“Á!!”
Phương Cảnh Khanh nhăn mày, run rẩy thét lớn.
Trong bụng cậu căng đầy, căng đến mức ngoài cảm giác chua xót trong bàng quang ra thì cậu không còn cảm nhận được gì khác. Bụng trướng to tê mỏi như vậy, nhưng hai lỗ niệu đạo trước sau đều bị chặn chặt chẽ. Tiểu gia hỏa ôm bụng khóc nỉ non, cảm giác buồn tiểu bức cậu khóc thét. Mà Hạ Dục Sơn lại còn cố tình dọng hết toàn bộ cây gậy thịt thô to kia vào bên trong, đâm thật sâu vào trong âʍ đa͙σ…..
“Anh! Anh ơi!” Mông Phương Cảnh Khanh run rẩy không ngừng.
“Nhiều quá….. trong bụng Tiểu Khanh, đầy quá!”
Miệng l*и bị căng to, bên trong ống thịt bị nhồi đầy, có lẽ vì quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà liên tục tiết ra nước da^ʍ nhầy nhụa.
“Anh, đừng mà, lấy ra….. lấy ra một chút cho Tiểu Khanh đi, hu hu!”
Đột nhiên, Hạ Dục Sơn đâm mạnh dươиɠ ѵậŧ vào trong tử ©υиɠ, hai túi trứng dái đập vào cánh hoa thịt non mịn.
“Không được.”
Lúc này, âʍ đa͙σ căng chặt vô cùng, siết đến nỗi nam nhân phải nhíu mày, hắn ổn định hơi thở sau đó mới đẩy eo đâm sâu vào trong khối thịt mềm. Hạ thân của hắn luôn to như vậy, nên vừa thọc vào đã nong bụng Phương Cảnh Khanh ra đến cực hạn. Cảm giác chua xót làm vật nhỏ khóc thê thảm, nhưng âʍ ɦộ phía dưới vẫn đuổi theo bú ʍúŧ hung khí của nam nhân, thậm chí còn tuôn ra vô số nước nhờn. Cậu gấp đến mức da đầu tê dại, mà l*и thì vẫn còn thèm thuồng, chỉ muốn nam nhân tiến vào đυ. thêm vài cái.
“Hức….. Chết mất…… Tiểu Khanh thật sự sẽ chết mất…..”
Căn dươиɠ ѵậŧ kia một khi đã chuyển động sẽ không để cho cậu có cơ hội thích ứng, kéo ra dập vào lặp đi lặp lại mà đυ., mà lần nào cũng rút ra đến miệng l*и sau đó lại thô bạo đâm thẳng vào bên trong, liên tục đem cổ tử ©υиɠ đang muốn khép lại kia thọc mở ra hoàn toàn. Bởi vì bàng quang phía trước âʍ đa͙σ của cậu không ngừng bị chèn ép, cho nên mỗi lần cọ xát đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác muốn tè của cậu… huống chi qυყ đầυ của nam nhân còn nhếch lên nữa! Phương Cảnh Khanh khóc đến lợi hại, tiếng khóc không ngừng run run, hiển nhiên, bụng dưới đã căng chặt khẩn trương từng đợt, khiến toàn thân cậu run lẩy bẩy, cậu cố gắng cầu xin anh trai, chỉ cần hắn giúp cậu giải quyết một chút nướ© ŧıểυ thôi cũng được.
“Hức….. Aa….. Anh, anh….. Lấy ra một chút….. một chút thôi….”
Hạ Dục Sơn chống giường, vừa thô bạo vừa tăng tốc đυ. l*и non của em hắn.
Biểu tình của nam nhân vô cùng nghiêm túc, tựa như không phải làʍ t̠ìиɦ, mà là trừng phạt, động tác eo hông càng không có nửa điểm thương tiếc, hoàn toàn chính là bộ dáng bạo da^ʍ em trai. Một tay hắn chống lên khăn trải giường, một tay khác ôm lưng Phương Cảnh Khanh, giúp tiểu gia hỏa phía dưới ổn định thân thể. Từng nụ hôn gặm không ngừng rơi xuống, chỉ là không có bắt vật nhỏ cùng hôn sâu.
“Em quên rằng lúc nãy đã đồng ý với anh cái gì rồi sao?”
Hắn dán sát vào bên tai vật nhỏ, trầm thấp nỉ non, đồng thời rút dươиɠ ѵậŧ ra tới cửa huyệt, nương theo dịch nhờn dính ướt trong âʍ đa͙σ non mềm chật hẹp thọc mạnh vào nơi sâu nhất, chiếm hữu hoàn toàn thân thể của Phương Cảnh Khanh.
“Tiểu Khanh, là chính em nói rất thích.”
“Rõ ràng em sướиɠ nỗi chảy nước….”
Nơi giao hợp là một mảng ẩm ướt, mặc dù Phương Cảnh Khanh còn chưa có triều xuy nhưng cũng đã làm dơ một vũng nhỏ trên tấm khăn trải giường, làm ướt cả một khối lông ©ôи ŧɧịt̠ rậm đen của Hạ Dục Sơn.
“Sướиɠ không, Tiểu Khanh?”
“Có thích được anh đυ. em như thế này không? Trong bụng em hiện giờ đều là nướ© ŧıểυ của anh.”
Phương Cảnh Khanh bị lời nói của hắn làm cho mặt đỏ tai hồng, càng không ngăn được tiếng nức nở.
“Hức! A…….ha…… Nhưng, nhưng mà bên trong quá nhiều…. Bụng….. Á! Xót quá! Muốn tè!”
