Tam Công Chúa Trong Lời Đồn

Chương 48: Một Nồi Không Đựng Hết Long Cốt

Trong phủ Nguyệt Ly, tại phòng ngủ của Trần Tiểu Thiên.

Bạch Cập vừa cầm dâu tây vừa hấp tấp chạy về, còn không kịp thở đã dâng dâu tây lên:

- Thiếu quân, dâu đây ạ.

Hàn Thước đưa quả dâu đến trước mặt Trần Tiểu Thiên, lại bị nàng đẩy ra.

- Ta chỉ muốn nhìn xem còn dâu hay không thôi, không đói không ăn nổi.

Trần Tiểu Thiên dùng ánh mắt ai oán nhìn Hàn Thước. Lúc này ánh mắt của Bạch Cập lại càng ai oán hơn.

Một lát sau, Trần Tiểu Thiên đột nhiên nói:

- Thiếu quân, tốt nhất đưa cho ta một phong thư bỏ vợ luôn đi, giải trừ hôn ước giữa ta và huynh, huynh đi đầu quân cho Nhị tỷ Trần Sở Sở. Ta đã là một tên tàn phế, còn nhị tỷ được người người ủng hộ có tiền đồ vô lượng, tất sẽ bảo vệ huynh chu toàn.

Chưa để Hàn Thước đáp lời thì Tử Nhuệ đã mở miệng nói thẳng:

- Nay nhị quận chúa đã bị trọng thương, tình hình tốt thế nào được.

Trần Tiểu Thiên ngỡ ngàng khi nghe được tin, không khỏi mở to đôi mắt nhìn mà hỏi lại:

- Hả, đã xảy ra chuyện gì vậy. Tên khốn nạn nào dám hại tỷ ấy thế.

Tử Nhuệ bẩm báo lại tin tức đã thăm dò được cho Trần Tiểu Thiên, y kể:

- Đêm đó nhị quận chúa chấp hành nhiệm vụ hành động bí mật, thống nhất nhìn pháo hoa làm tín hiệu, không biết người nào lại đốt pháo trước thời điểm khiến hành tung của nhị quận chúa bị bại lộ, lâm vào nguy hiểm.

Trần Tiểu Thiên nghe xong thì nện lên giường một cái: Đốt pháo hoa làm sao có thể khiến Trần Sở Sở bị thương được chứ.

Sau một hồi, Trần Tiểu Thiên quay đầu yếu ới nhìn Hàn Thước rồi nói:

- Chuyện pháo hoa chỉ là ngoài ý muốn. Hàn Thiếu quân, nhị tỷ vẫn là một lựa chọn tốt, huynh không thể không cân nhắc.

Chẳng đợi nàng nói xong thì Hàn Thước đã phất tay rồi ngắt lời nàng:

- Ta sẽ không rời khỏi nàng. Công chúa nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì xin cứ phân phó Hàn mỗ.

Nói xong thì hắn liền quay người rời đi.

Tử Nhuệ đưa mắt nhìn Hàn Thước và Bạch Cập rời đi, đến khi không còn thấy bóng lưng của họ nữa mới mở miệng nói với Trần Tiểu Thiên:

- Công chúa, thiếu quân đi rồi ạ.

Trần Tiểu Thiên nghe vậy thì hơi thất vọng, nàng thở dài một tiếng rồi than:

- Ài, thế mà cứ không chịu đi. Thôi, sau này tìm cơ hội khác đưa hắn đến bên cạnh Trần Sở Sở. Hắn sẽ không thể cứ một mực bên cạnh một kẻ tàn phế được. Để giữ được cái mạng nhỏ, ta phải tận lực dùng hết sức.. và diễn xong tuồng kịch này.

Nói xong, Trần Tiểu Thiên vui vẻ ngồi dậy từ trên giường, vừa ăn dâu một cách đắc ý vừa khoe khoang nhìn Tử Nhuệ.

Trần Tiểu Thiên cười xùy một tiếng:

- Muốn đấu với ta à.

Nhưng đúng lúc này, một người hầu vội vàng vào báo:

- Tam công chúa, đại nhân Tang Kỳ đến truyền lệnh của Thành chủ ạ.

Trần Tiểu Thiên sửng sốt đến nỗi quên nhai dâu tây trong miệng, do dự hỏi:

- Truyền lệnh gì vậy?

Nàng vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng đọc của Tang Kỳ đang truyền ý chỉ của Thành chủ vang lên.

- Thiếu thành chủ Hàn Thước thành Huyền Hổ mê hoặc Tam công chúa Trần Thiên Thiên trộm đi Long cốt. Hôm nay lấy một căn xương cốt để đền, tai nghe mắt thấy, dẹp yên lòng dân.

Trần Tiểu Thiên nghe xong liền đẩy mạnh cửa xông ra ngoài, trừng mắt, cao giọng hỏi:

- Lấy gì cơ, lấy xương hả?

Tang Kỳ không trả lời nàng mà chỉ phất tay lên, thị vệ Hoa Viên đằng sau Hàn Thước và Bạch Cập lập tức nâng ám tiễn lên bắn, lúc này đã có hai chiếc ám khí bay về phía Hàn Thước và Bạch Cập.

Trần Tiểu Thiên run rẩy quay đầu nhìn Hàn Thước. Mà Hàn Thước và Bạch Cập trong phút chốc sơ ý khiến cả hai cùng bị trúng ám khí, Bạch Cập liền ngã lăn ra đất rồi ngất đi.

Hàn Thước giữ chặt nơi bị trúng ám tiễn, định bước về phía Trần Tiểu Thiên nhưng vừa nhấc chân lên thì cũng đã ngất đi.

