Thời gian mấy tháng cứ thế nhanh chóng trôi qua như tên bắn, Tử Quân dường như đã quên mất Ngãi Đình, cô lần đầu được nếm trải thứ cảm giác hạnh phúc trong hôn nhân mà bản thân lần đầu được trải nghiệm kể từ khi kết hôn. Thế nhưng những hạnh phúc ấy vẫn không thể làm cô bớt đi lo nghĩ, cô sợ đây chỉ là một giấc mơ, là ảo giác mà cô đã tự mình tạo ra, sợ đây chỉ là tình cảm thương hại mà anh dành cho cô.
Cổ phiếu công ty đã lên sàn, những dự định trước đây vốn đều đang được hoạt động rất tốt, mọi thứ dường như quá thuận lợi lại khiến bản thân lại lo sợ đó là chút bình yên ít ỏi trước khi cơn cuồng phong thịnh nộ đang ập đến.
Mấy hôm nay Mỹ Ngọc cứ không khỏe, Nhật Uyên bảo cô mau đi khám. Cô cảm nhận được, cảm giác này đã từng trải qua. Đó nhất định không phải là bệnh, là mạch đập.
Mỹ Ngọc cứ đi vô định trong công viên, đầu mông lung suy nghĩ, chẳng biết mình phải làm gì, phải đi đâu, phải đối mặt như thế nào. Những lời nói của bác sĩ cứ quanh quẩn mải trong đầu.
“Cô Hoàng, cô đã có thai hơn hai tháng rồi. Hiện tại tim thai rất yếu, trước đây cô đã từng sảy thai, vì thế lần này nhất định phải cẩn thận, không được để bản thân quá mệt mỏi hay chịu kích động gì, sẽ rất nguy hiểm cho cả hai”.
Đứa bé này đến rất đúng lúc, nhưng Mỹ Ngọc lại chẳng hiểu điều đó. Cô sợ lịch sử lại một lần nữa lặp lại, sợ con lại bỏ cô mà đi. Nó là giọt máu của cô và Tử Quân, là kết tinh tình yêu của hai người. Cô nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, sẽ không ai có thể làm hại được nó.
-----
Buổi họp cổ đông thường niên của Hoàng Thiên, những người ngồi ở đây đều là chiến hữu đã cùng ba mẹ cô gầy dựng cơ nghiệp suốt ngần ấy năm. Mỗi một người đều là bậc cô chú mà cô hết mực tin tưởng.
Mỹ Ngọc cất giọng trong trẻo, lời nói khiến những người ngồi bên dưới đều phải suy nghĩ, trong nhất thời không thể đưa ra giải pháp gì.
- Các vị, tôi muốn thúc đẩy nhanh chóng việc chuyển trụ sở sang Mỹ.
- Nhưng mà... chủ tịch, theo kế hoạch không phải còn ít nhất ba năm nữa mới triển khai sao?
Chú Tạ ở bên cạnh cũng cảm thấy khó hiểu với quyết định này.
- Đúng đó, Mỹ Ngọc, việc chuẩn bị cơ sở cần phải có thời gian. Nếu không chuẩn bị cẩn thận sẽ có rủi ro rất lớn.
- Tôi muốn việc này phải được thúc đẩy trong vòng nửa năm, nhiều nhất là nửa tháng nữa, sau khi thu xếp xong tôi sẽ bay sang đó làm công tác chuẩn bị.
- Một mình cô làm sao có thể lo việc ở cả hai nơi, công tác chuẩn bị không phải là việc đơn giản.
- Không sao. Mấy năm trước tôi cũng đã từng lãnh đạo trực tiếp cho việc mở một số chi nhánh mới ở Châu Úc, cũng có thể xem là có kinh nghiệm. Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, chúng ta phải biết nắm bắt thời cơ tốt hiện nay.
Nhìn những người vẫn đang bàn tán bên dưới, cô tiếp lời để tăng thêm niềm tin cho họ.
- Tôi sang đó, những người ở bên đó cũng sẽ có thêm lòng tin và kỳ vọng, những công việc dang dở còn lại ở trong nước, phó chủ tịch Tạ sẽ xử lý giúp tôi, nếu cần thiết chúng ta có thể làm việc trực tuyến. Nếu không còn chuyện gì thì cuộc họp kết thúc.
Mọi người lần lượt đi ra khỏi phòng. Mỹ Ngọc gọi phó chủ tịch Tạ ngồi lại với cô.
- Chú Tạ, chú ở lại với con một lát.
Ông ấy dường như nhìn ra được cô đang có tâm sự, im lặng lắng nghe.
- Những việc sau này, làm phiền chú rồi!
- Mỹ Ngọc. Con suy nghĩ kĩ rồi sao? Công việc này tốn rất nhiều thời gian. Có thể sẽ mất hai năm, ba năm. Hay là để người khác đi đi.
