Đời này Hàn Thước đều được người hầu hạ, đã từng hầu hạ người khác bao giờ.
Nhưng nghĩ bản thân đang ở thành Hoa Viên, không nhịn chuyện nhỏ sẽ hỏng chuyện lớn liền cắn răng gằn từng chữ, đáp:
- Chuyện này là tất nhiên.
Bạch Cập nhỏ giọng nói:
- Đĩa lưu ly, thuốc độc được bỏ trong chiếc đĩa lưu ly dùng cho bữa trưa, nửa đêm sẽ phát tác thần không biết quỷ không hay mà bỏ mạng.
Vừa dứt lời thì tùy tùng đã dẫn đường cho Hàn Thước đến cửa vào sảnh, Trần Tiểu Thiên lúc này đã ngồi vào bàn.
Hàn Thước nhìn cả bàn đầy đồ ăn được đậy điệm lại, chắc mẩm phần thắng trong lòng, ung dung bước vào.
Trần Tiểu Thiên đang ngồi trước bàn bát tiên, mỗi món đồ ăn đều được đậy bằng l*иg sứ trắng.
Mà lúc này ánh mắt của Hàn Thước thâm sâu thoáng động sát ý không dễ nhận ra.
Đĩa lưu ly..
Hàn Thước hít một hơi thật sâu, mở một chiếc l*иg ra thấy một đĩa lưu ly đựng xà lách trộn.
Hàn Thước thấy vậy trên khuôn mặt lộ ra tươi cười, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Hắn nhận đôi đũa từ trong tay Tử Nhuệ giúp Trần Tiểu Thiên gắp đồ ăn vào bát.
Trần Tiểu Thiên không đề phòng chút nào mà há miệng ăn.
Trên mặt Bạch Cập đứng đằng sau Hàn Thước mang theo biểu cảm mừng như điên.
Trần Tiểu Thiên khó hiểu liếc y một cái. Còn Bạch Cập lộ ra nụ cười đại thù đã báo.
Hàn Thước cũng cười lạnh một tiếng mà mở tiếp chiếc l*иg thứ hai, kết quả lại là một bát đĩa lưu ly nữa đựng canh bồ câu.
Vẻ mặt Bạch Cập thoáng chốc đờ đẫn, không tin nổi mà mở to mắt nhìn.
Vẻ mặt Hàn Thước hơi ngưng trọng, nghĩ một hồi mới múc một chén canh bồ cầu đặt bên cạnh tay của Trần Tiểu Thiên.
Nàng bưng bát lên, Bạch Cập mong chờ nhìn nàng.
- Ồ, làm sao vậy?
Trần Tiểu Thiên nghi hoặc hỏi.
Hàn Thước rũ mắt tiếp tục giả vờ cung kính đáp:
- Mời công chúa.
Dứt lời Hàn Thước nghiêng đầu liền thấy Tử Nhuệ sai khiến đám tùy tùng mở l*иg đậy đồ ăn theo thứ tự cho đến hết.
Đầy bàn đồ ăn đều đựng bằng bát đĩa lưu ly..
Bầu không khí quanh bàn bỗng dưng lắng lại.
Hàn Thước quay đầu mang theo cái nhìn sắc bén xem Bạch Cập. Mà Bạch Cập lúc này đang mở to hai mắt, mất nửa ngày mới thẫn thờ buông tay, vẻ mặt vô tội.
Hàn Thước nghĩ ngợi một hồi đành gắp mỗi món một miếng cho Trần Tiểu Thiên, đồ ăn trong bát đã vun thành một đυ.m nhỏ được hắn đưa đến trước mặt nàng:
- Tam công chúa, mời dùng.
Vừa định đỡ lấy chiếc bát thì nàng phát hiện ra Bạch Cập đằng sau Hàn Thước đang run rẩy đôi chân, toát mồ hôi lạnh.
Trần Tiểu Thiên chớp mắt nhớ lại tình cảnh vừa rồi giữa hai chủ tớ Hàn Thước và Bạch Cập, cùng với chiếc bát lưu ly thì liền hiểu rõ trong lòng.
Trong nội tâm nàng thầm nghĩ: Hẳn là Hàn Thước muốn hạ độc trong đồ ăn. Hàn Thước ngươi được lắm, ta vất vả cứu ngươi từ đại lao ra để ngươi lấy oán báo ân à.
Một lát sau trong đầu Trần Tiểu Thiên lóe lên sáng kiến, trả lại chén đồ ăn cho Hàn Thước, cười tủm tỉm nói:
- Hàn thiếu quân vất vả cả ngày, ngồi xuống cùng ăn với ta đi.
Hàn Thước nghe vậy thoáng ngừng lại, sau đó liền đẩy lại chén đồ ăn cho Trần Tiểu Thiên, cực kỳ khách khí đáp:
- Không được, quy củ Hoa Viên nàng, nam nhân không thể ngồi cùng bàn, mời công chúa dùng bữa.
Trần Tiểu Thiên lại đưa chén thức ăn cho Hàn Thước, vừa cười vừa nói:
- Thành Huyền Hổ có câu, lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, nếu như ta đã thành thân với Thiếu quân thì theo lý phải phu xướng phụ tùy, mời thiếu quân dùng bữa.
Hàn Thước lần nữa đẩy chén đồ ăn về trả Trần Tiểu Thiên:
- Một người ăn hai người bổ, mời công chúa.
