“Đương nhiên là kiếm nhiều tiền hơn, giao nhiều hơn…”
Vì căng thẳng lên Phong Thiên Tuyết trở nên lắp ba lắp bắp: “Còn nữa…”
Cô chỉ vào chai rượu vang có giá trị không hề nhỏ trên bàn, định đổi hướng bầu không khí mờ ám này: “Không được tiêu tiền lung tung, không được khai khống tiền!”
“Đây là đồ khách hàng mua.” Dạ Chấn Đình thuận miệng đáp.
“Hóa ra là vậy, tôi nói rồi mà, sao anh có thể mua loại rượu đắt như vậy được.” Phong Thiên Tuyết lại lùi về sau: “Vậy khách hàng đó chốt đơn cho anh chưa?”
“Tôi từ chối rồi.” Dạ Chấn Đình cố ý trêu chọc cô: “Năm mươi tám tuổi, một trăm bốn mươi cân, tôi không muốn chết trên giường đâu.”
Phong Thiên Tuyết phụt cười, cô vươn tay ra véo cánh tay anh: “Anh săn chắc và cường tráng thế này, sẽ không dễ chết như vậy đâu!”
Dạ Chấn Đình bắt lấy bàn tay đang lộn xộn của cô, kéo cô vào lòng: “Hay là cô thử trước xem!”
“Không được…” Phong Thiên Tuyết sợ đến mức nói năng lộn xộn: “Anh đừng có làm bậy, anh dám chạm vào tôi là tôi khiếu nại anh đấy!”
“Cô khiếu nại đi…” Dạ Chấn Đình cắn nhẹ vào vành tai cô, mang theo một loại cảm giác tê dại như bị điện giật: “Nếu tôi bị đuổi thì sẽ không có tiền trả cho cô nữa.”
“Anh…” Phong Thiên Tuyết cứng họng.
Nụ hôn của Dạ Chấn Đình tiếp tục hướng xuống phía dưới, bờ môi mỏng khẽ lướt qua xương quai xanh của cô, anh cắn cúc áo sơ mi của cô và thăm dò phía trước ngực…
“Đừng mà…” Phong Thiên Tuyết hoảng sợ giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Cô rất mẫn cảm…”
Dạ Chấn Đình rất hài lòng với phản ứng của cô, đang định tiếp tục thì bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói kiêu ngạo, hống hách của phụ nữ.
“Tôi đã chơi chán mấy anh chàng vừa nãy rồi, không có người nào mới lạ sao?”
“Tôi muốn người hàng đầu của Dạ Sắc, hàng đầu cơ!”
“Đúng vậy, chúng tôi muốn người hàng đầu, bà đây có rất nhiều tiền!”
Sau đó, “rầm” một tiếng, cánh cửa bị xô mở.
Ba nữ đại gia với thân hình đầy đặn, người nồng nặc mùi rượu xông vào, khi nhìn thấy căn phòng VIP xa lạ thì sửng sốt: “Hả, người đâu rồi? Mười tám chàng trai mà chúng ta chọn đâu?”
“Sao ở đây lại yên tĩnh như vậy? Lẽ nào chúng ta đi nhầm rồi?”
“Các người đi nhầm rồi, phòng VIP của các người ở phía trước!”
Ngoài cửa, đám vệ sĩ bị Dạ Chấn Đình tách ra chuẩn bị bước vào giải quyết.
Dạ Chấn Đình đưa mắt ra hiệu, bọn họ lập tức tránh đi.
Phong Thiên Tuyết bò dậy khỏi ghế sô pha, quay lưng về phía cửa và chỉnh lại quần áo.
“Woah, ở đây có một anh chàng trai bao nè.”
Ba nữ đại gia phát hiện ra Dạ Chấn Đình thì trở nên hưng phấn, híp mắt lại đánh giá anh…
“Dáng người và diện mạo này đúng là cực phẩm, hoàn toàn khác với đám người tầm thường ngoài kia!”
“Bá đạo hoang dã, tôi rất thích!”
“Anh chàng đẹp trai, cậu cũng là trai bao ở đây à? Ra giá đi, các chị đây có rất nhiều tiền!”
Dạ Chấn Đình chỉ lo uống rượu của mình, chẳng thèm liếc mắt nhìn họ lấy một cái.
Nhưng khí chất lạnh lùng bá đạo này của anh càng khiến ba nữ đại gia kia ngứa ngáy không kìm lòng được.
Phong Thiên Tuyết thấy cơ hội phát tài đã đến, đương nhiên không thể bỏ qua, cô cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ ba nữ đại gia kia: “Chị gái á? Tôi thấy phải là dì mới đúng.”
“Con ranh này ở đâu ra vậy, có biết ăn nói không thế?” Ba người phụ nữ đó trừng mắt nhìn Phong Thiên Tuyết một cách đầy thù địch: “Cô có biết bọn tôi là ai không?”
“Tôi chẳng cần biết các người là ai.” Phong Thiên Tuyết ôm vai Dạ Chấn Đình: “Tôi đã ưng anh chàng này trước rồi.”
Dạ Chấn Đình hơi nhướng mày, nhìn cô với vẻ hứng thú.
Một nữ đại gia rút một xấp tiền lớn từ trong túi ra và ném lên bàn: “Ranh con, bên ngoài vẫn còn rất nhiều trai bao, số tiền này đủ để cô tìm bảy tám người rồi đấy, nhường người này cho chúng tôi đi!”
“Không được!!!”
Phong Thiên Tuyết nâng cằm Dạ Chấn Đình lên và hôn mạnh lên đôi môi mỏng của anh, sau đó ôm anh và nói…
“Hôm nay cô đây đã phải bỏ ra một trăm nghìn tệ mới bao được trai bao cao cấp trong truyền thuyết này, không thể nhường cho ai hết, các người cút đi hết cho tôi, cút!”
Dạ Chấn Đình nhướng đuôi lông mày, mím môi, anh vẫn chưa thỏa mãn với nụ hôn của cô.
Nhưng có điều, trai bao cao cấp? Cô đang thăng cấp cho anh đấy à?