Chẳng đợi Trần Tiểu Thiên nói hết, thành chủ đã đưa tay ra vỗ vai của nàng rồi dùng tông giọng trầm mà nói:
- Đừng tùy hứng nữa. Thiên Thiên, võ công của con cao cường đến lúc đó chạm đến thì dừng chớ gây tổn thương tính mạng người khác.
Trần Tiểu Thiên nghe vậy chớp mắt bỗng ỉu xìu, đôi mắt cụp xuống lúng túng đáp:
- Nếu người khác gây tổn thương tính mạng của con thì sao ạ?
Thành chủ bị chọc cười, bất đắc dĩ điểm tay lên mũi của Trần Tiểu Thiên mà vừa cười vừa đáp:
- Nghịch ngợm, nếu như con nhường, thờ ơ xem thường cuộc thi võ thì xem ta phạt nặng con thế nào.
Nói xong bà quay đầu nhìn mọi người rồi tùy ý nói:
- Hôm nay đến đây thôi, giải tán cả đi.
Thành chủ đứng dậy rời đi. Mọi người thấy thế thì đồng loạt hành lễ:
- Cung tiễn thành chủ.
- Cung tiễn mẫu thân.
Bây giờ Trần Tiểu Thiên hết cách rồi, nàng cực kỳ buồn rầu nghĩ trong lòng: Thua còn không được à.
Mà bên cạnh đó, một bụng Trần Nguyên Nguyên đầy tâm sự nặng nề, cô không nói chuyện cùng mọi người liền nhẹ nhàng vẫy tay với tùy tùng Tử Niên đứng bên cạnh.
Tử Niên thấy thế thì vội vàng bước lên đẩy xe lăn của Trần Nguyên Nguyên rời đi trước.
Trần Sở Sở nghĩ ngợi chốc lát liền đến trước mặt Trần Tiểu Thiên gọi:
- Thiên Thiên.
Trần Tiểu Thiên vốn buồn rầu vì chuyện ban nãy, lúc này thấy Trần Sở Sở đến tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng mà nắm vội lấy tay áo của cô rồi gấp gáp nói:
- Nhị tỷ, vừa nãy Lâm Thất muốn thêm vòng thi võ vì sao nhị tỷ không đứng ra phản đối vậy. Chuyện này rất bất lợi cho việc tỷ trở thành thiếu thành chủ mà. Nhân lúc mẫu thân còn chưa đi xa chúng ta cùng đi cầu bà thu hồi mệnh lệnh vừa ban đi.
Trần Sở Sở sau khi nghe xong lời Trần Tiểu Thiên nói thì thoáng sửng sốt nhưng sau đó bất đắc dĩ nhẹ gỡ tay của Trần Tiểu Thiên đang nắm lấy ống tay áo của mình, vừa cười vừa đáp:
- Theo lý thì Thiếu thành chủ cần văn võ song toàn mới có thể khiến mọi người tâm phục, thêm vòng thì võ cũng không có gì để chỉ trích. Nếu chúng ta là đối thủ trong vòng thi võ, nhất định nên đặt tình tỷ muội sang một bên tuyệt đối đừng nhường tỷ.
- Nhưng mà..
Trần Tiểu Thiên đang nghĩ mọi cách tìm đường sống, một lần nữa định nói tiếp, nhưng mà Trần Sở Sở thản nhiên cười cười rồi nói:
- Không có nhưng mà. Thêm vòng thi võ là mẫu thân cho muội thêm cơ hội, bất kể thế nào cũng không được phụ lòng mẫu thân đâu, tỷ không cần muội nhường tỷ, trên lôi đài tỷ cũng sẽ không nhường muội đâu.
Nói xong không chờ Trần Tiểu Thiên mở miệng nói gì nữa thì Trần Sở Sở đã rời đi.
Còn lại mình Trần Tiểu Thiên đứng yên ở chỗ đang nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ngược lại muội muốn nhường tỷ đấy.
Trong lúc nàng vừa định rời đi thì Tang Kỳ đột nhiên từ phòng nghị sự đi ra, ông bước nhanh đến trước mặt Trần Tiểu Thiên.
Tang Kỳ thấp giọng nói:
- Vừa rồi nhị quận chúa nói đúng đấy ạ, thành chủ cố ý thêm vòng thi võ là sự ký thác kỳ vọng của thành chủ đối với tam công chúa, ngài đừng phụ lòng của thành chủ đấy nhé.
Trần Tiểu Thiên cố gắng nặn ra gương mặt tươi cười rồi gật đầu đáp:
- Ta hiểu, không trâu bắt chó đi cày chứ gì.
Tang Kỳ thấy vẻ không tình nguyện trên gương mặt của Trần Tiểu Thiên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cho rằng trước nay tính tình nàng luôn tùy hứng thế, sau khi ông nói xong thì cũng bất đắc dĩ rời đi.
Lâm Thất hứng thú quan sát tất cả, sau đó thấy biểu tình của Trần Tiểu Thiên cực kỳ gượng gạo thì sải bước đến, giọng nói của cô mang theo sự hả hê khó nén:
- Ta và cô đánh nhau từ nhỏ đến lớn, giờ có thể đường hoàng phân cao thấp với cô rồi, chúng ta gặp nhau ở võ trường nhá.
