Hàng Đêm Tiến Vào Mộng Xuân Của Các Nam Thần

Chương 149

Diệp Chi Cầm nghĩ đến chú Tiêu trong mộng, không khỏi đỏ mặt. Hiện thực ông vốn đã anh tuấn phi phàm, nhưng khi mặc đồ cổ trang lên càng tiêu sái tuấn dật hơn. Quân tử thanh tuấn, ôn nhuận như ngọc, phong cách văn nhân nho nhã.

Nhưng ở trong mộng ông có bao nhiêu nho nhã thì côn ŧᏂịŧ lớn của ông lại càng da^ʍ tà bấy nhiêu. Cự căn cha chồng trong mộng thô tráng, đong đưa nhảy đánh nhất cô từng gặp qua. Không chỉ trông dâʍ ɖu͙© mà cảm giác cắm vào huyệt cũng tê ngứa vô cùng, giống như một món đồ chơi tình thú được kích hoạt chế độ rung vậy.

Tiềm thức cô lại nghĩ về cha chồng của mình dâʍ đãиɠ đến vậy, chú Tiêu trong thực tế chắc chắn không phải như vậy.

Trong mộng gọi cha con so với chuyện cha chồng nàng dâu lσạи ɭυâи cảm giác càng dâʍ ɭσạи cấm kỵ hơn. Sau này cô gả vào nhà họ Tiêu, quả thực sẽ gọi chú Tiêu là cha. Cô không thể nghĩ tới, nếu không sau này làm sao cô có thể đối mặt với chú Tiêu một cách bình thường được.

Tiêu Diệc Hiên cũng tỉnh lại, anh không có giấc mơ nào đêm qua. Anh xoay người đè bạn gái xuống dưới thân, sờ tiểu huyệt cô, không có gì bất ngờ, dính nhớp một mảnh.

Ánh mắt anh buồn bã, giọng nói gợi cảm trầm thấp đột nhiên hỏi, “Bảo bối nhỏ, mơ thấy ai.”

Diệp Chi Cầm có chút bối rối, không phản ứng kịp, nỉ non hai chữ “chú Tiêu”.

Côn ŧᏂịŧ Tiêu Diệc Hiên vốn đang “chào cờ” buổi sáng, lại to thêm một vòng, “Ồ? Mơ thấy cùng cha anh làm chuyện gì xấu hổ sao? Tiểu tao bức chảy nhiều nước như vậy? Hả?”

Diệp Chi Cầm lúc này mới nhận ra bản thân bại lộ, cô cuống quít. “Không, không có! Anh Diệc Hiên nói bậy cái gì vậy, thật biếи ŧɦái… Em, em không mơ thấy cái loại gì lσạи ɭυâи cả… Em mơ thấy gặp được chú Tiêu, sau đó liền cùng anh trở về phòng. Hai người chúng ta ở trong phòng làm chuyện xấu hổ.”

Tiêu Diệc Hiên biết tất cả mọi thứ, nhưng anh không vạch trần. Anh cười khẽ nhìn cô gái đáng yêu đang nói dối, cảm giác như đang lừa dối bản thân khi nhìn cô xuất quỹ lσạи ɭυâи, sâu trong nội tâm trào dâng một cảm giác hưng phấn xen lẫn một chút xót xa.

Anh không khỏi cẩn thận nghĩ lại, ngày hôm qua cha ở trong mộng nhất định đã thao con dâu tương lai lên cao trào. Chỉ là không biết cha dùng ngoại vật thao cô, hay là tự mình cầm súng ra trận chiến đấu. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, khẳng định cha sẽ không thể quên được tư vị của con dâu.

Điều khiến Tiêu Diệc Hiên phấn khích hơn là người nhà họ Tiêu bọn họ đều đã cùng bạn gái mình có mộng xuân. Không biết lần tiếp theo mang bạn gái về gia đình tụ họp, bốn người đàn ông có nɧu͙© ɖu͙© da^ʍ niệm cùng với một cô gái kiều mị như cô khi ở chung một phòng sẽ phát sinh chuyện gì. Bốn nam một nữ, là lσạи ɭυâи xuất quỹ da^ʍ thê tập thể, cha con, anh em đồng lòng ra trận, bắt nạt một cô gái nhỏ, thật sự khiến người ta quá hưng phấn.

