Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 115: Nhiếp Chính Vương mơ ước hậu cung của trẫm 9

Vu Tử Mặc khϊếp sợ nhất thời đều quên lời nói, hơn nữa nhìn thần sắc Vương gia, hình như không phải đang nói đùa á.

Tễ Nguyệt ma sát cằm, sau khi cưới tiểu hoàng đế, y có thể mỗi ngày ôm tiểu hoàng đế ngủ long sàng, tiểu hoàng đế còn không thể đuổi y ra khỏi tẩm cung, còn phải lấy y làm trời. Càng nghĩ càng đẹp, Tễ Nguyệt nhịn không được nhếch miệng bật cười.

Tễ Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vu Tử Mặc đang dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn y, nhíu mày nói: "Như thế nào?"

"Thần đang nghĩ bây giờ vứt bỏ gian tà theo chính nghĩa có còn kịp hay không? Vương gia à, phương diện đức hạnh của tiểu hoàng đế không có chỗ nào để chỉ trích, hơn nữa lại là thái tử chính thống, tỷ lệ mưu sự thành công của chúng ta cũng không phải rất lớn, huống chi Vương gia còn muốn,... mong Vương gia suy nghĩ kỹ ạ."

"Bổn vương chính là suy nghĩ kỹ càng mới quyết định như thế. Ngươi không cần phải nói nữa. Nếu bổn vương không chiếm được tiểu hoàng đế, cho dù cẩu thả đến trường mệnh bách mệnh, cũng không có ý nghĩa gì đáng nói."

Từ đó về sau, Nhϊếp Chính Vương trắng trợn kết đảng doanh tư, ánh mắt nhìn về phía tiểu hoàng đế lại tràn ngập ý da^ʍ tà không giấu được. Trong triều đình càng rõ ràng chia làm mấy phái.

"Bệ hạ, gần đây Nhϊếp Chính Vương cùng Thừa Tướng có quan hệ cá nhân rất nhiều, âm thầm phó ước, nhưng Nhϊếp Chính Vương võ nghệ cao cường, thuộc hạ vô năng, không cách nào đến gần dò xét cuộc nói chuyện của bọn họ."

Lâm Uyên buông bút lông xuống, thản nhiên nói: "Không có gì đáng ngại, không cần quản y." Nhãn tuyến là đặt ở phía Thừa Tướng, bởi vì Thừa Tướng tiếp xúc với Nhϊếp Chính Vương, lúc này mới có tình báo về Nhϊếp Chính Vương.

Ám vệ nhận thấy ngoài cửa có người tiếp cận, nhanh chóng ẩn thân tránh né. Tễ Nguyệt hướng nơi nào đó lơ đãng liếc mắt một cái, cũng không thèm để ý, tự mình ngồi đối diện Lâm Uyên, mềm giọng nói: "Là thần không tốt, không nên bởi vì những nữ tử kia liền cùng bệ hạ giận dỗi. Chỉ cần bệ hạ có thể hết giận tha thứ cho thần, bệ hạ muốn bồi thường cái gì thần đều đáp ứng bệ hạ có được không?"

Nhìn đôi môi mềm mại như cánh hoa của tiểu hoàng đế, mặt mày như họa, còn có khí chất không giận tự uy tôn quý, không biết bị y áp chế ở trên long sàng, bị y tùy ý hôn môi, trong tinh mâu tràn đầy nước mắt trong suốt nên là loại phong cảnh động lòng người nào.

Lâm Uyên rũ mắt nhìn bàn tay bị Tễ Nguyệt vuốt ve trên bàn, còn có ánh mắt Tễ Nguyệt nhìn hắn híp mắt, ngoài miệng Tễ Nguyệt không phải vẫn nói cưới Vương phi sinh nhi tử, chưa từng nghĩ tới khả năng nam nhân thích nam nhân, sao bỗng nhiên lại thông suốt?

"Không cần, trẫm sẽ không giận ngươi."

Tễ Nguyệt thần sắc vui vẻ, đó không phải là nói y có thể vào tẩm cung ngủ long sàng sao? Chờ y làm hoàng đế, nhất định mỗi ngày chiếm long sàng, ai cũng không được ngủ.

Tễ Nguyệt cùng Lâm Uyên xem tấu chương một hồi, bất tri bất giác cùng tiểu hoàng đế dán rất gần, sau đó nhịn không được làm bộ không thèm để ý chạm vào tay tiểu hoàng đế vài cái, ống tay áo rộng thùng thình lộ ra một đoạn cổ tay gầy gò, ngón tay thập phần xinh đẹp, giống như ngọc thạch thượng đẳng nhất, còn có đôi môi mỏng mím chặt, hương vị thập phần ngọt ngào.

