Lúc Tễ Nguyệt tỉnh lại thì đang nằm trên giường, còn có thể nhìn thấy màn che xa lạ trên nóc giường, nghiêng đầu liền nhìn thấy Lâm Uyên ngồi trên ghế cạnh giường, Tễ Nguyệt ngồi dậy, vẻ mặt bi thương nhào vào ngực Lâm Uyên, "Ta đã không còn trong sạch, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta, bằng không sau này ta phải gặp người như thế nào, thay vì sống nhục, còn không bằng đâm đầu vào tường chết cho rồi." Ngoài miệng lớn tiếng khóc lóc đòi đâm đầu vào tường, nhưng đầu lại đâm vào ngực Lâm Uyên.
Lâm Uyên trong lòng căng thẳng, có chút đau lòng, trong cốt truyện ban đầu Tễ Nguyệt khẳng định cũng bất lực cùng sợ hãi như thế. Vốn là một quý công tử không biết thế sự lại rất được sủng ái, nói nặng lời một chút cũng có thể khiến y khóc, gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, làm sao có thể không sụp đổ đây?
Lâm Uyên cũng không dám đưa tay ôm bả vai Tễ Nguyệt, "Đừng sợ, sự trong sạch của em vẫn còn."
Thừa dịp Tễ Nguyệt dừng khóc, tiểu thị của Tễ Nguyệt mới rảnh rỗi tiến đến bên giường, an ủi nói: "Đại công tử, ngài đừng lo lắng, trong khoảng thời gian ngài ngất đi này, may mà Lâm thiếu gia suy nghĩ chu toàn, Lục La cùng đại phu vẫn luôn ở đây, cửa cũng mở, nên không tổn hại chút danh dự nào của công tử."
"Ta ngất đi bao lâu?"
Lão đại phu bên cạnh chậm rãi làm sáng tỏ nói: "Lão hủ đã nói công tử say nên ngủ, không tới một khắc sẽ tỉnh lại, lúc này tin tưởng lời của lão hủ rồi chứ?"
Một khắc mới mười lăm phút, Tễ Nguyệt không thể tin, "Ta không có trúng dược sao? Chính là loại không có giải dược, không giải liền bạo thể mà chết?"
"Lão hủ hành y nhiều năm, chưa bao giờ nghe nói qua loại độc dược thần kỳ này. Nếu đã tỉnh, lão hủ có thể rời đi không? Ta không thể rời khỏi phòng khám quá lâu."
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt vẻ mặt bối rối, ôn nhu trấn an nói: "Đừng lo lắng, có ta ở đây, sẽ không để cho người khác khi dễ em."
Tễ Nguyệt nhìn quần áo còn nguyên vẹn trên người hắn khóc không ra nước mắt, cốt truyện của y, chẳng lẽ vì y mà xảy ra hiệu ứng bươm bướm? Búp bê vải rách quan trọng đã biến mất, cốt truyện sau này sẽ bay thành bộ dạng quỷ gì đây?
Bộ dáng Tễ Nguyệt mặt mày ủ rũ, Lâm Uyên rất muốn đưa tay giúp Tễ Nguyệt xoa xoa trán, nhưng nghĩ đến trong sạch của Tễ Nguyệt, nên vẫn nhịn xuống. "Đau đầu? Chút nữa uống canh giải rượu. Mới một chén đã say, xem ra vẫn là một chén đã ngã."
"Ta rõ ràng là nửa," chén, lời nói đến bên miệng, Tễ Nguyệt lại nuốt xuống, nhưng nhớ tới chuyện xảy ra trước khi y ngất đi, lại đau đầu, "Ta làm thơ có phải rất buồn cười hay không, rất không có trình độ?" Khẳng định sẽ bị cười nhạo một khoảng thời gian dài về sau.
"Không, rất đáng yêu."
Tễ Nguyệt giải thích: "Ngươi đừng tưởng rằng ta là loại người không có tài hoa rất bao cỏ. Mặc dù ta không thể làm thơ, nhưng ta có thể đọc thuộc lòng rất nhiều bài thơ."
"Ừm, Tễ Nguyệt luôn thông minh lanh lợi, tài hoa hơn người."
Tễ Nguyệt nóng nảy, lời này rõ ràng chính là nói cho có lệ, khéo léo trả lời. "Ngươi đừng không tin, ta hiện tại liền đọc thuộc lòng cho ngươi nghe."