- Không sao, con đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Lần này con đi là tốt nhất.
- Việc này rất cực khổ đó.
Cô cố gắng cười thật tươi. Ông ấy cũng không biết từ bao giờ nụ cười của cô lại trông buồn như thế, đã không còn dáng vẻ tràn đầy sức sống như trước kia nữa rồi.
- Chú biết là con chưa từng từ chối những việc khó mà. Vả lại… - Cô ngập ngừng một chút rồi tiếp lời – Bây giờ chỉ có rời khỏi đây mới làm con thấy thoải mái hơn.
- Nhưng còn gia đình con thì sao? Con đã nói chuyện này với Tử Quân chưa?
- Chú yên tâm, con sẽ sắp xếp xong trước khi rời đi. Lần này con đi có lẽ sẽ rất lâu nữa mới trở về.
Ông ấy nhìn dáng vẻ ấy, một cô gái còn trẻ như vậy sao có thể làm được những việc mà người đã hai thứ tóc như ổng còn chưa dám chắc sẽ thành công kia chứ.
-----
Cuối tuần, Mỹ Ngọc muốn nói một chuyện với Tử Quân, gọi điện đến công ty thì được báo anh đã ra ngoài với một người phụ nữ. Khỏi phải nói cũng biết đó là ai rồi.
Đúng là Tử Quân đi ăn với Ngãi Đình, nhưng lần này có vẻ khác với những lần trước đó. Tất cả mọi thứ bây giờ đều khác với trước đây, lần ăn cơm này có lẽ cũng đã là lần cuối cùng rồi.
Tử Quân chạy vội về nhà với bó hướng dương tuyệt đẹp – loài hoa mà cô thích nhất và chiếc nhẫn DR mà anh đã chuẩn bị sẵn – loại nhẫn mà cả đời người đàn ông chỉ có thể mua một chiếc tượng trưng cho tình yêu vợ chồng chung thuỷ. Anh đã nợ cô quá nhiều rồi, anh nợ một lời cầu hôn, nợ một đứa con, nợ cô một gia đình, anh đã nợ cô cả một đời.
Bước vào căn nhà lạnh lẽo đến rợn người. Tử Quân với tay bật đèn rồi thả mình ngồi xuống chiếc sofa, tự nhủ tại sao hôm nay Mỹ Ngọc lại về trễ đến vậy. Hơn tháng nay, cô đều trở về nhà sớm, tự tay làm cơm chờ anh về, hôm nay trở về nhà đã hơn tám giờ mà nhà vẫn còn trống trải.
Trên bàn, một tờ giấy, chiếc nhẫn cưới của cô nằm gỏn gọn trên đấy. Cầm lá thư ấy lên, Tử Quân chưa bao giờ cảm nhận nỗi đau mất mát lớn đến nhường này.
“Chồng à. Em gọi như thế có gây cho anh khó chịu không? Em biết là anh không yêu em, cuộc hôn nhân của chúng ta thực chất là một sai lầm mà thôi. Chúng ta không nên lấy nhau, không nên ràng buộc, làm khổ nhau. Cảm ơn anh thời gian qua vẫn quan tâm đến em, cho em tự trọng, cho em thân phận một bà Kim cao quý. Thời gian này em vẫn thường nghĩ ngay từ ban đầu, hôn ước giữa hai nhà chúng ta thực chất đã không nên tồn tại. Vậy thì cũng sẽ không có những sai lầm nối tiếp sai lầm diễn ra như thế. Nếu phải cùng đau khổ cả ba, chi bằng ta hãy giải thoát cho nhau, em không muốn anh tiếp tục khó xử giữa hai người bọn em. Đơn ly hôn mà anh đã chuẩn bị ở ngăn kéo em đã ký rồi. Anh phải hạnh phúc nhé!”
Phải rồi, đơn ly hôn đó không phải là trước đây anh đã chuẩn bị hay sao? Là anh đã muốn kết thúc cuộc hôn nhân này nên đã chuẩn bị. Vậy mà đến lúc đối diện, anh lại không biết phải làm sao để đối mặt với cô, không biết phải mở lời bằng cách nào. Thật không ngờ cô đã nhìn thấy tờ giấy ấy từ trước. Chỉ là có điều, tờ giấy ấy anh vốn đã muốn xé nát nó từ lâu rồi.
Lúc nãy khi ăn cơm, khi anh nói ra với Ngãi Đình 5 chữ “Chúng ta kết thúc đi”, tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay như được gỡ bỏ, mặc cô ấy kêu gào đau khổ, anh chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà, trả cho cô một lời cầu hôn mà anh vốn đã nợ cô. Chỉ tiếc là, họ lại lạc mất nhau.