* * *
Hai người đẩy qua đẩy lại, lời lẽ khách sáo, Tử Nhuệ không hề phát hiện ra chỗ nào không phải, cả người y vẫn nhẹ nhõm, khoan khoái.
Tử Nhuệ giơ ngón tay lên đếm số chữ, khen:
- Yêu thương, cầm sắt hòa minh, tương kính như tân.
Nói dứt lời đã nghe tiếng mắng giận dữ từ Trần Tiểu Thiên:
- Yêu thương cái đầu cậu đấy. Ai và hắn cầm sắt hài hòa hả.
Nói xong, Trần Tiểu Thiên muốn nhấc tay lật bàn nhưng bàn nặng quá không nhúc nhích chút nào.
Hàn Thước thấy thế âm thầm dùng nội lực khiến bàn ăn bị hất đổ, những chiếc bát đĩa lưu ly đều bị vỡ thành từng mảnh.
Bạch Cập thở phào một cái, không tự chủ đưa tay lên trán lau mồ hôi lạnh.
Ngược lại, Tử Nhuệ bị dọa kinh sợ một lúc mới phát giác ra bầu không khí giữa Trần Tiểu Thiên và Hàn Thước kỳ quặc, gân trên trán y giật giật vài cái mới phản ứng lại sai người hầu:
- Còn thất thần đó làm gì, mau chuẩn bị lại.
Trần Tiểu Thiên đập bàn, nổi giận đùng đùng quát lên:
- Còn chuẩn bị gì nữa, bữa cơm này ăn thế quái nào được.
Dứt lời thì Trần Tiểu Thiên giận dữ bước ra khỏi cửa.
Tử Nhuệ vội vàng chạy theo sau, lo lắng hỏi:
- Công chúa đi đâu thế ạ?
Trần Tiểu Thiên không cần nghĩ liền đáp:
- Đến phủ Thành chủ.
Tử Nhuệ cảm thấy mắt mình giật giật tựa như có dự cảm không hay, nhưng hiện tại y không ngăn được Trần Tiểu Thiên nữa rồi, đành cẩn thận hỏi han:
- Đến phủ Thành chủ để làm gì vậy ạ?
Trần Tiểu Thiên phất tay:
- Ăn cơm.
Nói xong thì một đám người theo Trần Tiểu Thiên rời bước.
Trong chốc lát sảnh chỉ còn lại hai chủ tớ Hàn Thước và Bạch Cập. Bạch Cập nơm nớp lo sợ, bước lên một bước thỉnh tội.
Hàn Thước bị y chọc cho giận quá hóa cười, nhíu mày hỏi:
- Đĩa lưu ly hả?
Bạch Cập sợ sệt đứng yên, mặt như sắp khóc đến nơi:
- Thiếu quân.
Khóe môi Hàn Thước cong lên thành nụ cười lạnh, nói:
- Bạch Cập, ngươi có biết kẻ phản bội ta đã chịu kết cục thế nào không hả?
Sau tích tắc Bạch Cập vội vàng quỳ sụp xuống, đầu đầy mồ hôi lạnh đáp:
- Thiếu quân tha mạng, thuộc hạ không dám, tuyệt đối trung thành với thiếu quân, vốn đã sắp xếp xong xuôi hạ dược trong một chiếc đĩa lưu ly đựng đồ ăn, ai ngờ tới Tam công chúa bỗng nhiên nổi hứng đổi toàn bộ dụng cụ thành lưu ly cả. Điều này xáo trộn kế hoạch, quả thật là vi diệu. Thế sự vô thường vượt quá tầm kiểm soát của chúng thuộc hạ. Xin thiếu quân cho kẻ mắc sai lầm, đặc biệt là thuộc hạ được cơ hội lấy công chuộc tội ạ.
Hàn Thước mệt mỏi day trán, nhìn kế hoạch đã đi lệch quỹ đạo cảm thấy hơi bất lực.
Một lát sau, Hàn Thước tựa như nhớ ra điều gì đó, híp mắt ngẩng đầu hỏi:
- Tất cả các tư liệu ta lệnh cho ngươi tìm hiểu về Trần Thiên Thiên đều là thật chứ?
Bạch Cập kinh ngạc, vội đáp:
- Vâng.. đều là thật cả ạ.
Hàn Thước nheo đôi mắt đầy nguy hiểm, ngón tay thon dài trắng nõn niết lên mặt bàn, một hồi sau mới nói:
- Được rồi, ngươi lui xuống đi.
- Vâng.
* * *
Trong phủ Thành chủ.
Trần Tiểu Thiên vội vàng chạy đến phủ Thành chủ cũng vừa kịp lúc thành chủ đang dùng bữa.
Ăn xong, Trần Tiểu Thiên mới cảm thấy vui vẻ mà than thở một tiếng:
- Trời ạ, ăn một bữa cơm no cũng khó quá.
Thành chủ bất đắc dĩ nhìn nàng, nhẹ gõ bàn một cái, nói:
- Nếu đã no đủ như thế thì đừng ăn nữa.
Trần Tiểu Thiên ham ăn không để ý tới lời thành chủ, định gắp một quả cà để cho vào bát thì bị thành chủ ấn xuống.
Thành chủ nhìn Trần Tiểu Thiên, nhẹ nhàng nói:
- Trong điển tịch về thuốc thang có nói, cà vị ngọt tính hàn, phụ nữ có thai ăn vào sẽ có hại, con không thể ăn được.