*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 377
“Yên tâm, con của anh rất ngoan, nó đang phát triển rất tốt. Anh à, sinh nhật của ba, anh nghĩ xem chúng ta nên chuẩn bị quà gì để không thất lễ.”
“Em không nói thì anh cũng quên mất, em đừng bận tâm chuyện này, anh đã chuẩn bị cả rồi.”
Bạch Vân Khê thật sự không thể nào tiếp tục cái chủ đề quay quanh con cái nữa, anh mà hỏi nữa, cô cũng không biết có thể tiếp tục nói dối không? Thân người làm mẹ, nhưng cô không thể bảo vệ con tốt được, để nó chết đi mà cô cũng không hay biết gì. Đó hoàn toàn là lỗi do cô, mất con cô đã quá đau lòng, nay lại tiếp tục nhắc đến cái đề tài này mà coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cô thật là một người mẹ tồi tệ. Nếu như con có thương mẹ, thì hãy dùng cái chết của con làm một việc có ích cho mẹ. Mẹ sẽ mãi mãi không bao giờ quên con.người mẹ còn thất thường, không ổn định cho nên mới đột ngột ra đi.
Cái nguyên nhân này làm cho Bạch Vân Khê đổi hết tội lỗi lên đầu Bạch Hiểu Nguyệt. Chính Bạch Hiểu Nguyệt là người thường xuyên ảnh hưởng đến tâm tình của cô cho nên mới gây ra cái chết của con cô.
Hết thảy, tất cả mọi chuyện đều là do Bạch Hiểu Nguyệt.
Kết thúc giờ làm việc, Bạch Hiểu Nguyệt vội vàng nhanh chóng chạy xuống lầu bắt xe trở về nhà thì đã thấy xe của Vân Thiên Lâm đã đậu bên dưới.
Bạch Hiểu Nguyệt mỉm cười, vẫn là Vân Thiên Lâm của cô chu đáo nhất. Cô chui vào xe, bảo anh nhanh chóng chạy đến siêu thị, nếu không sẽ bị trễ giờ mất.
Vân Thiên Lâm khó hiểu, anh cứ nghĩ cô sẽ bảo là chở về nhà để đợi cô trang điểm thay quần áo chứ. Anh biết Bạch Hiểu Nguyệt rất để ý đến vấn đề này, nếu như đi gặp mặt người khác, không chuẩn bị cẩn thận hoàn hảo là cô nhất quyết không chịu đi.
“Bây giờ em đi siêu thị làm gì? Không phải là về nhà?”
Bạch Hiểu Nguyệt lấy gương ra soi soi một chút, cô trả lời: “Không về nhà, em đi mua một ít quà sinh nhật cho chú.”
Vân Thiên Lâm nhăn mày lại, mua quà? Ông ta đáng để được mua quà sao? Tới tham dự đã là nể mặt ông ta lắm rồi.
“Không mua được không? Sự hiện diện của anh đã là một vinh dự rất lớn trong cuộc đời sinh nhật của ông ta rôi, em mua quà chi cho tốn sức.”
Để tiết kiệm thời gian, Bạch Hiểu Nguyệt đánh một ít phấn lại, cô dừng lại động tác bôi son, ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.
“Anh không đồng ý?”
Vân Thiên Lâm từ kính chiếu hậu thấy qua đôi mắt đó, anh lập tức cười hì hì hối lỗi. Cô mà nổi giận lên thì đáng sợ lắm, tốt nhất là những vấn đề liên quan đến tính phúc, anh nên nhường nhịn cô thì mới có thể chiếm tiện nghi của cô được.
“Ai bảo là anh không đồng ý chứ, có điều buổi tối em phải cho anh thêm một lần nữa, điều kiện trao đổi công bằng. Anh đâu thể làm việc không công được, phải cho anh chút lợi gì chứ.”