Tễ Nguyệt từ trên giường đứng lên, đứng ở trước mặt Lâm Uyên, giống như là học sinh đọc thuộc lòng văn chương lão sư cho, đọc ba trăm bài thơ từ Đường đến Tống. Có cái không nhớ rõ, liền đọc cái khác trở thành một chuỗi các bài thơ.
Lâm Uyên liền yên lặng nghe, một chút không kiên nhẫn cũng không có, còn săn sóc chuẩn bị nước trà, đúng lúc đưa tới trên tay Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt rung đùi đắc ý nửa canh giờ, đắc ý hỏi: "Thế nào?"
"Thanh âm rất dễ nghe."
Lông mày Tễ Nguyệt nhịn không được bay lên, Lâm Uyên không có khen những tác phẩm danh tiếng truyền cho đời sau kia, ngược lại chỉ khen thanh âm của y. Ai, quả nhiên là túi áo giá cơm như trong sách nói, không hiểu được chỗ kinh diễm vĩ đại của những tác phẩm khổng lồ kia, cũng chỉ biết hời hợt nghe thanh âm của y. Y không phải là tài tử cầm kỳ thư họa đều tinh thông như nguyên chủ, y là bao cỏ, người này lại là kẻ ăn chơi trác táng, rất xứng đôi. Sau này thành thân, cũng không cần ngâm thơ đối câu, hồng tụ thêm hương, rất tốt, rất tốt.
Hội hoa mẫu đơn người khác đều dùng hết chiêu trò để thể hiện bản thân, giành được mỹ danh trong giới quý tộc, hoặc là bằng vào bộ dạng tài tình của mình để thân phận sau này có thể tăng thêm một tầng nữa. Nhưng Lâm Uyên và Tễ Nguyệt, cũng chỉ đọc thuộc lòng thơ và nghe thơ.
Gần đến lúc tan cuộc, Tễ Nguyệt cọ xát không muốn rời đi, mắt thấy lão cha tiện nghi phái tiểu thị đến mời hai lần mới lưu luyến không rời nói: "Ngươi cũng đừng quên vịt quay ở Nhất Phẩm Lâu, ngươi nói muốn mời ta ăn, nam nhân nói chuyện phải giữ lời."
"Sau này ngươi muốn ăn cái gì đều cùng ngươi đi."
Tễ Nguyệt nhịn không được nhếch khóe miệng, còn lưu luyến quay đầu lại mấy lần mới lên xe ngựa.
Trên xe ngựa lắc lư, Tễ chính quân từ ái nhìn Tễ Nguyệt mỉm cười thất thần, "Hôm nay kết giao với bạn mới?"
"Mới không có." Tễ Nguyệt lập tức nổ tung, "Gặp phải một tên hỗn đản, vừa háo sắc lại là bao cỏ, rất ngốc, những bài thơ kia đều là tác phẩm khổng lồ khiến người ta khen không dứt miệng, ta hỏi hắn thế nào, kết quả hắn một chút cũng nghe không hiểu, chỉ nói thanh âm của ta dễ nghe. Còn có, người khác đối với những bông hoa kia đều là tự mình làm thơ ca ngợi, tán thưởng một đống lời đẹp, đều có thể làm thành văn chương, đến phiên hắn, hừ, cũng chỉ nhìn ta nói hai chữ đẹp mắt. Thật không tài năng."
Tễ chính quân cười, "Thiếu gia nhà ai lại tệ như vậy sao? Tại sao ta chưa bao giờ nghe nói về người này."
Tễ Nguyệt bất giác bĩu môi một chút, theo bản năng phản bác nói: "Cũng, cũng không tệ như vậy, hắn còn nói mời ta đi Nhất Phẩm Lâu ăn cơm. Khi những người khác cười nhạo ta, hắn không có cười ta."
Tễ chính quân sờ sờ đầu Tễ Nguyệt, cười nói: "Ta ở Đông viện có nghe nói chuyện của ngươi ở yến hội, đã bảo ngươi sớm chuẩn bị thơ, như thế nào còn nói lung tung? Nghịch ngợm cũng phải xem trường hợp. Nếu có người nhầm ngọc trai thành mắt cá, khiến ngươi bỏ lỡ cùng người mình thích gặp mặt, sau này ngươi muốn khóc cũng không có chỗ khóc."
