Edit: sunflower2white
Sau khi nghe quản gia báo cáo lại, sắc mặt Long Thiếu Hạo trở nên hết sức khó coi, anh dặn dò qua vài câu, sau đó liền lên lầu đi tìm Luyến Luyến.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhìn thấy Luyến Luyến một mình nằm cuộn người ở trên chiếc giường lớn có thể chứa hơn mười người kia, bóng dáng cuộn tròn như thế trông thấy rất cô đơn, yếu ớt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến. Tim anh chợt đau nhói như là bị ai đó dùng dao cứa vào, triền miên không dứt.
Anh rón rén đi vào đến bên giường, khẽ khàng ngã người xuống bên cạnh cô, dịu dàng vòng tay qua bụng cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Luyến Luyến biết, anh đã trở về, Long Thiếu Hạo âu yêm ôm cô kéo vào trong lòng. “Luyến Luyến, đừng sợ.” Anh nhẹ nhàng thầm thì bên tai cô, “Có anh ở đây, anh sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm thương tổn đến em.”
“Em… rất sợ.” Cô nức nở , trong thanh âm tràn ngập đau khổ, “Em… quá khứ của em… sẽ làm anh bị người khác cười chê.”
“Anh không quan tâm.” Long Thiếu Hạo khẳng định, anh nhất định phải khiến cho Nghê Tử Uyển trả giá cho những gì đã nói với cô hôm nay. Suốt sáu năm qua, anh thật cẩn thận không dám đυ.ng vào nỗi đau trong lòng Luyến Luyến. Nổ lực làm hết mọi cách, thật vất vả mới có thể khiến Luyến Luyến dần dần trừ đi bóng ma trong lòng. Vậy mà Nghê Tử Uyển, cô gái xấu xa ti tiện kia dám khơi lại chuyện này, dám đe dọa phơi bày trên các mặt báo, muốn làm thương tổn Luyến Luyến. Có trời biết, anh có bao nhiêu yêu thương Luyến Luyến, không nỡ nhìn thấy cô phải chịu đựng khổ sở nỗi ám ảnh của quá khứ. Anh hận mình không thể đem tất cả hạnh phúc trên thế gian này, trao toàn bộ cho cô, thế mà Nghê Tử Uyển, cô ta thật lớn gan, anh sẽ khiến cho cô ta biết cái gì là ân hận.
“Nhưng mà em để ý.” lòng Luyến Luyến tràn ngập đau khổ và mâu thuẫn, “Em yêu anh, em không muốn anh phải chịu bất kỳ một tổn thương nào cả.”
“Đồ ngốc,” Long Thiếu Hạo dịu dàng nâng cằm cô lên, nhìn khuôn mặt sầu khổ của cô mỉm cười, “Anh là ai, anh dễ dàng bị người khác đánh bại như vậy sao? Vậy em quá coi thường anh rồi. Trên đời này không có gì, cũng như không có ai có thể đánh bại anh, ngoại trừ em. Nếu em dám nói ra những lời vô nghĩa như rời khỏi anh là vì muốn tốt cho anh gì gì đó, anh nhất định đánh cho mông em nở hoa luôn.” Long Thiếu Hạo nói một tràng, vạch trần tâm tư của cô, thật nghiêm túc nhìn cô.
Luyến Luyến chăm chú nhìn anh một hồi lâu, mối rối trong lòng như được gỡ ra, cô bật cười, “Nói phô quá đi.“
“Đúng vậy, bà xã, em muốn trừng phạt ông xã thế nào đây?” Thấy cô cười, cuối cùng Long Thiếu Hạo cũng buông được tảng đá trong lòng xuống, cũng có tâm trí hứng thú nói đùa.
“Ai là bà xã của anh? Em còn chưa có kết hôn với anh đâu, anh đừng có gọi bậy bạ nha.” Luyến Luyến giả vờ giận, làm bộ muốn đánh anh.
Long Thiếu Hạo sợ tới mức oai oái kêu to, hai tay ngăn trở cô, thừa dịp nắm lấy tay cô, “Này này này, anh chỉ có nói bà xã, cũng không có chỉ ra tên họ bảo em là bà xã của anh nha, là chính em tự mình thừa nhận thôi, em cũng đừng có mà trút toàn bộ lỗi lầm lên đầu anh nha.”
“Anh…” Luyến Luyến vừa giận vừa xấu hổ, chỉ vào anh hoàn toàn nói không ra được lời nào.
“Cũng là em đã sớm muốn làm bà xã của anh, chỉ là ngượng ngùng không nói ra thôi?” Long Thiếu Hạo khuôn mặt giảo hoạt kề sát sát bên tai cô khẽ nói, “Không hề gì, chỉ cần em nói ra, không ai dám cười em đâu.” Vẻ mặt mang ý cười của anh cùng với lời nói hoàn toàn không khớp nhau.
“LONG — THIẾU — HẠO!” Luyến Luyến tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên thét lớn một tiếng, “Anh đi chết đi!” Cô lấy cái gối đầu ném qua phía anh, thật muốn đánh nhau, trên gương mặt đáng ghét của anh vẫn mang nét cười, lại bị anh tay mắt lanh lẹ tiếp được cái gối, “Đến đây, đến đây, đánh không, nhào vô.” Anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ hướng về phía cô vẫy vẫy tay, Luyến Luyến tức đến đỏ bừng cả mặt, nhảy dựng lên cùng anh chơi trò mèo vờn chuột, rượt đuổi khắp phòng.
Tiếng cười, tiếng tức giận mắng mỏ, tràn ngập phòng ngủ, khắp mọi ngõ ngách.
Chơi đùa mệt mỏi, Luyến Luyến thở hổn hển tựa vào lòng Long Thiếu Hạo, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Anh nhấn điện thoại gọi Trợ lý đặc biệt, “Lawrence, lập tức liên lạc Phong tổng tài, tôi muốn cái tên Nghê Tử Uyển này từ nay hoàn toàn biến mất trong giới nghệ thuật.” Giọng nói của anh lạnh như băng, mặt cũng lộ vẻ lạnh lùng tàn khốc.
“Dạ, Tổng tai.” Lawrence tiếp thu, không hỏi gì nhiều.
Tắt máy, Long Thiếu Hạo quay đầu chăm chú ngắm Luyến Luyến đang hồn nhiên ngủ, khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc chợt chuyển sang vẻ vô cùng yêu thương không gì so sánh được.