Nhưng tưởng tượng đến việc chính mình làm dơ toàn bộ sô pha, Phương Cảnh Khanh liền xấu hổ không chịu nổi, vì vậy không dám hỏi anh trai xem sẽ xử lý sô pha như thế nào. Tóm lại, đến khi ăn trưa xong trở về, ghế đã đổi thành một cái mới, còn được bọc da, như vậy sau này có bị làm ướt thì chỉ cần lau là sạch, không cần phải đổi cái khác. Cậu ngoan ngoãn uống sữa bò, sau đó đi đánh răng rửa mặt, dù sao bây giờ mông nhỏ cũng không thể thừa nhận thêm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ yêu thương nào nữa. Hạ Dục Sơn phát tiết qua một lần, nên giờ nghỉ trưa không dày vò tiếp, cùng em trai lên giường nghỉ ngơi.
Buổi chiều, Hạ Dục Sơn ra ngoài làm việc, vật nhỏ ở một mình trong văn phòng đọc sách.
Mắt cá chân vẫn bị xích như cũ, có điều Phương Cảnh Khanh rất thích âm thanh của lục lạc, luôn đung đưa chân, tiếng vang lúc ẩn lúc hiện như tiếng đàn. Sách trong tay lật xem đã chán, vật nhỏ ngẩng đầu nhìn thời gian trôi qua, cảm thấy anh trai còn một lúc lâu nữa mới về, liền lấy di động ra, bắt đầu chơi game bên trong.
Giữa chừng, thư ký lại tiến vào đem cho cậu một phần trái cây.
Đây không phải là lần đầu tiên Phương Cảnh Khanh thấy hắn, thoáng thả lỏng một chút. Nhưng ngay trong lúc người lạ kia tiến vào văn phòng cậu liền lập tức căng thẳng. Cậu nhỏ giọng nói “Cảm ơn”, cũng không lập tức chạm vào đĩa trái cây, mà chờ đến khi cửa đóng lại lần nữa mới chậm rãi thở ra một hơi.
Haiz…. Lại thấy nhớ anh trai…..
Cậu cầm quả dâu tây, sau đó nhấp môi cắn một ngụm, rồi ghé vào bàn nhớ lại ký ức tuyệt diệu lúc sáng được anh trai yêu thương, âʍ ɦộ dần ướŧ áŧ.
Phương Cảnh Khanh ngượng ngùng không dám chạm vào phía dưới, đành phải tiếp tục chờ anh trai về.
Có điều Hạ Dục Sơn tựa hồ như có rất nhiều việc phải xử lý, lúc quay lại là đã 5 giờ chiều, sắc trời bên ngoài cũng mờ nhạt. Tiểu gia hỏa nằm trên bàn ngủ say, trò chơi trên di động vẫn còn sáng. Nam nhân vừa nhìn thấy em mình thần sắc liền trở nên nhu hòa, nhẹ nhàng mở khóa xích, ôm em trai vào trong l*иg ngực. Phương Cảnh Khanh mơ mơ màng màng tỉnh lại trong ngực hắn, lập tức mềm giọng gọi một tiếng.
“Anh ơi.”
Nam nhân hôn hôn lên đôi môi phấn hồng của cậu, rồi mới trầm thấp đáp.
“Anh đã trở lại rồi đây.”
“Chúng ta về nhà, nhé?”
Hai tai Phương Cảnh Khanh đỏ ửng, chui trong ngực hắn rầm rì đáp ứng.
“Ưʍ.”
Cậu được anh trai nắm tay đưa về nhà.
Đến lúc về nhà thì thời gian cũng không còn sớm, nên cả hai liền dùng bữa tối luôn ở dưới lầu. Có điều khóa xích trên chân Phương Cảnh Khanh vẫn là buộc vào cạnh bàn, người hầu nhìn thấy nhưng không ai dám hé răng. Hạ Dục Sơn nhìn cậu ăn cơm, sau đó đưa qua một ly sữa bò như thường lệ, trông vật nhỏ uống hết mới tháo xích ôm người đi lên lầu. Hắn cũng không để ý đến mấy lời đồn đãi ngầm giữa đám người hầu rằng hắn cầm tù tiểu thiếu gia…
Dù sao thì, quả thật hắn đã làm như vậy.