Thủ hạ của Tang Kỳ nhanh chóng chạy đến trói chặt hai chủ tớ Hàn Thước.

Trần Tiểu Thiên thấy thế thì bị chấn kinh, vội vàng quát:

- Các người muốn ra tay với Hàn Thước à?

Tang Kỳ giải thích trấn an Trần Tiểu Thiên:

- Tam công chúa, ngài trộm đi Long cốt thì quan viên trong thành lẫn dân chúng sẽ không chịu để yên, Thành chủ quyết định như vậy cũng chỉ vì muốn ngài thoát thân, không phải chịu tội.

Trần Tiểu Thiên chưa thể hồi phục tinh thần, nàng khϊếp sợ tới độ không thốt thành lời.

Họa vô đơn chí, đúng lúc này lại truyền đến tiếng người hầu hô vang:

- Thành chủ giá lâm.

Trần Tiểu Thiên lâm vào hoảng sợ hoàn toàn:

- Không phải chứ, ta làm sao có thể hố Hàn Thước được.

Nghi trượng của thành chủ đã dừng ở đình viện trong phủ Nguyệt Ly, vẻ mặt bà uy nghi ngồi chính giữa, đằng sau là Trần Sở Sở đang dẫn theo đoàn thị vệ.

Còn Hàn Thước sau khi ngất đã bị thị vệ trói lên giá gỗ, Bạch Cập đang hôn mê cũng bị cột bên cạnh.

Trần Tiểu Thiên khẩn trương nhưng không biết phải giúp thế nào, chỉ có thể lo lắng hỏi:

- Mẫu thân, ngài đang định làm gì vậy ạ?

Thành chủ liếc nàng một cái, mặt không đổi sắc mà đáp:

- Hàn Thước uống Long cốt, phá hủy vận thế thành Hoa Viên, ta thân là thành chủ, phải lấy một căn xương của hắn để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng.

Dù sao Trần Tiểu Thiên đã sống nửa đời người trong chế độ xã hội pháp trị, nào đã từng thấy qua tình thế như bây giờ. Vào thời khắc này cả người nàng tràn ngập hoảng hốt, sững sờ lắp bắp:

- Cắt thật ạ, định lấy bao nhiêu chiếc, to từng này thôi được không?

Trần Tiểu Thiên nói xong lại giơ ngón út ra, ngón tay cái sượt qua bấm vào chỗ khớp nối của ngón út.

Thành chủ khẽ cười, vỗ lên vai nàng rồi nói:

- Đứa bé ngốc, Long cốt to bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.

Trần Tiểu Thiên nghe vậy liền nhớ lại lúc bản thân tìm được Long cốt to tựa như hai ngón tay ghép lại, rồi nàng lại nhìn Hàn Thước, ánh mắt dừng lại ở vị trí xương sườn mà khϊếp sợ.

Trần Tiểu Thiên hô lên:

- Long cốt lớn, một nồi hầm cách thủy không hết, mẫu thân có thể nghĩ kỹ lại không ạ!

Nàng không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc tới chuyện Hàn Thước uống Long Cốt khiến thành chủ lại nổi giận, nghiêm nghị nói:

- Con còn mặt mũi gì mà nói. Người đâu, gỡ một căn xương sườn của Hàn Thước xuống.

Nghe được mệnh lệnh của thành chủ, đại phu liền cầm đao đi về phía Hàn Thước, chưa đợi Trần Tiểu Thiên kịp phản ứng lại thì đã đâm một nhát ngay dưới l*иg ngực của Hàn Thước. Một tiếng "phốc" vang lên kèm theo dòng máu chảy thấm vào quần áo.

Hàn Thước đau đớn kêu lên.

Trần Tiểu Thiên ngây ngẩn trong chớp mắt, liền ngăn lại tay của đại phu, sau đó quỳ sụp trên đất.

- Mẫu thân bớt giận. Long cốt là do con trộm, không liên quan đến Hàn Thước. Lấy mất một căn xương sườn của hắn thì hắn không chết cũng tàn phế. Hắn là người tâm cao khí ngạo, phế hắn chẳng bằng gϊếŧ hắn.

Thành chủ căm hận đáp:

- Gϊếŧ hắn càng tốt. Không có hắn mê hoặc sao khiến con dám làm loạn đến thế. Con có biết bên ngoài đang lan tràn tin đồn gì không. Con đã thành tai tinh trong miệng của dân chúng cả thành rồi đấy.

Thấy đại phu định tiếp tục ra tay, Trần Tiểu Thiên vội vàng xông lên trước, giang hai cánh tay chắn người trước Hàn Thước.

Nàng lớn giọng đáp lời Thành chủ:

- Do con ép Hàn Thước uống long cốt, Trần Tiểu Thiên làm thì phải chịu. Muốn lấy xương cũng được, vậy thì lấy của con đi. Con là xương sườn của hắn.

Nói xong, nàng lại kiên định đứng chắn đằng trước Hàn Thước mà trừng mắt nhìn mọi người, dùng ánh mắt uy hϊếp toàn bộ đại phu lẫn thị vệ:

- Ta lệnh cho các ngươi không được động đến hắn.

Trần Tiểu Thiên quay người giúp Hàn Thước gỡ dây trói, tay chân luống cuống khiến máu trước ngực của hắn lại chảy càng nhanh, nàng vội lấy quần áo che chặt trước miệng vết thương của hắn.

Thành chủ thấy Trần Tiểu Thiên che chở cho Hàn Thước đến độ này càng thêm phẫn nộ, chỉ vào thị vệ bên người mà ra lệnh:

- Kéo người ra ngoài.

Chúng thị vệ lĩnh mệnh vây quanh nàng và Hàn Thước.