Tễ Nguyệt âm thầm trợn trắng mắt, như vậy mới tốt, dù sao một người đàn ông thuần túy như y không có khả năng lập gia đình. Lâm Uyên hắn, hắn dù sao cũng là một cái bao cỏ, hẳn là sẽ không cảm thấy y không có văn hóa?
Đến Tễ phủ, Tễ chính quân dặn dò: "Đi chơi với bạn bè nhiều hơn, đừng để mình buồn bực. Thích người nào, để cha nhìn một chút, trấn ải cho ngươi."
Thời cổ đại này có cởi mở như vậy sao? Tễ Nguyệt nhướng mày, ý tứ của cha tiện nghi chính là đang cổ vũ y cùng nam nhân yêu đương nhiều hơn à. Tễ Nguyệt sau khi trở về cố ý hỏi thăm phong tục và các phương diện liên quan, phát hiện cũng không phải tình huống nam nữ đại phòng như trong tưởng tượng của y. Có thể là do bộ dáng giống nam nhân, ca nhi cũng không phải giống nữ nhân không được ra ngoài, không được cùng nam nhân qua lại quá mật thiết. Mà là có thể ra ngoài, cùng nam nhân du ngoạn, chỉ cần hành vi không quá phận, quang minh chính đại không ái muội đều được tiếp nhận. Trách không được sau khi sống lại, Tễ Ngôn có thể chu toàn mấy người nam nhân ở chung.
Như vậy xem ra, giống với quan hệ nam nữ ở hiện đại.
Ngày hôm sau, Lâm Uyên không đến hẹn y.
Ngày thứ ba, Tễ Nguyệt ngồi không yên, Lâm Uyên quả nhiên muốn quỵt nợ! Núi không đến ta, ta liền đến núi. Chẳng lẽ y sẽ không tới cửa đòi tiền sao? Cho rằng như vậy là có thể quỵt nợ, cũng quá coi thường độ mặt dày của y.
Tễ Nguyệt ở trước tủ quần áo của y chọn quần áo nửa ngày, sau đó mang theo tiểu thị Lục La hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chủ động tới cửa tìm người.
Chỉ là đi một hồi, Tễ Nguyệt ngừng lại, "Nhà Lâm Uyên ở đâu?"
Lục La vẻ mặt mờ mịt.
Tễ Nguyệt chỉ biết người tên là Lâm Uyên, lại cố sức hồi tưởng lại một chút giới thiệu trong cốt truyện, "Đi hỏi Lâm phủ đi như thế nào?"
Một đường hỏi thăm cuối cùng cũng thấy được cửa lớn Lâm phủ, "Ta tìm Lâm Uyên, mau đi bẩm báo, mệt chết ta."
Người gác cổng nhìn Tễ Nguyệt còn đang thở hổn hển, cẩn thận hỏi: "Xin hỏi công tử là?"
"Tễ Nguyệt."
Người gác cổng đổi thành vẻ mặt tươi cười, khách khí mời người vào, "Thiếu gia phân phó qua, nếu Tễ công tử tới, không cần thông bẩm, ngài trực tiếp đi vào là được, ta sai người dẫn đường cho ngài."
A, "Còn có công tử nhà nào có thể trực tiếp tiến vào?"
"Thiếu gia chỉ phân phó Tễ công tử tùy ý ra vào."
Tễ Nguyệt trong lòng thoáng cái liền thoải mái, ngay cả đi mệt nhọc đều biến mất vô tung.
"Tễ công tử, phía trước chính là viện của thiếu gia, lúc này thiếu gia hẳn là đang luyện võ, ngài đi qua liền có thể nhìn thấy."
Bởi vì Lâm Uyên không thích người bên ngoài tiến vào, cho nên gã sai vặt liền dẫn đường đến cửa, chỉ đường cho Tễ Nguyệt xong liền lui ra.
Tễ Nguyệt nghĩ nghĩ, liền thuận tiện sai người đem tiểu thị của y đưa đến noãn các nghỉ ngơi. Nếu Lâm Uyên thích thanh tĩnh, vậy y cũng đừng dẫn người vào địa bàn của Lâm Uyên.