Lâm Uyên bị trêu chọc ra lửa, thanh âm đều có chút khàn khàn, "Tễ Nguyệt."

Tễ Nguyệt lập tức bị đánh thức, sau đó ngượng ngùng cười nói: "Bệ hạ viết nhiều chữ như vậy, tay nhất định mỏi, thần xoa xoa cho bệ hạ."

Lâm Uyên ý bảo Tễ Nguyệt nhìn giữa hai chân hắn.

Tễ Nguyệt kinh hô: "Chỗ đó của bệ hạ sao lại sưng lên? Thần cũng xoa xoa cho bệ hạ đi. Xoa vài cái là thoải mái à."

......

Mấy ngày sau Nhϊếp Chính Vương lại một lần nữa lên long sàng, rất quý trọng ôm tiểu hoàng đế không buông tay, càng thừa dịp tiểu hoàng đế ngủ, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ của tiểu hoàng đế tùy ý nhìn hồi lâu, sau đó to gan làm bậy vụиɠ ŧяộʍ hôn vài cái.

**

Từ sau khi biết mình muốn cái gì, Tễ Nguyệt đối với những người khác không quá chú ý, tả hữu tiểu hoàng đế trốn không thoát lòng bàn tay của y, những nữ nhân kia đối với y cấu thành uy hϊếp. Vì không để cho tiểu hoàng đế giận y, Tễ Nguyệt cũng không làm gì Liễu Tuyết Hàm nữa, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là tiểu hoàng đế cũng chỉ thả người sang một bên nuôi, không có quá nhiều tâm tư.

Liễu Tuyết Hàm từ sau khi nhìn thấy Nhϊếp Chính Vương cưỡng hôn Hoàng Thượng ở Ngự Hoa Viên, hình ảnh kia cường thế tuần hoàn trong đầu nàng mấy ngày, sau đó não bổ ra các loại 'Bá đạo thần tử yêu trẫm', 'Những năm tháng cùng Nhϊếp Chính Vương tương ái tương sát', 'Họa từ trong nhà: Tình yêu giam cầm'.

Tễ Nguyệt trong lúc vô tình nghe được Liễu Tuyết Hàm nói thầm cái gì 'Bá đạo trung khuyển công cùng cao lãnh thụ' còn có cái gì 'Niên hạ tiểu chó săn công', hơn nữa cười rất hèn mọn, bởi vì chân dung, Tễ Nguyệt vốn có một phần khúc mắc đối với Liễu Tuyết Hàm, lúc này phân phó người bên cạnh đem Liễu Tuyết Hàm đến trước mặt y thẩm vấn. Nếu bắt được nhược điểm gì, vừa lúc danh chính ngôn thuận trừng phạt Liễu Tuyết Hàm, tiểu hoàng đế cũng không cách nào trách y.

......

Tễ Nguyệt tập trung tinh thần sau khi nghe xong kết luận: "Cường công nhược thụ, thì ra bổn vương là công." Không nghĩ tới nam nhân cùng nam nhân còn có thể có loại quan hệ này, trách không được y nhìn thấy tiểu hoàng đế luôn muốn hôn hôn ôm ấp, còn không muốn hắn tuyển tú nạp phi, trăm phương nghìn kế đem những nữ nhân bên người tiểu hoàng đế cướp đi, thì ra lúc trước y cũng không phải coi trọng những nữ nhân muốn tiếp cận tiểu hoàng đế, mà là coi trọng tiểu hoàng đế!

Bây giờ lúc lên triều đều do tiểu hoàng đế chủ đạo, Nhϊếp Chính Vương đứng ở một bên nghe theo. Thoạt nhìn Nhϊếp Chính Vương là ủy quyền cho tiểu hoàng đế, nhưng đại thần hơi thông minh ai mà không biết, Nhϊếp Chính Vương âm thầm hoạt động rất tích cực. Trên triều đình thoạt nhìn gió êm sóng lặng, thực chất, toàn bộ kinh đô đều lộ ra một cỗ thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.

Lễ trưởng thành của tiểu hoàng đế rất nhanh đã đến, báo hiệu sau này tiểu hoàng đế có thể xử lý chính sự, tất nhiên là một chuyện lớn, yến hội lại càng long trọng đến cực điểm.