Nhưng mà loại cầm tù này, là em tình anh nguyện mà thôi.
Phương Cảnh Khanh ăn no bụng, liếʍ môi, nhỏ giọng cầu nam nhân.
“Ưm…. Anh, Tiểu Khanh muốn anh.”
“Lại bắt đầu nứиɠ l*и?”
Hạ Dục Sơn cười nhẹ, nhưng đôi môi mỏng gợi cảm lại phát ra lời nói không hề tao nhã. Còn tiểu gia hỏa còn vì từ ngữ thô tục như vậy mà càng thêm run run, âʍ ɦộ trực tiếp hộc ra một vệt nước nhờn nhớp nháp, khiến cậu vô cùng xấu hổ rồi lại không thể không thừa nhận.
“Hức…. âʍ ɦộ Tiểu Khanh….. Muốn anh.”
“Ngày mai là cuối tuần.”
Hạ Dục Sơn không có tiếp tục đề tài của em hắn, mà dùng chân đá mở cửa phòng, sau đó thả vật nhỏ xuống giường.
“Hai ngày tới anh cũng không đi làm, cùng em ở nhà, em thích không?”
“Thật tốt quá!”
Tiểu gia hỏa ngồi dậy, đôi mắt cong cong mỉm cười.
“Chỉ cần có anh ở bên cạnh, Tiểu Khanh đều rất vui.”
Hạ Dục Sơn cũng khẽ cười.
Hắn không có đưa em hắn vào phòng tắm tắm rửa như thường lệ, mà tháo cà vạt ra trước, nới lỏng áo sơ mi ra trước mặt vật nhỏ. Áo sơ mi trên người lỏng lẻo, Phương Cảnh Khanh cắn môi, đôi mắt tựa như dính chặt trên người anh cậu. Cơ ngực cùng cơ bụng nam nhân đã lộ ra hơn phân nửa, khiến đáy chậu vốn hơi ẩm ướt càng trở nên dính nhớp vô cùng.
“Anh….”
Cậu nghĩ rằng anh trai muốn cởϊ qυầи áo, nhưng Hạ Dục Sơn chỉ dừng ở đây.
Nam nhân còn nhớ rõ sáng nay đã nói sẽ trừng phạt, bởi vậy cũng không khách khí, trực tiếp lấy sợi dây thừng màu đỏ ở trong ngăn tủ ra. Tiểu gia hỏa run lên, bản năng biết rằng không ổn, muốn bỏ chạy. Nhưng vừa mới bò một bước, mắt cá chân đã bị túm chặt, hoàn toàn rơi vào trong ngực Hạ Dục Sơn. Tuy rằng mắt chưa ngấn lệ, nhưng giọng nói đã mang theo tiếng nức nở.
“Anh ơi….. Đừng dùng thứ kia….. Tiểu Khanh không muốn cái đó….”
Cậu đã từng bị trói một lần.
Lần đó cậu cũng phạm lỗi, không cẩn thận nhận thư tỏ tình của bạn học, lập tức chọc Hạ Dục Sơn giận điên, đêm đó cậu liền bị trói lại, ném trên giường cᏂị©Ꮒ ba ngày, ngay cả đi WC cũng là nam nhân ôm cậu đi. Hai cái lỗ bị đυ. gần như chết lặng, chưa bao giờ biết rằng làʍ t̠ìиɦ cùng anh trai lại có thể quá mức đến như vậy, khiến cậu khóc kêu không ngừng, nước mắt ướt đấm gối.
Mà hiện tại….. Anh trai lại dùng vật này trừng phạt cậu.
Phương Cảnh Khanh nức nở lắc đầu, muốn tránh thoát.
Nam nhân mím môi, sắc mặt lạnh lẽo.
“Em dám không nghe lời anh?”
“Hức….. Anh, em sai rồi….. Em thật sự biết sai rồi…..”
Tiểu gia hỏa không ngừng cầu xin.
“Tiểu Khanh, không muốn cái này…. Anh, anh ơi…..”
“Đây là không nghe lời.”
Hạ Dục Sơn sầm mặt, giơ tay tát mạnh lên mông cậu một cái.
