Tương Nhiên nhìn nhi tử đang run lên, biết được cậu thực sự sợ hãi. Mặc dù hắn rất muốn lập tức chạy tới an ủi một trận, sau đó lại hung hăng thao lộng hoa huyệt cùng hậu huyệt của cậu, nhưng hắn tuyệt không thể mềm lòng. Đồ trừng phạt Tương Hi chính là một cây đánh đít tình thú, chỉ có điều là nó dài hơn và thiết kế có phần khác loại thường. Nó dài chừng ba mươi mấy cm, nhưng là ở phía trước được tạo thành hình chữ nhật. Tương Nhiên đem hình chữ nhật đó, nhắm ngay hoa huyệt của Tương Hi, dùng đủ lực đạo, đánh xuống.
Ba! Tương Hi hoàn toàn không ngờ cha lại muốn đánh vào hoa huyệt yếu ớt của mình, hoa huyệt so với mông thịt càng thêm mẫn cảm gấp nhiều lần, hơn nữa Tương Hi hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, thế là liền không hề phòng bị nghênh đón hình phạt thống khổ này.
- A! Không! Cha, đừng không cần đánh nơi đó của ta, đau quá, thật sự đau quá, ta chịu không nổi, ô. . . . Không cần. . . . . Đánh nơi đó.
Tương Hi lần này bị đánh vào hoa huyệt đau đến khóc ra, nước mắt cứ như mưa mà rơi xuống. Bởi vì khóc mà khiến cho hai má trắng nõn của Tương Hi đỏ ửng lên làm người người khác nhìn đều muốn ôm vào lòng an ủi. Nhưng không biết tại sao, Tương Nhiên lại cảm thấy Tương Hi lúc này vô cùng gợi cảm, làm hắn phát trướng đau.
- Không ~ bảo bối, ta chính là muốn cho ngươi đau, cho ngươi vĩnh viễn không dám nói dối ta nữa, đây chỉ mới là hoa huyệt nhỏ thôi, ngươi có tận hai cái, phải thật ngoan ngoãn nhẫn nại nha.
Sau đó Tương Nhiên đem hình trượng chữ nhật toàn bộ tiếp xúc hoa huyệt Tương Hi, để hoa huyệt âm thần cảm nhận được toàn bộ đau đớn. Mà lúc đầu Tương Nhiên đã bôi dược lên hoa huyệt Tương Hi, nó có thể làm cho hoa huyệt càng thêm mẫn cảm, đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến dũ dại, vẫn sẽ cảm thấy khó nhịn, Tương Nhiên vẫn nâng tay đánh vào đóa hoa kiều diễm kia. Muốn đem du͙© vọиɠ ẩn sâu trong lòng Tương Hi từng chút từng chút moi ra hết. Rồi để cậu hướng mình cầu xin tha thứ.
Tương Hi phát hiện cha không có ý định thay đổi đánh vào hoa huyệt chính mình. Liền đem hai chân khép lại, như muốn bảo vệ hoa huyệt yếu ớt. Kia thật sự là rất đau đớn, tuy rằng mơ hồ còn có thêm một cỗ kɧoáı ©ảʍ, nhưng cảm giác đau lại chiếm nhiều phần hơn.
- Hi Hi, ngươi không ngoan a, như vậy chắc là ngươi vẫn chưa nhớ kỹ, đem chân mở ra, nếu không. . . Ta sẽ dùng dây đem hai chân ngươi phải tách ra.
Tương Nhiên dùng ngữ khí nghiêm khắc uy hϊếp Tương Hi, khiến cho Tương Hi phải run rẩy đem hai chân chậm rãi mở ra lần nữa.
- Cha không cần đánh nữa được không? Ta thật sự sẽ ngoan, sẽ không lừa ngươi nữa.
Tương Nhiên sau khi đem chân Tương Hi mở ra, dùng chính chân mình chặn lại, sau đó lại một tiếng "ba!”
- Ô. . . Ô. . . Đau quá đau quá, cha là đồ xấu, bảo bối không muốn ở cùng một chỗ với cha, ô. . .
Tương Hi lần này bị đánh, bắt đầu mạnh mẽ giãy dụa, muốn chạy trốn khỏi sự trừng phạt của Tương Nhiên.
Tương Nhiên cũng phát giác được Tương Hi thật sự khóc thực đáng thương. Thế là quyết định trấn an tiểu bảo bối. Hắn liền cúi đầu, vươn đầu lưỡi ra hướng tiểu huyệt đã bị đánh đến đỏ bừng của Hi Hi liếʍ láp. Mới bắt đầu là nhẹ nhàng liếʍ lộng, sau đó liền biến thành hút.
- Ân. . . Thật thoải mái, cha, hút thật mạnh, bảo bối thật thoải mái.
Tương Nhiên trưng ra khuôn mặt bất biến tiếp tục nhiệm vụ liếʍ hút của mình.
Hắn dùng đầu ngón tay thật cẩn thận mà tách ra âʍ ɦộ trước mắt, khiến cho âm đế trốn ở chỗ sâu bên trong lộ ra. Nó trông như quả nhỏ chín mọng đang đợi hắn tới hái, thế là kìm lòng không nỗi liếʍ một chút. Mà hành động này kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tương Hi đến nhịn không được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ.
- Bảo bối, dùng tay ngươi đem hoa huyệt đẩy ra, như vậy cha mới có thể thưởng thức âm để của ngươi thật tốt nha.
Tương Nhiên dụ dỗ Tương Hi tự mình đem âm môi đẩy ra, để âm đế lộ ra bên ngoài. Thế là đem phần đầu hình chữ nhật của cây gậy đánh đít nhắm chính xác vào hoa đế, rồi không thừa một giây hung hăng đánh xuống "Ba" (Rồi xong anh ơi bị côn ŧᏂịŧ làm mù con mắt)
Tương Hi cảm nhận được một cỗ đau đớn truyền tới tận xương tủy, mặc dù trong đó còn có trộn lẫn một tia kɧoáı ©ảʍ, nhưng vẫn là đau chết mất! Đây chính là. . . Chính là. . . Nơi mẫn cảm nhất, nhưng không nghĩ tới, Tương Nhiên này lại muốn đánh tiếp. Tương Hi phun ra một dòng chất lỏng trong suốt đặc sệt, mật dịch trong hoa huyệt cũng chảy ra càng nhiều.
- A. . . Ân. . . Cha, ngươi sao lại có thể gạt ta, còn. . . Còn. . . Dùng sức đánh như thế.
Tương Hi hoàn toàn không dự đoán được âm mưu của Tương Nhiên. Chính mình thế nhưng lại ngây ngốc đem nơi yếu mẫn cảm ớt nhất lộ ra. Sau này không bao giờ tin tưởng cha nữa.