tinh ý bắt được một từ quan trọng: "Tỏ tình? Anh ấy đã yêu ai?" Hắn vô thức nhớ đến đôi mắt đỏ hoe kia.

"Một con người."

"Một vị vua mất nước."

"Một người đáng thương bị gϊếŧ bởi rồng ảo ảnh và chiến tranh."

Nếu là con người, hẳn là không có liên quan gì đến Đường Ẩn, Yuanna ngay cả mình thở ra một hơi nhẹ nhõm cũng không nhận ra, hắn thuận miệng hỏi: "Tại sao Permilia đến chết cũng không tỏ tình?"

Hesvista bật radio lại, máy ghi âm cũ bị kẹt bỗng nhiên hát:

"Lòng nàng tựa tòa thành nho nhỏ,

Gió hắt hiu vắng lặng thê lương,

Đá xanh lát kín mặt đường,

Tiếng chân chưa vọng, xuân dường, chưa qua,

Xuân tháng ba còn chưa vén mở,

Lòng nàng như song cửa then cài,

Đường xa vọng tiếng ngựa ai,

Chàng còn rong ruổi, một mai có về?"

Nhân ngư lớn tuổi ngâm nga một giai điệu mà khẽ nói: "Bởi vì người đó từ đến cuối đều không hiểu yêu là gì."

...

Đường Ẩn lên phi thuyền đến hành tinh thú nhân, cậu mở quang não ra bấm vào hộp thoại với thú vương, tin nhắn cuối cùng của đối phương là:

[Em dùng lông rụng của em chọc len con hổ có giống dáng vẻ lúc trước anh cứu em hay không (hình ảnh.jpg]

Đường Ẩn bấm vào hình ảnh, nhìn con lợn màu cam đang phóng to, trong chốc lát cạn lời.

Cậu suy nghĩ rồi sắp xếp ngôn ngữ nói: [Năm đó tôi đã cứu cậu, bây giờ tôi có chuyện muốn nhờ vả, cậu chịu giúp tôi không, coi như giải quyết xong cho phần ân tình đó.]

Thú vương trả lời ngay lập tức: [Em không giúp!]

Đường Ẩn: "?"

Thú vương: [Em không muốn giải quyết với anh!]

Thú vương: [Chồng ơi, anh đừng nói như thế, làm người ta đau lòng lắm biết không.]

Thú vương: [Mèo con gào khóc.jpg]

Lục Tước: "?"

Lục Tước vẫn luôn một tiếng ngài dài ngài ngắn, lần đầu tiên sinh ra cú sốc mình thế mà thua!