Lực tay vô cùng tàn nhẫn, Phương Cảnh Khanh bị đánh lập tức thét lên, mông nhỏ nháy mắt đỏ cả một mảng. Cậu đau muốn hỏng rồi, vùi vào trong ngực anh trai khóc lớn, quả thật đã bị dọa cho không dám phản bác. Quần áo bị cởi ra, nhưng cậu chỉ dám khóc chứ không dám trốn, thậm chí còn không dám nghĩ hai ngày tới sẽ phải trải qua những chuyện gì. Hạ Dục Sơn nhìn da thịt trắng nõn dần dần lộ ra của em hắn, nheo nheo mắt, trong lòng dâng lên ý nghĩ lưu lại dấu vết của hắn trên tró.
Dù sao dây thừng cũng trơn nhẵn.
Phương Cảnh Khanh bị bị anh trai trói lại, hai vυ' không lớn bao nhiêu cũng bị thít chặt.
Hai chân đều bị gập lại trói lại, bởi vì cột chặt nên cậu không thể động đậy, càng đừng nói đến chuyện duỗi chân chạy trốn. Cánh tay bị dây xích cột ở hai góc giường, không còn đường phản kháng. Chân bị gập rồi cột lại thành hình chữ M, bắp đùi trắng nõn bị dây thừng đỏ thít lại một vòng, thực sự xinh đẹp mê người. Hạ Dục Sơn hài lòng nhìn tác phẩm của hắn, sau đó cầm lấy một cái roi có gắn nhiều tua da ở trên đầu, nhẹ nhàng phất qua đầṳ ѵú em hắn.
“Thích anh trừng phạt em như vậy không?”
Hạ Dục Sơn cuối xuống hôn lên bộ ngực lõα ɭồ như tên tội phạm hung ác đang hϊếp da^ʍ thiếu niên.
“Tiểu Khanh, em hẳn biết rằng mấy ngày trước anh đều vô cùng ôn nhu với em.”
“Huhu…. Em biết.”
“Cho nên, hôm nay anh phải dữ một chút, nếu không sau này Tiểu Khanh lại không nghe lời anh nói, vậy thì phải làm sao đây?”
Hắn rũ mắt, ở trên cao nhìn xuống đứa em trai đang bị trói chặt không thể động đậy.
Phương Cảnh Khanh hít hít mũi, trong lòng ủy khuất nhưng không dám hé răng.
Roi da kia nhẹ nhàng lướt qua người cậu, cậu sợ hãi cực kỳ, đây chính là roi nhuyễn, đánh lên đau vô cùng, nhưng lại không có nhiều dấu vết. Hạ Dục Sơn cầm roi trêu chọc đầṳ ѵú em hắn, đến khi hai núʍ ѵú hồng nhạt bị chơi sưng lên mới quất roi thứ hai xuống.
“Ah…”
Tiểu gia hỏa cắn môi rên một tiếng, đầṳ ѵú xinh đẹp nổi lên một vết đỏ hồng.
Cậu đau đớn, nhưng âʍ ɦộ cũng run rẩy theo, còn nhả ra một sợi nước nhờn trong suốt, thật sự là da^ʍ mĩ không chịu nổi. Hạ Dục Sơn đương nhiên nhận thấy âʍ ɦộ vật nhỏ đang hưng phấn, không khỏi chửi nhỏ một câu.
“Quả nhiên là dâʍ đãиɠ.”
Sau đó không hề nương tay quất roi lên l*и Phương Cảnh Khanh! Toàn bộ đầu roi da mềm đều đánh vào âʍ ɦộ phấn nộn. Dù cho âʍ ѵậŧ còn chưa sưng lên, nhưng Phương Cảnh Khanh đau đến run rẩy. Cậu không chịu nổi khóc nỉ non, hít từng ngụm khí, nhưng nam nhân lại thưởng thức âʍ ɦộ nhỏ bị đánh sưng múp, một lần nửa cầm roi quất lên.
Hạ Dục Sơn ngồi ở trên giường, dùng tay tách mép l*и em hắn ra.
Lỗ thịt đáng thương phun nước, môi thịt đã bị đánh sưng đỏ, chạm vào một chút cũng không chịu nổi. Nhưng Hạ Dục Sơn muốn trừng phạt cũng không phải là hai mép l*и này, mà chính là viên thịt nhỏ nấp ở bên trong, âʍ ѵậŧ mẫn cảm.
