Nhưng cô lại không quen thuộc với những thành viên khác trong gia đình bạn trai. Điểm này ngược lại khiến cô có chút khẩn trương nhỏ.
Cuối tuần này là thời gian sinh hoạt gia đình của họ, cô sẽ biểu hiện thật tốt, sau đó làm quen với anh trai và em trai của anh một chút.
Cao trung yêu đương lâu như vậy nhưng hai người lại bởi vì ngượng ngùng, hoặc là bởi vì sợ hãi, chưa từng qua nhà đối phương chơi.
Một đường đi đến tiểu khu, cảm quan hưởng thụ tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta xem qua khó có thể quên, cô gái hưng phấn nhảy cẫng lên vì phấn khích, cô rất mong chờ xem ngôi nhà của bạn trai mình sẽ được ba anh thiết kế như thế nào.
Rốt cuộc chú Tiêu cũng là nhà thiết kế chính của toàn bộ khu này, chỉ riêng tạo cảnh của tiểu khu cùng với vẻ ngoài của các loại biệt thự khác nhau thôi cũng đã tâm duyệt thần mê rồi.
Biệt thự của gia đình anh không phải là loại chiếm diện tích quá lớn, đặc biệt cao sang xa hoa gì đó, nhưng lại rất tiện nghi và thông thoáng.
Diệp Chi Cầm chỉ cảm thấy kiến trúc này hoàn toàn thể hiện được sự ôn tồn lễ độ, khí chất kín đáo trầm ổn trên người chú Tiêu. Mỗi chi tiết nhìn qua rất trang nhã, tuy khiêm tốn như lại vô cùng dư vị.
“Diệc Hiên, Tiểu Cầm, hai đứa đến rồi à.” Giọng nói trầm ổn ôn hòa vang lên.
“Chào chú Tiêu ạ, cháu là Diệp Chi Cầm.” Tiêu Định nhìn nụ cười điềm mỹ tươi mát của bạn gái con trai, chỉ cảm thấy sự xuất hiện của cô giống như một làn gió trong lành thổi vào ngôi nhà này, trong mắt ông là ý cười ôn hòa ưu nhã, gật đầu nhìn cô tán thưởng.
Ba người ngồi xuống uống trà trò chuyện, cô gái còn mang theo trái cây làm lễ vật.
Tiêu Định nói chuyện ôn hòa văn nhã, hàm súc cơ trí, bọn họ ở chung đương nhiên là hòa thuận vui vẻ.
Cô gái nhìn chú Tiêu, trong lòng không khỏi cảm thán, ông ăn mặc cũng giống như kiến trúc của ông vậy, hòa hợp.
Kiến trúc ông thiết kế theo kiểu thoải mái thông thấu, giản lược tự nhiên. Tính thực dụng, độ thoải mái khi sử dụng được kết hợp.
Còn ông chú đẹp trai trước mặt thì đeo kính toát lên khí chất của một trí thức, ăn mặc không phải quá mức chú trọng đến cứng nhắc như tây trang không được thoải mái, mà là bộ quần áo nhàn nhã, khiêm tốn mà trang nhã, có thể thấy được tay nghề cao và chất lượng tốt của bộ quần áo. Cũng là sự kết hợp giữa phong cách lịch lãm và sự thoải mái.
Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi, cô gái đã cảm thấy chú Tiêu trời sinh chính là kiến trúc sư hoàn mỹ. Đã có tính nghiêm cẩn chặt chẽ của một sinh viên khoa học, lại còn có tính lãng mạn văn nhã của một nhà nghệ thuật.
Năm tháng lắng động lại cho ông vẻ bề ngoài càng đẹp trai lịch lãm hơn, khí chất càng thành thục của một quý ông.
Khi chú Tiêu nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt thâm thúy ôn hòa khiến cô lặng lẽ đỏ mặt. Kiểu ông chú đẹp trai dịu dàng này thực sự có thể khiến trái tim của một cô gái nhỏ rung động.
Trong lòng cô tò mò, nhiều năm như vậy làm sao ông có thể ngăn cản ong bướm mà độc thân cho đến bây giờ.
Tiêu Định ôn hòa nhìn cô con dâu tương lai đang đỏ mặt, cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Lúc sau ông ân cần lịch thiệp bảo con trai đưa cô đi nghỉ ngơi một chút.
“Xem ra cha chúng ta thật sự rất thưởng thức thích bảo bối nha!”