Lâm Thất nói xong liền kiêu ngạo bước đi, hơn nữa còn thuận tay vυ't một roi trong viện, tiếng roi vυ't vang lên rõ ràng giữa không trung.
Trần Tiểu Thiên nghe thấy tiếng roi lại càng hoảng sợ, trong lòng thầm than thở: Rốt cục thì cuộc đời này cũng đã ra tay với con mèo nhỏ như ta rồi.
Tử Nhuệ thấy Trần Tiểu Thiên buồn rười rượi thì bước đến đầy nghi hoặc hỏi:
- Tam công chúa vì sao không vui thế?
Nàng tất nhiên không thể nói cho Tử Nhuệ biết nàng vốn không biết võ công được nên chỉ đành nhếch môi im lặng, rồi bực bội đưa tay cuộn lọn tóc của mình.
Không được ta phải nghĩ biện pháp tránh khỏi vòng thi võ. Tìm Hàn Thước, chắc chắn hắn sẽ có cách.
* * *
Giờ Khắc này Hàn Thước đang nhớ đến tình cảnh đêm sinh nhật của bản thân được Trần Tiểu Thiên tặng quà hôm đó, khóe miệng không nhịn được lộ ra nụ cười.
Nhưng một khắc sau hắn đột nhiên nhớ đến tin tức mật thám cải trang nhạc nhân dò la ra. Nhị quận chúa thành Hoa Viên Trần Sở Sở không phải là con ruột của thành chủ, mà đại quận chúa Trần Nguyên Nguyên là người tàn phế, vì vậy Trần Tiểu Thiên mới là nhân vật quan trọng nhất.
Chỉ cần hắn có được Trần Tiểu Thiên trong tay thì lo gì không lấy được Long Cốt.
Thế nhưng..
Tựa như nghĩ đến chuyện gì khiến Hàn Thước miết lên bình bạch ngọc trong tay, nụ cười trên gương mặt cũng biến mất trong chớp mắt thay vào đó là đôi mày của hắn đang nhíu chặt lại.
Bạch Cập bất đắc dĩ nhìn Hàn Thước mà hỏi:
- Thiếu quân, ngài còn đang lưỡng lự giữa mạng của ngài và mạng của Tam công chúa ạ?
Vừa nói xong thì Hàn Thước ngẩng phắt đầu nhìn Bạch Cập, trong tích tắc vẻ mặt của Bạch Cập tràn đầy xấu hổ:
- Có chuyện gì thế?
Không biết vì sao Hàn Thước mơ hồ có dự cảm không hay. Bạch Cập do dự một lát rồi trầm giọng đáp:
- Chuyện mật tín lần trước, thuộc hạ đã tra ra kẻ giật dây rồi ạ.
Hàn Thước đậy nắp hộp quà lại, đôi mày cau lại hỏi:
- Là người phương nào?
Bạch Cập nghe vậy lấy ống trúc giống hệt ống trúc chứa mật tín lần trước ra rồi đưa cho Hàn Thước.
Hàn Thước đánh giá ống trúc từ trên xuống dưới, sau đó ngước mắt lên hỏi:
- Tìm được ở đâu vậy?
Bạch Cập đáp:
- Phòng bếp hậu viện ạ.
Hàn Thước nhíu mày, không dám tin hỏi lại:
- Sao cơ?
Bạch Cập nghiêm túc đáp:
- Tiểu nhị Tiệm tạp hóa nói là tùy tùng Tử Nhuệ của Tam công chúa đặt làm, thoáng cái đã có năm trăm chiếc đang chất ở trong hậu viện đó ạ.
Hàn Thước xem ống trúc trong tay, vẻ mặt hắn đầy khϊếp sợ. Trong chớp mắt hắn nhớ đến lời của Trần Tiểu Thiên nói với hắn ngày đó ở Hoa Viên.
- Ta nghe người ta nói đêm nay Nhị tỷ muốn bắt mật thám thành Huyền Hổ, vì vậy ta mới đến vốn muốn thay huynh giải vây ai biết ngược lại bị huynh chơi một vố.
- Hàn thiếu quân, huynh phụ lòng ta.
- Trần Tiểu Thiên còn nói: Bởi vì ta coi huynh là người nhà. Thiếu quân có thể cũng coi ta là người nhà hay không, cần gì cứ nói.
- Ta không chỉ biết rõ hôm nay là ngày sinh của huynh, còn biết huynh cao một mét tám sáu, nặng bảy lăm cân, nhóm máu O, thích màu đen không thích trời mưa, thích ăn nhất là món mỳ chay do đích thân mẹ nấu, không ăn được gừng..
* * *
Hàn Thước siết chặt ống trúc trong tay, khuôn mặt trắng bệch mà thì thào lên tiếng:
- Lẽ nào nàng cố ý nói dối ta để lấy được tín nhiệm của ta.
Nói xong gương mặt của Hàn Thước tràn đầy tức giận:
- Khó trách lại nắm rõ mọi chuyện của ta như vậy, hóa ra nàng vốn đã điều tra hết thảy mà đùa bỡn ta trong lòng bàn tay.
- Thiếu quân..
Thấy Hàn Thước trở nên bất thường, Bạch Cập vội vàng mở miệng gọi.