Mầm thịt phía trước đã cương lên hoàn toàn, dán lên trên bụng nhỏ. Chỉ là cây gậy bạc kia vẫn còn đó, nhét kín lỗ tiểu, cho dù bên trong ống niệu đạo đã tràn đầy thủy dịch thì lúc này cũng không thể tiết ra. Cậu khóc lóc lắc lắc đầu, đôi tay vươn ra muốn lấy xuống, nhưng Hạ Dục Sơn đã đè chặt hai cánh tay cậu, không cho cậu cơ hội nhổ gậy bạc ra.
Giọng nói nam nhân lạnh đi vài phần, tựa như không hài lòng với câu trả lời của em trai.
“Nói cho anh biết, em có sướиɠ hay không?”
“Hức, xót….” Vật nhỏ vẫn còn đang khóc.
Bụng nhỏ của cậu bị rót đến căng tràn cực hạn, bụng lúc này muốn ấn cũng không ấn được, làm sao còn có thể bị đυ. chứ? Nhưng mà hiện tại cậu đang bị đυ., bị anh trai hãʍ Ꮒϊếp như vậy, khiến cho bên trong âʍ ɦộ không thể chịu nổi kɧoáı ©ảʍ dày đặc. Đại não cậu có chút chếnh choáng, bị cảm giác buồn tiểu trùng trùng điệp điệp bao vây, hoàn toàn không có chú ý tới giọng nói thâm trầm của anh trai. Cậu còn đang ủy ủy khuất khuất lau nước mắt, ngay sau đó đã bị tàn bạo giã vào một cái, khiến cho mắt cậu trừng lớn.
“Áááaa!!”
Tử ©υиɠ chưa từng bị đâm tàn nhẫn như vậy, lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu thét lên. Thân thể mảnh khảnh run bần bật trong lòng nam nhân, hô hấp như muốn nghẹn lại.
“Anh…… Sâu quá, sâu quá….. Á! Muốn phun!”
Tử ©υиɠ nho nhỏ ôm chặt lấy gậy thịt thô tráng, một lượng lớn ái dịch ấm áp từ bên trong vòi trứng liều mạng phóng ra.
Hạ Dục Sơn hít sâu một hơi, liên tục tàn độc làm hơn mười lần. Hắn đè hai chân Phương Cảnh Khanh, để cho đầu gối áp lên trên gò má, nếu không có hắn giữ lại, e rằng Phương Cảnh Khanh đã sớm bị hắn làm cho bay lên đầu giường. Mông nhỏ bị đυ. đến rung lắc, dường như bị ép chặt vào eo hông của nam nhân, không có một tia kẽ hở để hắn tiến lên. Hai tép môi thịt phấn nộn bị đυ. cho tan nát, thế nhưng vẫn tham ăn mà mυ'ŧ lấy gốc ©ôи ŧɧịt̠, thậm chí còn mυ'ŧ được cả một phần bìu dái phía dưới.
“Á!! Á!!”
Bị cưỡng chế lêи đỉиɦ cao trào, cơ thể Phương Cảnh Khanh căng chặt. Nếu không có gậy bạc cùng van khóa lỗ tiểu, chắc cậu đã mất khống chế mà tiết ra. Mà hiện tại, cậu cũng không có chỗ để tiết ra, nên chỉ có thể vừa thừa nhận cảm giác mót tiểu cực độ, vừa khóc rống lêи đỉиɦ. Tuy rằng thân thể ngây ngô này đã trải qua nhiều chuyện tính ái sung sướиɠ, nhưng cao trào kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế này vẫn là lần đầu tiên, khiến cho cậu muốn chết, hai chân cũng đã tê rần chết lặng. Mà Hạ Dục Sơn vẫn còn đè tay cậu đυ. l*и, không cho cậu thời gian để thở dốc.
“Sướиɠ hay không sướиɠ? Hả?! Sướиɠ hay không?!”
Nam nhân hung ác đóng cọc, đến nỗi hai bắp đùi non mềm cũng bị đυ. cho sưng lên.
“Em không nói có phải không? Phương Cảnh Khanh, em có tin anh cho em nhịn đái cả một đêm không hả?!”
“Huhu! Em sai rồi! Em sai rồi!”
Vật nhỏ gào khóc, giãy giụa cánh tay ôm lấy cổ anh trai.
“Sướиɠ…… Tiểu Khanh sướиɠ lắm, Tiểu Khanh sướиɠ lắm…… anh, hức! Ááa…. Anh ơi….. Em sai rồi….. Anh đừng phạt Tiểu Khanh…. anh đừng phạt….”
Hạ Dục Sơn nhẹ giọng “A” một tiếng, động tác dịu đi một chút, nhưng tốc độ vẫn nhanh như cũ, chỉ là không rút ra khỏi tử ©υиɠ thôi.
“Vậy nằm ngoan ngoãn đi!”
“Hức…..” Phương Cảnh Khanh sợ hãi co rụt lại, mặc dù bụng dưới căng trướng chua xót khiến cho cậu đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn thành thật không dám hé răng nửa lời.
Cậu không dám chọc cho anh trai tức giận.
Một chút cũng không dám.
L*и non run rẩy bị đυ., nước sốt vừa tiết ra bị dươиɠ ѵậŧ dọng vào tống hết ra bên ngoài, trông giống như một con suối nho nhỏ không ngừng phun nước. Cậu ôm cánh tay nam nhân, bụng nhỏ lắc lư không ngừng nhắc nhở lượng nước tràn đầy bên trong. Nhưng tất cả đều là do anh trai cậu rót vào, là nướ© ŧıểυ mà anh trai ban cho cậu….
Phương Cảnh Khanh rơi lệ, nhỏ giọng thút thít.
Cậu luyến tiếc bài tiết ra ngoài.