Lâm Uyên đang dựa vào bên hồ nhắm mắt ngâm suối nước nóng, nghe được tiếng bước chân liền nhíu mày, ánh mắt không tốt nhìn về phía âm thanh phát ra, lại nhìn thấy một người ngoài ý muốn. Chỉ thấy Tễ Nguyệt vẻ mặt mờ mịt đi đường, sau khi đối diện với tầm mắt của hắn, ánh mắt rõ ràng sáng lên.
Thân thể Lâm Uyên lập tức cứng đờ, tuy rằng nơi này nam nhân cùng ca nhi có thể bình thường kết giao, nhưng trường hợp trước mắt này tuyệt đối sẽ tổn hại sự trong sạch của Tễ Nguyệt. Tễ Nguyệt sẽ có bao nhiêu sợ hãi đây. Hắn làm sao có thể để Tễ Nguyệt phát sinh chuyện giống như trong cốt truyện? Không đợi hắn nghĩ xong xử lý như thế nào, chỉ thấy Tễ Nguyệt hưng phấn một chút kéo đai lưng ra, hai ba cái đã cởi sạch quần áo, nhảy xuống.
"Nơi này của ngươi còn có ôn tuyền, quả nhiên rất biết hưởng thụ. Oa, quá thoải mái." Tễ Nguyệt nhào tới bên cạnh Lâm Uyên, "Ngươi còn chưa mời ta ăn cơm, ta liền tự mình tới tìm ngươi. Trên luyện võ trường không tìm được ngươi, bọn họ nói ngươi trở về thư phòng, ở nửa đường nghe được tiếng nước mới đi tới xem, không nghĩ tới lại là ôn tuyền."
"Luyện võ đổ mồ hôi, ta không nghĩ tới lúc này ngươi sẽ đến."
Tễ Nguyệt hưng phấn một hồi, sau đó phát hiện biểu tình của Lâm Uyên không đúng lắm, rất kỳ quái lại kinh ngạc. Động tác nghịch nước của Tễ Nguyệt ngừng lại, ngượng ngùng vò đầu, "Ngươi có phải ghét bỏ cùng ta ngâm suối nước nóng hay không? Vừa rồi quá kích động, ta quên mất ngươi có bệnh sạch sẽ không, không muốn cho người khác vào chỗ của ngươi."
"Không phải, không có ghét bỏ ngươi."
Tễ Nguyệt liền vui vẻ, "Ta đã nói rồi, chúng ta đều là anh em tốt, anh em tốt đều là cùng nhau ngâm suối nước nóng, có thể tăng trưởng tình cảm, còn so lớn nhỏ." Tễ Nguyệt trong lúc nói chuyện liếc mắt nhìn Lâm Uyên một cái, trong nháy mắt ghen tị, "Dáng người của ngươi cũng quá tốt, sắp có cơ bụng rồi." Y là gà luộc, thịt trên bụng đều mềm nhũn.
Lâm Uyên bất động thanh sắc nhìn Tễ Nguyệt bên cạnh, làn da trắng nõn dưới sương mù giống như noãn ngọc tốt nhất, eo thực gầy, mông lại rất vểnh, "Dáng người của ngươi cũng rất tốt."
Tễ Nguyệt cúi đầu chọc chọc thịt mềm trên bụng, "Đừng an ủi ta, ngươi như vậy mới thật đẹp trai." Còn tức giận đi lên sờ soạng một chút, "Quả nhiên cảm giác rất tốt, đây chính là hình mẫu lý tưởng của nam nhân á. Đáng tiếc không phải của ta."
Thanh âm Lâm Uyên có chút khàn khàn, "Là của ngươi."
Tễ Nguyệt cảm thấy thanh âm của Lâm Uyên có chút kỳ quái, lại đối diện với ánh mắt của Lâm Uyên kinh hãi một chút.
"!!" Y quên mất thân thể y hiện tại là ca nhi, không phải nam nhân! Y như vậy, không phải giống, không phải giống nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuất hiện trong bồn tắm nam nhân sao?
Khuôn mặt Tễ Nguyệt lập tức đỏ đến muốn nhỏ máu, cảm giác làn da đều bị thiêu đốt, vội vàng bơi đến bên bờ hồ, sau đó bò lên lấy quần áo của mình. Sau đó lại nghĩ đến y vừa ra khỏi nước liền bại lộ trước mắt Lâm Uyên, càng ngượng ngùng, vội vàng dùng một tay che mông. Đừng tưởng rằng y không biết, những cái gay đó đều thích nhìn mông nam nhân.