“Tôi đồng ý vào nhóm cậu, chứ không phải đồng ý ở bên cậu đâu.” Tuy nói là thế, Từ Khê vẫn ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra cho Hồ Thừa Dương mυ'ŧ hôn.
Hai người thân mật tựa trán, Hồ Thừa Dương hỏi: “Vậy em muốn thế nào mới đồng ý với anh?”
Từ Khê nhẹ nhàng tránh đi một nụ hôn đang áp lại, “Ít nhất anh phải theo đuổi em một năm đã rồi tính tiếp.”
Hồ Thừa Dương giữ chặt cậu, “Theo đuổi một năm thì ngắn quá, để em theo đuổi mười năm luôn, đến lúc đó con chúng ta cũng được mười tuổi.”
Từ Khê cạn lời mà buồn cười, Hồ Thừa Dương nhìn cậu không chớp mắt, “Đừng để anh phải theo đuổi lâu quá, anh không nhịn được.”
Cái nhìn của hắn quá chăm chú khiến Từ Khê có hơi không chịu được, cậu mất tự nhiên quay đầu nghịch hai con robot đang dựa chặt vào nhau.
Không ngờ cậu lại phát hiện tờ giấy mà robot nắm chặt trong tay.
Từ Khê mở tờ giấy ra, nhìn cái là thấy ngay hàng chữ đoan đoan chính chính của cậu: “Hai chúng tôi mười năm trước, hy vọng hai người chơi thật vui.”
Theo đó là một hàng chữ có vẻ tùy ý hơn, là chữ của Hồ Thừa Dương viết: “Nhưng đừng quẩy quá, chúng tôi tỉnh lại cũng muốn tận hưởng kỳ nghỉ.”
Một tờ giấy khác chỉ viết đơn giản: Tất cả các mật mã đều là “tukheyeuhothuaduong”.
Hồ Thừa Dương cố ý nhấn giọng: “Từ Khê yêu Hồ Thừa Dương.”
Tờ giấy không biết sao lại rơi xuống đất, hóa ra đôi “suýt tình nhân” lại ôm hôn lẫn nhau.
Cuối cũng cũng biết mật khẩu, dữ liệu trong điện thoại được mở khóa, trong đó có rất nhiều ảnh chụp từ thời đại học ngây ngô đến tuổi nhi lập hăng hái khí phách, hai người vẫn luôn ở bên làm bạn, cùng nhau tham gia thi đấu, đoạn giải, cùng nhau mở văn phòng, rồi công ty.
Tình cảm hai người vẫn rất tốt, qua ngần ấy năm đi du lịch rất nhiều nơi, tình yêu của họ cũng được hai bên cha mẹ chấp nhận.
Mấy ngày trước hai người mới đoạt một giải thưởng quốc tế lớn về robot, nhưng đến ngày ăn mừng lại không tham gia, mà trốn đi đăng ký.
Nói chính xác ra là đang hưởng tuần trăng mặt đây.
Đến đêm cuối cùng này họ mới thật sự hưởng thụ kỳ nghỉ, hai người nhập mật khẩu mở cửa chính, ngồi bên hồ ngắm sao, nói chuyện phiếm.
Đến khi một robot phía sau họ phát ra tiếng nói: “Mười phút nữa có mưa, hãy chú ý tránh mưa.”, hai người mới phát hiện ra mình đã nói chuyện lâu như thế.
Hai người rửa mặt xong xuôi nằm trên giường, loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa to truyền từ bên ngoài đến. Cả hai trao nhau một nụ hôn chúc ngủ ngon, từ từ ngủ mất.
Chờ tới khi tỉnh lại, họ sẽ quay về thân thể mình mười năm trước.
————————————
“Đùng đoàng——“ một tiếng sấm vang rền làm Từ Khê giật bắn mình, tim đập như trống dồn, trong lòng cậu vừa có chút ngọt ngào, lại hơi có vẻ sốt ruốt. Hình như mình vừa mơ một giấc mơ rất dài, tựa hồ là có liên quan đến Hồ Thừa Dương.
Từ Khê bật đèn bàn, nhìn giường Hồ Thừa Dương ở phía đối diện, hắn cũng bị đánh thức, còn đang ngơ ngẩn ngồi trên giường.
Ánh đèn bàn giữa đêm khuya hơi chói mắt, nhưng không ai nói gì, hai người nhìn nhau, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, muốn đi qua ôm lấy người kia.
Hồ Thừa Dương yên lặng nhìn Từ Khê một lát, đột nhiên xuống giường tiến lại gần chỗ cậu, tim Từ Khê đập còn nhanh hơn lúc nãy sét đánh, mắt không chớp nhìn hắn. Nhưng khi sắp chạm tới giường, Hồ Thừa Dương lại dừng lại.
