Cố Thiếu Sủng Vợ Đến Nghiện

Chương 2

Chương 2: Cầu xin anh hãy cứu tôi

Khốn kiếp, Đường Tiểu Diễm vẫn còn chiêu cuối cùng.

Đúng vào lúc này: “A!”

“Loại người gì vậy? Dám động vào người anh đây.”

Cô chỉ lo tránh đám bảo vệ đang đuổi theo phía sau chứ không nhìn về phía trước, thế nên đã trực tiếp ngã vào một vòng tay vững chãi. Những giọt nước mắt đau đớn cứ thế tràn ra nơi khoé mắt.

“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.” Tô Mạn Mạn vội vàng nói lời xin lỗi.

Cô muốn bỏ đi thế nhưng cổ tay cô đã bị bàn tay khác giữ chặt lại.

Trong lúc hoảng lọan, Tô Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn rõ gương mặt của người đàn ông trước mắt, khuôn mặt sắc nét góc cạnh với những đường nét rõ ràng, mái tóc được chải tỉ mỉ, cả người anh ấy toát ra một thứ khí chất mà người lạ không dám đến gần.

Khiến cho người khác không khỏi nhìn đi nơi khác.

Chỉ nhìn thoáng qua, Tô Mạn Mạn đã vô thức cảm thấy sợ hãi.

“Đứa khốn kiếp kia, để tôi xem cô chạy đi đâu, cô còn dám quay video tôi à, cô không muốn sống nữa rồi!”

VietWriter

“Cô gái này, cô va vào người anh Cố của chúng tôi, cô định cứ thế bỏ đi sao?”

Anh Cố? Là ai vậy?

Nhìn thấy đám người phía sau sắp đuổi kịp, Tô Mạn Mạn lo lắng đến mức sắp khóc, số tiền này là tiền cứu mạng em trai cô.

Không quan tâm anh Cố là anh nào, có phải người mà không ai dám động đến hay không, cô nói: “Anh yêu, sao bây giờ anh mới đến vậy, em nhớ anh chết đi được.” Tô Mạn Mạn liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô, đột nhiên cô cúi người xuống giống như con bạch tuộc, dính chặt lấy người đàn ông không buông.

Sắc mặt của Cố Đình Phong lúc này tối sầm lại.

Khuôn mặt anh lạnh như băng, giọng nói cũng vô cùng lạnh lùng: “Anh yêu?”

Hoàn cảnh lúc này của cô chỉ đành đâm lao thì phải theo lao!

Tô Mạn Mạn gật đầu lia lịa, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Đúng thế, em sợ lắm, vừa nãy lúc anh chưa đến ấy, có người đuổi theo em, bọn họ định bán em cho một lão già!”

Quả nhiên, phía sau cô, một người đàn ông hơn 40 tuổi đang dẫn theo một đám người chạy đến.

Sắc mặt Cố Đình Phong hơi thay đổi.

“Anh ơi, cầu xin anh hãy cứu tôi, tôi bằng lòng làm tất cả mọi chuyện vì anh!”

Cố Đình Phong nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái mang theo vẻ tuyệt vọng, rồi nhìn xuống bàn tay đang ôm lấy cánh tay mình cầu xin. Vừa rồi hình như anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể cô, mới đưa tay ra ôm cô vào lòng.

Nhưng anh không nghĩ rằng đây là một cô gái nhỏ tham lam.

Cố Đình Phong cũng không muốn lo nhiều chuyện bao đồng, lại lạnh lùng gạt tay cô ra...

Người của Tổng giám đốc Triệu đã đuổi kịp đến chỗ cô: “Tô Mạn Mạn, đồ khốn nạn này, cho cô ngủ với tôi là đã coi trọng cô rồi, được lắm, cô còn dám uy hϊếp tôi, tôi cho cô uy hϊếp tôi đấy!”

Tô Mạn Mạn chưa có chuẩn bị gì thì đã bị đẩy ra khiến cô ngã bệt xuống đất.

Những tờ tiền trong lòng cô vương vãi khắp nơi.

Cô quỳ xuống đất nhặt từng tờ tiền lên, nhìn bộ dạng của cô, Tổng giám đốc Triệu đột nhiên nổi hứng, hai bàn chân béo múp của ông ta giẫm lên những đồng tiền kia: “Không phải cô rất kiêu ngạo sao? Cô đồng ý làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi đi, tôi sẽ trả tiền viện phí cho em trai cô, sao nào, vụ kinh doanh này ổn thoả chứ?”

Cô gái này quần áo xộc xệch như vậy, có lẽ đã bị người khác chơi đùa chán từ lâu rồi.

Thế nhưng ông ta không để tâm chuyện đó, người khác từng “chơi” rồi thì còn sướиɠ hơn.

“Cô gái này, dù sao thì cô cũng ngủ cùng người khác rồi, được hầu hạ tôi là phúc phần của cô đấy!”

Nước mắt của cô giống như những viên ngọc vỡ ra, rơi xuống lã chã.

Bàn tay mập mạp của người đàn ông chạm vào cằm cô, cô chỉ có thể giấu nhẹm nước mắt đi, tiếp tục nhặt những đồng tiền dưới đất.

Vào đúng lúc này, bỗng nhiên cô nghe thấy một tiếng “á” vang lên, ngay sau đó là một tiếng hú như heo bị chọc tiết!

Tổng giám đốc Triệu oang oang hét lên: “Mày, mày là ai! Dám can thiệp vào chuyện của tao, mày có tin tao sẽ... a!”

“Đến cả anh Cố của bọn tôi còn dám động vào, ông không muốn sống nữa rồi à!”

Tô Mạn Mạn sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, cô ngã xuống đất, lúc sau một bàn tay dài, thon gọn xuất hiện trước mặt cô.

Giọng nói của người đàn ông ấy trầm ấm và lạnh lùng: “Đứng dậy đi.”

“Cảm ơn anh.”

Cả người Tô Mạn Mạn đang run rẩy, hàng mi dày phủ những giọt nước mắt mỏng manh, vẻ ngoài mềm mại như nước khiến trong lòng Cố Đình Phong không khỏi có cảm giác khác lạ.

Vệ sĩ đã khống chế được Tổng giám đốc Triệu, ông ta vẫn còn muốn mắng chửi, thế nhưng đã bị tay của anh Cố chặn ngang miệng.

“Cô gái, gặp được anh Cố của chúng tôi, coi như cô may mắn! Cô mau cầm tiền đi, sau này tìm một công việc sạch sẽ làm thì ổn hơn đấy, đừng ra ngoài bán thân!” Trợ lý nói.

Tô Mạn Mạn cắn chặt môi, trợ lý của Cố Đình Phong giúp cô nhặt hết những tờ tiền vương vãi trên mặt đất.

Sau đó còn đổi tay đưa cho Tô Mạn Mạn.

Đầu ngón tay của người đàn ông chạm vào cô, có chút mát lạnh, có chút ẩm ướt.

Tô Mạn Mạn ngừng khóc, lập tức kiên cường đứng thẳng người, sau đó cúi đầu thật sâu trước mặt Cố Đình Phong: “Anh... anh Cố, anh đã cứu tôi, dù tôi có phải làm trâu làm ngựa tôi cũng sẽ bằng lòng báo đáp anh!”