Phương Cảnh Khanh dường như ý thức được hắn sẽ làm gì tiếp, tức khắc khóc càng thêm lợi hại, nhưng vẫn không ngăn được cái roi kia quất xuống. Âʍ ѵậŧ bị đánh mạnh, cậu đau đến nỗi mông thịt run run. Vậy mà một cổ cảm giác kỳ quái từ bụng dưới nổi lên, khiến cậu sợ hãi cực kỳ.
“Anh….. Đừng mà, Tiểu Khanh sai rồi, Tiểu Khanh sẽ nghe lời…. Á!”
Hạ Dục Sơn lại đánh tiếp.
Hộŧ ɭε nhanh chóng sưng múp, tròn trịa giống như hạt trân châu, sung huyết cứng rắn, phiếm một tầng đỏ ửng mê người. Lúc này nắn mới hài lòng, dùng tay xoa xoa viên thịt, quả nhiên khiến vật nhỏ run rẩy không thôi. Phương Cảnh Khanh sợ đau vô cùng, nhưng mà anh trai muốn đánh cậu, cậu làm sao có thể trốn tránh. Vật nhỏ chỉ đành rơi nước mắt, tiếp tục mở chân cho anh trai bắt nạt.
“Em thấy em có đáng bị đánh nữa không?”
Nam nhân trầm giọng hỏi, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ, không có lấy một tia ôn nhu.
“Phương Cảnh Khanh, em nói xem.”
Tiểu gia hỏa run lên, cắn môi, nước mắt rơi xuống.
“Anh….”
Kỳ thật cậu rất muốn nói không thể đánh, đừng đánh nữa, nhưng nhìn biểu tình hiện tại của anh trai, cậu biết đáp án của cậu chỉ có một mà thôi. Đau đớn giữa hai chân vừa mới tan đi đôi chút, bắp đùi vẫn còn hơi run run. Cậu khóc nức nở, nhưng vẫn rưng rưng gật đầu, bày ra bộ dáng nhu thuận với nam nhân vô cùng.
“Đáng đánh….. Anh, xin anh tiếp tục, đánh âʍ ɦộ Tiểu Khanh…..”
Lúc này Hạ Dục Sơn mới hài lòng mỉm cười, rồi lại ác liệt nắn bóp âʍ ѵậŧ, khiến cả người cậu run rẩy.
Nhưng rất nhanh, roi thứ ba quất xuống.
Hắn nhắm ngay âʍ ѵậŧ em hắn, quất Thẩm Giai Du thở gấp dồn dập, bụng dưới không ngừng co rút, hiển nhiên là sắp cao trào. Nhưng ở trước bước cuối cùng, nam nhân đột nhiên vứt roi trong tay, cúi đầu xuống, ngậm lấy miệng huyệt bị hắn đánh sưng lên. Bỗng nhiên bị môi lưỡi ấm áp bao bọc, tiểu gia hỏa rên lên một tiếng, rốt cuộc không chịu nổi. Cậu khóc nỉ non, đồng thời tiết một luồng nước ấm, tất cả đều từ trong tử ©υиɠ bắn ra, nhưng không có cơ hội phun ra ngoài, đều bị nam nhân mυ'ŧ nuốt sạch sẽ.
Hạ Dục Sơn cuối cùng cũng nếm được mật ngọt, hài lòng chuyển động cơ thể.
“Bây giờ, anh bắt đầu cᏂị©Ꮒ l*и em.”
Phương Cảnh Khanh nức nở, hoàn toàn không thể tránh né.
Qυყ đầυ to lớn như vậy, từng chút từng chút nong ra miệng âʍ ɦộ sưng đỏ, tiến hoàn toàn vào sâu bên trong âʍ đa͙σ chặt chẽ ướŧ áŧ. Hạ Dục Sơn cuối cùng tiến vào đến nơi này, hài lòng cắn cắn vành tai tiểu gia hỏa. Hắn lập tức ưỡn hông đâm lút cán, lúc này không cần khiêng chân của em hắn lên, mà trực tiếp dùng sức lực hung ác nhất đυ. l*и em hắn trên giường.
Phương Cảnh Khanh khóc kêu, nhưng chỉ có thể thừa nhận trận tính ai thô lỗ lại điên cuồng này.