Giọng nói của hắn khàn khàn, “Từ Khê, cậu cũng… phải không?”
Từ Khê bị sự do dự của hắn dọa sợ, nghe lời này cũng yên lòng, cậu gật đầu thật mạnh, vui vẻ cười rộ lên, sau đó bị ấn xuống giường hôn.
Cậu gần như không thở nổi, Hồ Thừa Dương sắp cắm đầu lưỡi vào cổ họng cậu đến nơi. Từ Khê ưm ưm giãy giụa hai lần, Hồ Thừa Dương mới liếʍ lên mặt lưỡi cậu trấn an, truyền cho cậu chút nước miếng, để Từ Khê hưởng thụ nụ hôn này.
Hôn xong, hơi thở dồn dập không ngừng, nhưng dưới ánh đèn bàn ánh lại, đôi mắt cả hai đều sáng lấp lánh.
Khi hai người bắt đầu nói chuyện, cả hai mới phát hiện hóa ra người kia cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ bản thân xuyên đến mười năm sau, họ thành người yêu của nhau, nhưng để nói chính xác năm ngày đó đã làm những gì thì ký ức lại rất mơ hồ. Thay vì nói xuyên không, chẳng thà nói đó chỉ một giấc mơ rất dài rất dài.
Mặc dù vậy, khi hai người vừa đối diện, vẫn có thể thấy rõ người kia và cả chính mình đều động lòng.
Từ Khê hơi tức giận, “Anh tự nhiên dừng lại, làm em sợ chết mất.”
Hồ Thừa Dương cọ cọ mặt cậu, “Anh lo làm em sợ, nếu em không nhớ gì, coi anh là biếи ŧɦái thì anh phải theo đuổi làm sao?” Nói rồi, hắn xoay khuôn mặt ửng lên của Từ Khê qua nhìn mình, “Từ Khê, từ lúc anh tỉnh lại kia, em đã định trước là người của anh, anh muốn chắc chắn không có bất kỳ sai lầm nào.”
Từ Khê nghe được hôn lên môi Hồ Thừa Dương, không cho hắn nói nữa, Hồ Thừa Dương đương nhiên vui vẻ chấp nhận, hôn bà xã vừa mới ra lò của mình, hỏi: “Còn em? Nếu anh không nhớ rõ thì em định làm gì?”
Từ Khê có vẻ hơi ngượng, một lát sau mới nói: “Thế thì em cởi sạch rồi nằm lên giường anh vậy.”
Nghe xong lời này, Hồ Thừa Dương bày ra vẻ mặt lấy làm tiếc, “Biết vậy thì anh đã giả vờ không nhớ,” đôi tay hắn không ngoan ngoãn mà đi cởϊ áσ ngủ của Từ Khê, “Nói rồi đấy, anh không nhớ gì cả, cởi đi.”
Chẳng qua vì ngày mai vẫn phải học cả ngày, Hồ Thừa Dương cũng không làm gì quá đáng, chỉ hôn hai viên đầu ngũ còn ngây ngô của Từ Khê một lát rồi ôm cậu ngủ.
Không vội, họ còn một tương lai rất dài tốt đẹp phía trước.
————————————
Bên kia, Hồ Thừa Dương và Từ Khê vừa mới tỉnh lại từ cơn hôn mê dài năm ngày đang xem video quay lại.
“Đến tận cuối cùng mới theo đuổi được người vào tay sao? Đúng là nhóc con vắt mũi chưa sạch.”
“Ha ha ha ha ha ha tự mắng mình vậy cũng buồn cười quá.”
“…Nếu không phải hai cái lỗ nhỏ của em còn sưng thì em xong rồi, quả nhiên, vợ mình thì chỉ có mình thương.”
“Còn không phải tại anh cắm sưng? Vừa tỉnh hết liếʍ lại cắm, thật sự, đến giờ em cũng không hiểu tại sao lúc ấy lại đồng ý với anh nhanh vậy.”
Tuy nói là thế, kỳ thật trong lòng cậu rất rõ ràng, vì họ là một đôi trời sinh, định mệnh là sẽ ở bên nhau.Vài lời lảm nhảm của editor:
Vâỵ là đã hoàn bộ thứ hai, không biết liệu có bộ thứ ba không nữa:))
Cảm ơn các bác đã đọc truyện, thấy thích thì like, thấy hay thì comment nhé, editor hám fame lắm, cứ nhiều like, nhiều comment là thích, hyhy.