Tiêu Diệc Hiên đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Với tính cách cùng đạo đức hàng ngày của cha, cho dù là da^ʍ mộng ông cũng sẽ không thao con dâu rồi bắn vào trong. Cha lúc này chắc đang “chào cờ”, nghĩ đến con dâu tuốt gậy.

Anh lặng lẽ gọi điện thoại cho cha, chỉnh âm thanh đến mức nhỏ nhất. Nhìn thấy cuộc gọi được kết nối, bắt đầu lơ đãng hỏi bạn gái, “Bảo bối, nói xem, em cảm thấy người nhà anh như thế nào, ừm… nói ấn tượng của em với cha anh trước đi.”

Anh từ trên cao nhìn xuống, quả nhiên, cuộc gọi nhìn như ấn gọi nhầm này không bị cắt đứt.

“A… chú Tiêu, khi còn đi học, cảm giác chú ấy là một người cha rất tốt, thông minh cơ trí, thông tình đạt lý, phong độ nhẹ nhàng, hơn nữa rất đẹp trai. Ách… là những bạn học nữ khác cảm thấy đẹp trai…” Diệp Chi Cầm rất thẹn thùng

“Ồ? Vậy em cũng cảm thấy cha anh rất đẹp trai sao?” Tiêu Diệc Hiên khăng khăng hướng dẫn bạn gái nói ra.

“Là, là một người chú đẹp trai rất chín chắn… Nhưng anh Diệc Hiên vẫn đẹp trai nhất! Thật ra em vẫn luôn cảm thấy, ba anh em các anh, anh có khí chất giống với chú Tiêu nhất. Anh cả Tiêu quá nghiêm túc lãnh khốc, em trai lại quá ngạo kiều độc miệng. Cho nên anh Diệc Hiên khi đến thời kỳ đỉnh cao nhất định sẽ mê người soái khí giống như chú Tiêu vậy, thật mong chờ đó.” Lời Diệp Chi Cầm tràn đầy tâm tư của nữ sinh nhỏ đáng yêu.

Tiêu Diệc Hiên tính toán thêm ít lửa, “Bảo bối em hy vọng anh sẽ trở thành một ông chú đẹp trai giống như cha anh, sau đó tới thao em sao? Hửm? Anh giống cha anh như vậy, ở trên giường em có thể phân biệt được hai người không? Tiểu da^ʍ oa đáng yêu, thừa nhận đi, có phải em từng trộm ảo tưởng cha chồng con dâu yêu đương vụиɠ ŧяộʍ không? Dù sao chỉ có hai chúng ta biết, nói ra du͙© vọиɠ sâu trong nội tâm cũng không có sao đâu.”

Tiêu Diệc Hiên nói xong, còn xấu xa hôn mυ'ŧ hoa huyệt lầy lội của cô.

Hành động của bạn trai không bàn mà trùng hợp với cảnh cha chồng liếʍ bức cho cô trong mộng. Diệp Chi Cầm có chút ý loạn tình mê, “Ha ưm… Không được… cha chồng con dâu không thể lσạи ɭυâи… Chú Tiêu đẹp trai như vậy… Ưm, người ta không nghĩ tới… Anh Diệc Hiên đừng như vậy… A ách, sau này người ta sẽ không dám gặp chú Tiêu mất…”

“Chậc chậc, nói cha chồng con dâu không thể lσạи ɭυâи, nhưng sao tiểu tao bức lại run lên kích động như thế. Tiểu da^ʍ oa muốn làm mẹ kế của anh sao?” Tiêu Diệc Hiên hơi ngẩng đầu, trên môi mỏng tuấn mỹ còn dính dâʍ ɖị©ɧ.

“Không có… Ha a… anh Diệc Hiên đừng nói bậy…”

Cự căn bạn trai đã cắm vào nơi sâu nhất, nhưng lại ngừng bất động ở đó, ngón tay xoa bóp âu yếm núʍ ѵú và hoa hạch, da^ʍ tà trêu đùa cô.

“Ô ô… anh Diệc Hiên, di chuyển đi… Ha a…”

“Tiểu lãng bức chịu không nổi nữa rồi à? Chậc chậc, vậy em coi anh thành cha đi, câu dẫn thành công mới cho thao.” Tiêu Diệc Hiên nhìn cuộc gọi vẫn đang diễn ra, đưa ra yêu cầu dâʍ đãиɠ này.