Tễ Nguyệt tự mình thay long bào long trọng cho Lâm Uyên, buộc tóc đội mũ, chăm chú nhìn hồi lâu, thở dài nói: "Bệ hạ sau này sẽ nhớ rõ thần sao?"

Lâm Uyên liếc mắt nhìn Tễ Nguyệt một cái, "Đêm nay chờ trẫm."

Nụ cười của Tễ Nguyệt vẫn như thường ngày, nhìn không ra một tia sương mù, "Được. Dáng người bệ hạ quả nhiên giống như tiên nhân, ai so ra cũng kém."

Lâm Uyên nhếch môi nở nụ cười một chút, "Hiện tại lấy lòng trẫm cũng đã muộn, trẫm đều nhớ rõ." Lúc trước ức hϊếp hắn như thế nào, hắn đều phải 'làm' trả lại.

Tễ Nguyệt bị nụ cười trên mặt Lâm Uyên kinh diễm đến, qua hồi lâu mới thu hồi tâm thần hoảng hốt, trong giọng nói tràn đầy buồn bã, "Bệ hạ sau này có thể không cười với nữ nhân khác sao?" Coi như là không có y trong cuộc sống, y cũng không muốn có nữ nhân có được nụ cười như vậy.

"Trẫm chỉ cười với ngươi." Lâm Uyên tiến lên kéo tay Tễ Nguyệt, "Đi thôi, chuyện của chúng ta buổi tối rồi nói sau."

Tễ Nguyệt nhìn hai người nắm tay nhau, ở trong lòng thở dài một tiếng, ngươi chính là kiếp số ta trốn không thoát lại cam tâm tình nguyện sa vào.

Rượu vang thơm ngon, vũ cơ xinh đẹp và bài hát tuyệt vời, tất cả mọi thứ làm cho mọi người chìm đắm. Hạ lễ càng đếm không hết, bất quá tiểu hoàng đế xưa nay nội liễm, hỉ nộ không hiện, cũng nhìn không ra là hài lòng hay không. Bất quá Nhϊếp Chính Vương lại chỉ tặng một cái dây rất xấu, thay thế ngọc bội buộc vào đai lưng Hoàng Thượng, mà ngọc bội thì thuận tay đeo trên người mình.

Có không ít đại thần đều ở trong lòng mắng không biết xấu hổ, tùy tiện tặng một cái thứ xấu xí không đáng giá không nói, còn lấy đi ngọc bội giá trị liên thành của Hoàng Thượng, thật sự là vô sỉ đến cực điểm. Cũng chỉ có bệ hạ tính tình tốt, dễ dàng tha thứ cho Nhϊếp Chính Vương.

Trong lúc rượu nóng đang say, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng binh khí nối tiếp nhau. Còn có tiếng la hét "bắt thích khách".

"Bệ hạ, Thích tướng quân không chiếu tự mình xông vào cửa đông, nói là đang bắt thích khách."

Trong mắt Thừa Tướng vui vẻ, theo bản năng nhìn về phía Nhϊếp Chính Vương, chỉ thấy Nhϊếp Chính Vương mắt điếc tai ngơ, tựa như không có phản ứng với chuyện khôi hài bên ngoài, cúi đầu tự cân nhắc.

Rất nhanh đã có đại thần đứng lên, "Bệ hạ, Thích tướng quân là tâm phúc của Nhϊếp Chính Vương, ở trường hợp này mang binh xông vào cửa đông, rõ ràng có ý đồ bất chính, chẳng lẽ Vương gia muốn bức vua thoái vị sao?"

Chén rượu trong tay Thừa Tướng rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, vũ cơ cùng gánh hát chen chúc đột nhiên nhảy ra mấy người, trong tay cầm đoản kiếm đâm về phía người trong triều đình.

"Hộ giá hộ giá!"

Bên ngoài tràn vào rất nhiều binh lính mặc giáp, đao kiếm trong tay vây quanh gia quyến đại thần, Ngự lâm quân che chở Hoàng Thượng, nhưng nhân số chênh lệch, rõ ràng không địch lại.

Thừa Tướng đứng lên, "Bệ hạ, Vương gia sai thích khách hành thích bệ hạ, lại mang binh xông vào hoàng cung có ý đồ mưu phản, chứng cớ xác thực, thỉnh bệ hạ hạ chỉ tru sát Nhϊếp Chính Vương."