“Đáng ghét, ai, ai mà cha chúng ta với anh hả…” Cô gái xấu hổ nói.
“Ngay cả trà ngon trân quý nhiều năm cũng đều lấy ra rồi, nhiều năm rồi anh còn chưa được thấy đâu đấy.”
Diệp Chi Cầm dường như vẫn còn cảm nhận được vị ngọt của trà vừa rồi trong miệng, thật giống như con người ông vậy, năm tháng trôi đi, ấp ủ ra hương vị càng ôn nhuận thanh lịch hơn.
Tiêu Diệc Hiên sung sướиɠ dịu dàng nắm tay người con gái anh yêu, rốt cuộc cũng có thể đưa cô tiến vào không gian riêng tư nơi anh đã lớn lên.
Khuôn mặt thanh tuấn nhu hòa lộ ra nụ cười sủng nịnh, nhìn bạn gái tò mò nhìn đông nhìn tây, kiên nhẫn giải thích cho cô.
Đột nhiên, Diệp Chi Cầm phát hiện ra một đống lớn đồ vật quen mắt, khi nhìn kỹ hơn, không chỉ có các loại quà tặng cô từng tặng anh mà thậm chí còn có rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái giữa hai người bọn họ.
Là cuống vé lần đầu tiên họ cùng nhau xem phim, vé máy bay lần đầu tiên họ cùng nhau đi du lịch.
Còn có một số vật nhỏ khi bọn họ còn chưa ở bên nhau, chẳng hạn như bài kiểm tra giáo viên phát ngẫu nhiên cho mọi người, trùng hợp cô nhận được bài kiểm tra của anh, cơ bản sạch sẽ không có lỗi sai, khi đó cô gái kinh sợ, khắc chế tay run run, sợ sẽ hủy hoại bài kiểm tra, lấy bút đỏ đánh dấu lên.
Cuối cùng ở chỗ trống nhỏ bé, cô dùng bút chì nhẹ nhàng viết xuống một hàng chữ. Mặt sau còn vẽ một cái icon nghịch ngợm mắt lấp lánh.
- Cúng bái lão đại, quá lợi hại rồi.
Cô gần như quên mất rằng mình đã từng làm loại chuyện như vậy. Chỉ nhớ mang máng, khi đó mới học lớp 10, mọi người đều không quá quen thuộc với nhau, khi đó vẫn anh vẫn còn là học thần cao cao tại thượng trong mắt mọi người, cũng chưa theo đuổi cô.
“Hừm, nói, có phải bởi vì khả năng vẽ siêu tuyệt của em cho nên anh mới quỳ gối dưới váy thạch lựu của em không!”
Tiêu Diệc Hiên ôm eo thon của cô, “Đúng thế! Cho nên em không được vẽ những icon đáng yêu như vậy cho người khác.” Trong lòng còn lời chưa nói ra chính là, ngay cả trúc mã cũng không được vẽ.
Anh cảm thấy mình như người bị tâm thần phân liệt, không muốn cho bạn gái cùng người khác, đặc biệt là trúc mã của cô có mối quan hệ bạn bè siêu việt với nhau sinh ra tình cảm nam nữ, thậm chí ngay cả vẽ icon nhỏ cũng không được.
Nhưng nếu nhìn thấy bọn họ sa vào hoan ái nɧu͙© ɖu͙© lại sướиɠ đến linh hồn rung động.
“Được, em chỉ vẽ cho anh thôi.”
Diệp Chi Cầm có chút áy náy, cô lật xem bài kiểm tra, hóa ra cô đã sửa cho anh ba lần. Cô mơ hồ nhớ rằng bài kiểm tra của mình cũng bị anh sửa nhiều lần, nhưng cô lại không coi nó như trân bảo mà giữ gìn.
Mặc dù sau này ở bên nhau, cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ tìm lại rồi giữ cẩn thận.
“Được rồi bảo bối, chúng ta đi xem điểm thu hút cuối cùng trong phòng đi.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhu của anh lộ ra chút xấu xa kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Anh bế bạn gái lên, nhẹ nhàng lại thô bạo ném cô lên chiếc giường lớn mềm mại, “Đừng thẹn thùng, cái giường này đối với em rất quen thuộc, dù sao thì anh cũng thường xuyên nằm ở chỗ này, nghĩ đến em, gọi tên em, tự an ủi.”